"Tại sao phải đính chính chứ? Tôi không ngại biến giả thành thật với em đâu!"
An Tĩnh lắp bắp cả ngày trời mới nặn ra mấy chữ, không thể có thể bình tĩnh được.
"Cậu…cậu bị điên rồi!"
Nói xong, An Tĩnh chạy đi mất dạng, nếu không sẽ bị bắt lại mất.
Nhìn bóng hình đang chạy trối chết kia, anh không khỏi trầm mặc.
Định là từ từ để anh xâm nhập, chiếm trong cô một chỗ đứng nhưng mà chuyện đã lỡ ra rồi.
Anh cũng quá nóng vội khi không bình tĩnh mà dọa cho An Tĩnh chạy mất.
Cô nói anh điên? Đúng vậy! Kể từ khi gặp cô, anh thật sự mới là điên.
Điên vì yêu cô, điên vì mọi thứ, muốn chiếm hữu cô thành của riêng.
Điên vì sự thành thuần không vướng bận như cô, khiến cho mỗi lần anh giống như kẻ say mượn rượu giải sầu, càng uống càng tỉnh u mê vào men nồng đắng ngắt.
Và anh có thể điên hơn nhiều thế nữa…
An Tĩnh về tới nhà liền chửi vào phòng, không ăn tối khiến cho Trần Uyển không khỏi lo lắng.
Cô chỉ nói ở trường lỡ ăn với bạn còn no khiến cho Trần Uyển cũng bớt lo.
Làm gì có chuyện ăn gì chứ, sau chuyện hồi chiều thì cô dường như hồn phách phiêu lãng trên mây, nhưng thật may không ai để ý đến.
Những chữ từ miệng của Mục Chấp nói ra vẫn còn văng vẳng trong tâm trí cô.
Giọng nói khàn khàn như dòng nước len lỏi vào những vết nứt khô cằn khi nào không biết.
"Tại sao phải đính chính chứ? Tôi không ngại biến giả thành thật với em đâu!"
Không ngại cái khỉ mốc! Xin lỗi nhá!
An Tĩnh ôm gối thẫn thờ nhìn ra phương tây đỏ rực dần tắt nắng đi nhưng phiền muộn trong cô vẫn chưa trút ra hết hẳn.
Sống lại một cô không còn quá nhiều mơ mộng về tình yêu màu hường như lúc trước lúc trẻ người non dạ mà đắm chìm vào đó.
Cô không đủ dũng khí để dấn thân vào hố lửa như con thiêu thân biết nguy hiểm mà cứ đâm đầu vào.
Cô còn có tuổi trẻ tươi sáng trước mắt, còn có cha mẹ mình ở kiếp này.
Cô không thể nhẫn tâm bỏ lại họ khiến cho người đầu bạc tiễn người đầu.
Kiếp trước cô ngu ngốc, mê muội vào ảo tưởng của tình yêu, thậm chí không tiếc thân đẩy ra trước mũi dao lạnh lẽo.
Mẹ cô từng nói, số mệnh của cô là số lụy tình nhưng cô lại trách mẹ mình quá rỗi.
Cô hiện tại không còn đủ sức để mở cửa trái tim nặng trịch ra nữa rồi.
Mà thôi, kiếp trước cô đã mệt mỏi rồi, mong kiếp này có thể an ổn.
Chuyện gì đến, tự nhiên đến thôi.
Thanh xuân quá ngắn làm cho con người trở nên quá bận rộn, nó không đủ dài để con người từ tốn sống chậm nhiệt để có thể cảm thụ cuộc đời.
Và, những bức thư tình sẽ là những khoảng trống hay thanh đệm bản nhạc không lời cuộc sống xô bồ ấy.
Vài ngày là tình nhân Valentine thường niên, chính là ngày 14/02 mà người ta hay nói tới.
Quả ngày hôm ấy sẽ liệu rằng bạn là người có đôi có cặp hay là độc thân chờ mùa tình nhân kế tiếp.
Tô Nguyệt đang hăng hái giao lưu với mọi người trong lớp về dịp 14/02 này, không quên kéo An Tĩnh vào nữa.
Sau khi cùng nhau tập kịch hội cho trường, một là hiểu tính tình như tên của An Tĩnh, hai là cô quá giỏi trong công việc khiến cho mọi người ai nấy đều có thiện cảm, không ngại mà cùng trao đổi với cô.
An Tĩnh rất bất lực, thật sự cô không muốn giá nhập hội tán gẫu này đâu, cô còn phải về làm một đống bài tập do thầy Trần Khiêm cho nữa.
Thấy Mục Chấp bước chân vào lớp, An Tĩnh không khỏi bực mình, liền từ chối mà vào chỗ mình làm bài tập.
Mục Chấp thấy An Tĩnh không thèm để ý mình, anh thật sự rất phiền não.
Không ngờ lá gần của cô nhỏ thế, mới nói vậy đã dọa bỏ chạy rồi, không biết tương lai thành vợ chồng không biết sao nữa đây.
Chu Tần không biết chuyện Mục Chấp đang bực bội mà đâm đầu vào chỗ chết.
"Này A Chấp, sắp lại lễ tình nhân rồi, cậu nếu được nhiều cô em tặng nhiều thì chia sẻ bớt cho tôi nhà!"
