AN TĨNH TRONG EM


Một giấc ngủ dài không phải là biện pháp tốt để giải quyết hàng cơn ngủ ngắn, nó như mầm cây nhỏ ương bướng ký sinh vào ký chủ nó, khiến cho sinh mệnh con người càng héo mòn.

Nó không muốn đánh nhanh chớp nhoáng mà phải từ từ tiến vào khiến cho con người ngày càng cạn kiệt, sự sống mỏng manh như ngọn cỏ nhỏ bé vất vưởng trước một cơn giông tố chuẩn bị ùa đến.

Sinh lực ngày qua ngày lại bị bào mòn đi, con người dần sống mòn chết mòn theo.

Ánh đèn đêm càng lạnh dần đi, từ những đốm sáng rực rỡ của sự phồn hoa ngày nào đang chìm vào màn đêm.

Từng đốm từng đốm thi nhau tắt đi.

Vệt sao hôm nay không sáng lắm cứ nhập nhòe như bị gì hút cạn sinh khí.

Những đám mây thả trôi tự do trong gió, mặc kệ bị làn gió lạnh thổi đi đâu.

Sinh khí của màn đêm dần như cạn khô hẳn khi vị vương giả bầu trời đêm là ánh sáng lập lòa của ánh đã tạm đi vắng, bầu trời đêm bây giờ như ai oán, càng dần héo mòn đi.

Hàng hoa cẩm tú đã thu đi vẻ rực rỡ ban ngày mà đã ngủ yên dưới ánh sáng mờ nhạt của những ngôi sao yếu ớt phát sáng, chúng dường như thả lỏng theo chiều gió mà đung đưa theo.


Những đốm sáng của loài đóm đóm đang gọi bạn tình của nó, một phần nào cứu rỗi màn đêm khô cằn.

Trong một căn phòng tối om như mực, một thân ảnh gầy gò đang cuộn tròn mình trong chăn, làm ổ trên chiếc giường lớn.

Ló ra một khuôn mặt hàng ngày sắc lạnh, dường như thu lại bớt tính khí ngang bướng phản nghịch hàng ngày, Mục Niệm tóc mai ướt đẫm mồ hôi, hai tay nổi gân cầm chặt tấm đệm, miệng không ngừng phát ra tiếng.

Anh đột nhiên giật mình choáng dậy nhìn sang đồng hồ bên cạnh thì thấy đồng hồ đã chỉ điểm 23h59.

Chỉ còn vỏn vẹn vài giây nữa thôi thì đã bước sang một ngày mới.

Mục Niệm ngồi dậy xoa xoa ấn đường mệt mỏi, dạo này anh thường xuyên thức giấc giữa đêm và thường luôn có cảm giác gì đó cực kỳ bất an.

Cái tiềm thức của kiếp trước luôn đeo bám lấy anh, cái cảnh mà hơi thở nóng bỏng của An Tỉnh từ từ mất dần đi trên tay của mình khiến cho anh có chút phát điên lên.

Mục Niệm nhanh chóng gọi điện thoại cho mình hỏi thăm gia đình dạo này có chuyện gì thì mẹ mình bảo rằng An Tĩnh gặp tai nạn đang nằm trong bệnh viện.

Mục Niệm nghe vậy liền hốt hoảng mà chạy tới đó.

Tại phòng bệnh.

Mục Chấp từ từ mở đôi mắt mệt nhọc của mình ra, cảm nhận bên tai mình vang lên vài tiếng tích tích thâm thuý khiến cho anh không khỏi gắng gượng ngồi dậy để xem xét xung quanh.

Khi ngồi dậy, máu từ não đột ngột chảy xuống khiến cho Mục Chấp đầu có chút lâng lâng choáng váng.

Anh có chút sa sầm mà vỗ vỗ lấy đầu mình.

Chợt nhận ra An Tĩnh vẫn còn đang phẫu thuật, Mục Chấp cố gắng gom sức lực còn lại của mình để đứng lên.

Anh nhanh chóng giật lấy sợi dây truyền nước đang vướng víu ra khỏi tay mình, do hành động này khiến cho máu đọng ngược trở lại khiến cho Mục Chấp có chút nhíu mày đau đớn.

Anh chậm chạp vịnh các thứ để chống đỡ từng bước đi, anh định đi tới phòng phẫu thuật thì mở cửa ra bất chợt thấy y tá trực đêm.


Anh liền tới hỏi thì biết rằng An Tĩnh đã được chuyển lên phòng hồi sức đặc biệt.

Mục Chấp theo lời chỉ dẫn của y ta mà nhanh chóng tới đó.

Khi Mục Chấp tới nơi thì thấy cánh cửa có chút mở hé ra, anh có chút nhíu mày định đi tới xem.

Qua khe cửa kính, Mục Chấp thấy rõ Mục Niệm đang ngồi xuống bên cạnh An Tĩnh đang nằm trên giường bệnh.

Do Mục Niệm ngồi quay lưng lại nên Mục Chấp bên ngoài không thấy được biểu cảm của anh trai mình.

Mục Chấp định xoay người đi về thì trong phòng vang ra vài tiếng thì thào thâm thuý khiến cho Mục Chấp có chút khựng chân lại đó.

“Tiểu Tĩnh à, anh biết là chuyện kiếp trước là anh đã sai.

Anh không nên nghe lời hắn ta mà đã khiến cho em đỡ một nhát dao cho anh.

Anh đã rất hối hận, trước khi chết anh đã tận tay giết chết hết những kẻ đã hại em.

Và tên đáng chết nhất lại chính là anh.

Anh rất xin lỗi vì chưa có sự cho phép của em mà đã cùng em chôn vào một phần mộ của anh.


Em thấy anh quá biến thái bệnh hoạn đúng không?”
“Kiếp này anh sợ em lại gặp chuyện không lành nên cố gắng tránh càng xa càng tốt nhưng mà mọi chuyện tai ương đều rơi xuống phải em.

Không lẽ nào do anh trùng sinh nên mọi sự trừng phạt của thiên đạo lại rơi xuống người của em sao? Nếu có như vậy anh trước kia thà chết mãi mãi không siêu sinh trong vãng luân hồi để em gặp chuyện như thế này.”
“Tiểu Tĩnh à, em biết không điều khiến anh cực kỳ hối hận ở kiếp trước là không nhận ra được tình cảm chân thành của em ở kiếp trước.

Vậy kiếp này, em có thể cho anh một cơ hội để bù đắp lấy không? Em im lặng thì anh cho là đồng ý đấy nhé?”
“Tiểu Tĩnh, anh yêu em.”
Một nụ hôn nóng bỏng từ khuôn môi mỏng bạc tình rơi xuống bàn tay mảnh khảnh đăng được kim tuyên truyền nước gắn vào đó.

Nước mắt lặng lẽ rơi xuống lúc nào không hay trên khuôn mặt của người đàn ông cao lớn này.

Trên giường bệnh An Tĩnh vẫn cứ thở đều đều an ổn trên giường bệnh mà không biết rằng có một người đàn đang bảy tỏ nỗi lòng đến với mình.

Không biết nên đáng thương hay đáng trách nữa đây.

Hầy, tình yêu thật khó hiểu mà!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi