YÊU THẦM NAM THẦN NGỒI BÀN SAU

Tiết đầu tiên của buổi sáng hôm sau là tiết Toán

Tống Đồng mơ mơ màng màng như sắp ngủ gật, Chu Dật đằng sau thì ngủ thật rồi.

Giáo viên đột nhiên gọi: “Chu Dật.”

Tống Đồng giật mình tỉnh luôn.

Chu Dật vẫn bình tĩnh đứng lên.

Giáo viên hỏi: “Câu hỏi này nên dùng phương pháp nào thì tốt nhất?”

Tống Đồng: “……”

Chu Dật: “Loại thứ hai.”

Lão sư nói: “ Vậy em lên bảng viết các bước cụ thể đi.”

Chân Chu Dật dài, chỉ cần sải vài bước là đến bục giảng, bắt đầu cầm phấn giải bài, xương ngón tay thon dài, xinh đẹp tựa như nước chảy mây trôi

Tống Đồng hơi ngẩn người

Lão sư gật đầu hài lòng: “Tốt lắm, em về chỗ đi. Mọi người nhìn xem, phương pháp này dễ hiểu hơn nhiều. Chỉ cần đổi sinx+1 thành t sẽ đơn giản hơn nhiều.”

Các bạn học nhanh chóng ghi chép bài.

Giáo viên lại nói: “Tống Đồng tập trung học đi, đừng có để đầu óc trên mây nữa.”

Tống Đồng: “……”

Trước khi ngồi xuống, Chu Dật tiện tay vỗ vỗ đầu Tống Đồng, có ý nhắc nhở.

Sau khi tan học

Hiếm khi Chu Dật mới chủ động bắt chuyện với Tống Đồng một lần, hỏi: “Sao lại ngủ trong giờ?”

Tống Đồng bị Chu Dật nắm lấy cổ áo, xoay mạnh.

Chu Dật nhíu mày: “Tôi đang hỏi cậu, nói nhanh.”

Tống Đồng xoa xoa cái cổ bị túm, đáp lại: “Buồn ngủ, sáng nay dậy sớm quá.”

Sáng nay lúc 5 giờ cậu dậy giúp bà nấu chè trứng.

Tống Đồng lại nhỏ giọng nói: “Cậu cũng ngủ mà, đừng cho là tớ không biết, hôm nay cậu cũng không đá ghế của tớ...”

Chu Dật có đôi chân dài, khi cảm thấy không thoải mái sẽ nhoài người đặt chân lên ghế trước. Đôi khi Tống Đồng còn phải khép chân lại vì sợ sẽ giẫm lên chân Chu Dật. Không những thế, Chu Dật còn có thói quen dở dở hâm hâm là thích rung chân rung đùi, còn thường xuyên đá đít Tống Đồng.

“Tôi ngủ cũng có thể đứng đầu, cậu có thể sao?”

Không hiểu sao mà Tống Đồng cảm thấy Chu Dật có chút tức giận, tuy rằng vẫn không chút nhẫn tâm trêu chọc cậu, nhưng trong mắt lại không có nét cười.

Tác giả có lời muốn nói: Tôi có vẽ bừa một cái bìa mà hổng có đăng lên được, chán chết mất:<

Bình luận

Truyện đang đọc