Mục Chấp nhìn lên An Tĩnh, bực bội đạp cho Chu Tần đang lải nhải một phát.
"Cút."
Chu Tần mới nhận thức rằng đại ma vương này đang tức giận, nhanh chóng chuồn như con cá chạch trước khi bị xử thịt.
Ngày đi, tháng chạy, năm bay thấm thoát cũng đã đến 5 ngày trước khi đến hội kịch và cũng ngày khai Mạc hội trại là lễ tình nhân.
Mọi thứ được chuẩn bị sẵn sàng, ai nấy ai cũng háo hức còn 5 ngày đếm ngược là tới hội trại.
Hôm nay A7 chuẩn bị tập duyệt cảnh cuối cùng, cảnh mà ai nấy đều mong chờ hết.
Lớp phó văn thể mỹ vẫn cứ oang oang, chỉnh sửa sân khấu lần nữa rồi hô to.
"Cảnh cuối cùng, Aurora tỉnh nhờ nụ hôn của Philip, 3 2 1 action!"
Clapper Board được đưa lên, cụp lên một tiếng, tiếng nhạc du dương vang lên cùng với giọng dẫn chuyện quen thuộc.
"Ông lão hết sức can ngăn, nhưng hoàng tử không nghe.
Hạn ngủ triền miên trăm năm đã qua, đã đến lúc công chúa Hồng Hoa tỉnh giấc.
Hoàng tử đến gần bụi gai thì chỉ thấy toàn những bông hồng to tươi nở như đón chào và giãn lối để chàng đi khỏi bị xây xát.
Chàng đi qua tới đâu bụi hồng gai khép kín lại đến đó.
Vào tới sân lâu đài, chàng thấy ngựa và những con chó tam thể đang nằm ngủ.
Trên mái nhà, chim bồ câu rúc đầu vào cánh lặng lẽ.
Chàng vào cung thấy ruồi đậu im trên tường, bác đầu bếp ngủ trong tư thế giơ tay như định tóm đầu chú phụ bếp.
Còn cô hầu gái thiếp đi khi đang ngồi làm dở lông con gà đen.
Chàng đi vào điện chính thấy cả triều đình đều ngủ.
Trên ngai vàng vua và hoàng hậu cũng đang ngủ.
Cảnh vật im lặng như tờ.
Có thể nghe thấy rõ hơi thở của chàng.
Tiếp tục đi, chàng tới trước một căn phòng, đó chính là căn phòng nơi công chúa Hồng Hoa ngủ.
Chàng mở cửa bước vào thấy nàng đang nằm, dáng đẹp lộng lẫy."
Mục Chấp đóng vai hoàng tử Philip, đang căng thẳng đi từng bước tới công chúa Aurora đang ngủ trên chiếc giường mềm mại do An Tĩnh thủ vai.
Lần đầu tiên trên đời, anh có cảm giác căng thẳng đến thế, mồ hôi đổ ra ướt đẫm cả áo.
Anh từ từ bước tới gần, An Tĩnh nằm trên đó cũng căng thẳng không kém nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh, nhắm nghiền đôi mắt như nàng công chúa đang ngủ.
Mục Chấp nhìn thẳng vào An Tĩnh đang nhắm mắt trên giường, đôi mi của cô rung rung, hơi trập trùng khiến cho Mục Chấp không khỏi lên xuống yết hầu hầu.
Anh bây giờ như chàng hoàng tử Philip đang say đắm vẻ đẹp tuyệt mỹ của công chúa Aurora do An Tĩnh hóa thân.
Anh không còn nghĩ việc mình đang diễn kịch mà chính mình đã trầm mê vào không lối thoát.
Mọi người thấy đây không còn là diễn kịch mà giống như thấy cảnh sống ngay trước mắt, một phiên bản Công Chúa Ngủ Trong Rừng đời thật.
Đôi môi nhỏ nhắn như quả đào đỏ mộng, tươi tắn chờ người ngắt xuống.
Mục Chấp nuốt yết hầu, từ từ kề mặt xuống.
Cả phòng ai nấy đều nín thở để xem cảnh kỳ diệu, ai nấy đều chìm trong nền nhạc mà phiêu lãng trong câu chuyện cổ tích, thổi hồn vào những nốt nhạc du dương.
An Tĩnh hồi hộp, trong đầu dường như máu bị đông cứng lại, không khỏi bồn chồn lo lắng.
Không lẽ nụ hôn đầu bị mất đi sau 20 năm giữ gìn cộng cả hai kiếp sao?
Mục Chấp dần dần tới gần, chỉ cách một vài centimet thôi thì đôi môi mỏng chạm vào quả hồng nhỏ nhắn ấy.
Rầm.
Đang cảnh gây cấn thì đột nhiên một chiếc ghế bị đổ xuống khiến cho mọi người bừng tỉnh.
Mục Chấp đen mặt tìm lấy đối tượng gây rối, thì chỉ thấy một cái ghế bị ngã xuống.
Anh buồn bực, chỉ một chút nữa thì anh có thể ngắt quả đào đỏ mộng kia.
An Tĩnh thở phào nhẹ nhõm, vậy đã thoát được một kiếp.
Thầm cảm ơn người vừa làm cái ghế ngã ra sàn.
Hầy thật là đáng thương! Mỡ đến miệng mèo mà còn rớt! Một giây mặc niệm cho Chấp Ca!.