AN TĨNH TRONG EM


Cuộc chiến sinh tử giằng co giữa lưỡi hái tử thần cùng với các vị bác sĩ đang cực lực cố gắng níu giữ sinh mệnh mỏng manh của An Tĩnh trên bàn mổ.

Bọn họ không ngờ rằng vụ tai nạn tưởng chừng như rất nhẹ nhưng mà lại mang đến cho bệnh nhân tổn thương phần não bộ rất nghiêm trọng.

Chắc là do bị chấn động mạnh ở các phân lớp não khiến cho các máu bầm tụ lại từng mảng cộng với việc trước đây bệnh nhân có làm phẫu thuật ở hộp sọ nên các mảng máu bẩm li ti xuất hiện rất nhiều.

Các bác sĩ sợ nếu không kịp thời tiêu khử các vết máu bẩm này ra thì bệnh nhân sẽ bị chèn mạch máu não, nặng hơn còn gây ra xuất huyết trong nữa thì khốn mất.

Từng mảng máu bầm được lấy ra, màu đỏ thẫm nhanh chóng thành màu đen đặc do máu ôxi hoá bởi không khí.

Nhịp tim càng ngày càng thấp dần khiến cho sắc mặt của các bác sĩ không được tốt lắm, vẫn cố gắng dốc toàn lực tiêu khử máu bầm ở não bộ.

Các y tá không ngừng thực hiện động tác xốc điện để có thể níu giữ nhịp tim không ngừng thấp.

Áo blouse màu xanh rêu bây giờ đã dính toàn màu đỏ của máu, cả căn phòng tràn ngập mùi sát trùng cùng với mùi tanh của máu đang hoà lẫn khiến cho mọi người có chút hô hấp khó khăn.

Các bác sĩ đều tưởng rằng bản thân bọn họ đã tiêu khử hết các phần máu bầm trong não, định hoan hô chúc mừng thì chiếc máy siêu âm màu do xét thì thấy một mảng lớn máu bầm bám ở phần trên đại não.


Đây chẳng phải là xuất huyết sọ não sao?
Nhìn bên trong bác sĩ không ngừng biến đổi sắc mặt, Mục Chấp đứng bên ngoài hô hấp không thông chút nào nữa.

Các thành máu gần như thắt chặt lại tim của mình khiến xuất hiện một đợt đau tim dữ dội.

Tầm mắt của Mục Chấp lúc này đã choáng váng nhưng mà anh vẫn cố chấp trụ vững để nhìn về phía của An Tĩnh đang làm phẫu thuật.

Mục Chấp ôm chặt ngực trái của mình, miệng không ngừng thở dốc từng quãng khí mệt mỏi.

Tay còn lại cố gắng bám víu vào thành cửa sổ thuỷ tinh, ánh mắt vô thần vần chấp niệm khư khư muốn đục thủng màn thuỷ tinh đang chắn trước mặt mình.

Đối với những thứ anh muốn thì anh sẽ có thể làm bất cứ điều gì để đạt được nhưng mà đối với An Tĩnh thì sự chắc chắn nắm giữ trong bàn tay đều là bằng số 0.

Sự bất lực càng dâng trào mãnh liệt khiến anh chỉ biết chết lặng nhìn vào trong, từng giọt nước mắt từ đáy lòng không ngừng bị xé nát dữ dội đang rỉ ra từ từ dưới hốc mắt đã đỏ ngầu dữ tợn.

Mục Chấp trên đời này có những thứ không tin nhất chính là thượng đế, sự tín ngưỡng tôn thờ tâm linh khác bởi vì trong tâm lý của anh luôn muốn đặt thứ gì thì chính tự tay mình đoạt lấy.

Nhưng mà lúc này sự cao ngạo của anh đã sụp đổ hoàn toàn đi, anh đã quỳ người xuống và không ngừng cầu nguyện.

Thượng đế, cầu xin ngài đừng để An Tĩnh xảy ra chuyện xấu gì.

Tôi, Mục Chấp nguyện chịu đựng mọi tai ương, bệnh tật từ An Tĩnh.

Xin người hãy giúp cho cô ấy vượt qua kiếp nạn này.

Tôi biết lời khẩn cầu suông này không có đáng giá gì nhưng mà tôi dám lấy cái mạng quèn này của mình để đổi lấy cho cô ấy.

Do quá mệt mỏi cộng thêm chuyện của An Tĩnh, Mục Chấp sau khi khẩn nguyện xong liền sa sầm mặt mày đi.

Ý thức của anh lúc này đã chìm hẳn vào bóng tối điên cuồng.


Bên trong lúc này bác sĩ đã thành công dùng máy hút để thông lỗ khí cho An Tĩnh, may thay phần máu bẩm chỉ vừa rỉ ra nên đã theo đường ống mà hút ra ngoài.

Phần máu bầm đã xử lý xong khiến các vị bác sĩ rất vui mừng và nhanh chóng xử lý các phần vết thương khác.

Sự chuyển biến càng ngày càng tốt lên khiến cho các bác sĩ rất phấn khởi mà đã đến công đoạn sàng lọc lần cuối cùng trước khi khâu lại miệng vết thương lại.

Có lẽ là bên trên thượng đế không nỡ nhẫn tâm khiến cho một kẻ cố chấp chung tình phải để nước mắt tiễn biệt đi người yêu của hắn.

Nên ngài đã đưa tay ra giúp đỡ, coi như cứu rỗi một phần hồn bất định sẽ điên rồ khi mà biết người quan trọng nhất của mình phải ra đi.

Ca phẫu thuật kéo dài hơn năm tiếng liền cũng đã đến lúc kết túc miễn mãn, các bác sĩ nhanh chóng đưa An Tĩnh đến phòng hồi sức đặc biệt.

Cánh cửa đóng chặt từ khi Mục Chấp vào bên trong đó lại thêm một lần nữa mở ra nhưng mà đưa ra lần này không chỉ có một mình An Tĩnh mà còn Mục Chấp mặt mày nhợt nhạt được đưa theo xuống phòng hồi sức.

Thấy cảnh tượng này khiến cho bọn người Âu Dương Miểu có chút đau lòng, trong tâm trí không ngừng tự dằn vặt bản thân mình dữ dội.

Nếu không phải do bọn họ nằn nặc đòi Trần Tĩnh An đi thì bây giờ không xảy ra chuyện thế này rồi.

Chiếc điện thoại của An Tĩnh lại lần nữa vang lên, Lưu Thi cầm lấy thì thấy tên của đối phương được ghi là lão phu nhân của An sợ vợ, cô đoán chắc đây là mẹ của Trần Tĩnh An.

Lưu Thi vội vàng bắt máy.


“Dạ alo, cho hỏi bác có phải là mẹ của Tiểu An không ạ?”
Trần Uyển ngồi bên chồng mình, mắt không khỏi nhíu một chút.

Tiểu An không phải đây là tên mới của An Tĩnh sao.

“Đúng vậy cháu, con bé Tiểu An nhà bác đâu rồi cháu?”
Lưu Thi nghe vậy, tay nắm chặt lấy điện thoại.

Gom hết sức lực để nói.

“Cháu nghĩ bác nên bình tĩnh nghe cháu nói ạ.”
“Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Tiểu An vừa xảy ra tai nạn hồi sáng, đang nằm trong bệnh viện thành phố…” nhưng bây giờ cậu ấy được chuyển tới phòng hồi sức đặc biệt rồi ạ.

Lưu Thi chưa kịp nói xong thì đầu dây đối phương đã ngắt lấy, cô không biết la Trần Uyển vừa nghe cụm chữ đầu đã hốt hoảng vừa khóc vừa hét gấp gáp kêu chồng mình tới bệnh viện rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi