AN TRI NGÃ Ý

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thẩm Đa Ý đặt báo thức bảy giờ, nhưng sáu giờ mười đã bị đánh thức.

Cậu rất hối hận ban đầu đã chọn loại rèm cửa sợi bông cho dù làm hai lớp cũng vẫn mỏng này, nên chọn loại dày chút mới có thể cách âm được. Cậu cúi đầu ngồi ở bên giường ngủ gật, một chân giẫm trên dép, chân còn lại giẫm trực tiếp trên thảm trải sàn.

Trong toàn bộ quá trình rửa mặt tiếng ồn vẫn không dừng, tiết tấu đánh răng của cậu dường như cũng bị tiếng “vù vù” lấn át. Nhổ miếng bọt cuối cùng ra, cậu lẳng lặng nhìn mình trong gương, tiếp đó nở một nụ cười tiêu chuẩn.

“Xin chào, tôi là Thẩm Đa Ý”

Tiếng ồn phát ra từ nhà bếp, Thẩm Đa Ý xắn tay áo đi tới, nhìn thấy máy làm sữa đậu nành đang chạy trên kệ bếp, còn có ông Thẩm đang đọc báo sáng bên cạnh.

Cậu đến gần cùng xem, khó hiểu nói: “Ông nội, sao mỗi ngày ông đều xem tin tức giá nhà thế?”

“Mỗi tháng con vẫn phải trả tiền nhà quá vất vả, ông xem thử có nơi nào rẻ hơn không, chúng ta bán nơi này đi.” Ông Thẩm đẩy đẩy kính lão trên sóng mũi, “Tránh ra chút, con che mất ánh sáng rồi.”

Thẩm Đa Ý lại dịch về phía kệ bếp, đúng lúc sữa đậu nành đã xay xong, cậu lọc bã đậu vào một cái chén, nói: “Nơi này giá nhà cao là có lý do của nó, vừa có suối nước nóng vừa có hồ nước trong vắt, thích hợp cho người già ở. Hơn nữa, chút tiền nhà này con gánh được, ông đừng bận tâm những thứ này.”

Ông Thẩm nhận bát sữa đậu nành nóng, thổi thổi dọc theo mép bát, không yên tâm nói: “Nhưng không phải con từ chức rồi sao?”

Thẩm Đa Ý nhân lúc ông Thẩm uống sữa đậu nành giành lấy tờ báo, cậu vừa xem vừa nói: “Hôm nay không phải con đi phỏng vấn đây sao?”

Sữa đậu nành chẳng nóng lắm, cậu bưng bát tới cạnh cửa sổ sát đất uống, vừa vặn tận hưởng bầu trời trong xanh ngoài cửa sổ. Tầng ba mươi cách mặt đất rất xa, không thể nghe thấy tiếng mọi người nói chuyện và chào hỏi nhau, phần lớn thời gian đều vô cùng yên tĩnh. Suy nghĩ đến đây, Thẩm Đa Ý lại nhớ tới nỗi khổ khi bị đánh thức, nhưng một ngụm sữa đậu nành ấm áp trôi vào trong dạ dày, đau khổ lại được chữa lành hơn nửa.

“Ông nội, sao gần đây ông không xuống lầu mua bữa sáng nữa?”

“Ông ghét đi thang máy, sợ chóng mặt, hơn nữa máy xay sữa đậu nành mà công ty con phát cũng chưa từng dùng tới, sau này sáng sớm mỗi ngày đều sẽ tự xay sữa đậu nành uống.”

Thẩm Đa Ý trong lòng kêu khổ, ngoài mặt lại không lộ ra chút biểu cảm không tình nguyện nào, cậu quay đầu lại nhìn ông Thẩm, đường nét trên mặt ngược ánh mặt trời: “Ông nội, có phải hôm chủ nhật lúc đi câu cá bị kích thích không?”

Hồ nước trong khu nhà có thể câu cá, mỗi sáng sớm ba mùa xuân thu hạ đều có mấy ông lão ngồi bên hồ thả câu, ông Thẩm còn vì thế mà mua một cái ghế dựa mới.

“Kể ra con lại cười nhạo ông.” Ông Thẩm nhẹ thở dài, trong giọng nói không che giấu được sự hâm mộ “Một đám lão già ngoài kể chuyện về con gái thì chính là kể chuyện về cháu trai, kể xong cháu trai thì lại kể đến mấy đứa chắt trai.”

Thẩm Đa Ý hiểu rõ nhưng giả bộ hồ đồ, cố ý nói: “Ba mẹ con ra đi đã rất nhiều năm rồi, ông đừng nhớ đến họ nữa.”

Mí mắt ông Thẩm đã nhão, nhưng vẫn cố gắng trừng mắt: “Ông nhớ họ làm gì, ông là lo lắng cho con, con tốt nghiệp đi làm đã mấy năm rồi, lúc nào mới chịu lập gia đình? Lúc nào mới chịu tìm một người bạn đời thích hợp?”

Thẩm Đa Ý từ bên cạnh cửa sổ đi vào phòng khách, ánh mặt trời chiếu vào trên sàn nhà, cậu trêu chọc nói: “Giờ công việc con còn chưa có.”

Ông Thẩm nổi cáu nói: “Vậy giờ con mau thay quần áo ngay đi, rồi đi phỏng vấn sớm một chút.”

Bát sứ màu xanh còn một lớp bọt sữa đậu nành được đặt vào trong bồn rửa bát, Thẩm Đa Ý giống như chạy nạn quay về phòng thay quần áo, tránh thoát ông cụ đang lải nhải ở phía sau.

Bên trái bàn học có ba tầng ngăn kéo, theo thứ tự từ thấp tới cao là bằng khen nhận được lúc đi học từ lớp một đến lớp mười hai, trong ngăn kéo bên phải là các loại giấy chứng nhận lúc học đại học. Tất cả đều được sắp xếp hợp lý, cậu bỏ tài liệu cần dùng đến vào cặp, sau đó chuẩn bị xuất phát.

Lúc cửa đóng lại, cậu nhận được một tin nhắn: “Đàn anh, chúc anh phỏng vấn thuận lợi, sau khi kết thúc cùng nhau ăn cơm trưa nhé?”

Thẩm Đa Ý trả lời: “Được, anh mời.”

Người gửi tin nhắn là đàn em của Thẩm Đa Ý, tên là Mạnh Lương. Chú của Mạnh Lương là quản lý cấp cao của công ty bảo hiểm, cũng là cấp trên của Thẩm Đa Ý suốt bốn năm qua. Ngày nay mấy công việc khá khẩm dù là ngành gì đi nữa cũng đều cần dựa vào quan hệ, trong công việc cũng cần duy trì những mối quan hệ nhất định, nhưng Thẩm Đa Ý lại cắt đứt các mối liên hệ đó, không chút do dự mà nộp đơn từ chức.

Trên đường đi đều nhớ lại đủ loại chuyện đã qua, cho đến lúc bước vào cao ốc mới hoàn hồn. Cậu đứng trước bàn lễ tân, nói: “Tôi họ Thẩm, buổi sáng có hẹn trước phỏng vấn với Du tiên sinh.”

Phòng họp ở tầng hai mươi mở cửa, trước mỗi chỗ ngồi đều được đặt một ly cà phê, có thể thấy hội nghị vừa kết thúc. Thẩm Đa Ý ngồi xuống một chỗ trống, chờ sau khi thư ký đóng cửa mới nói: “Du tiên sinh, xin chào, tôi là Thẩm Đa Ý, ngài có cần nghỉ ngơi một lát trước không?”

“Không cần đâu.” Du Triết dựa vào trên lưng ghế, “Nghề này của chúng tôi thường tăng ca suốt đêm, uống cà phê giống như uống nước, cậu có thể chịu đựng được không?”

Thẩm Đa Ý đặt hai tay trên mặt bàn, từ nụ cười có thể nhìn ra cậu rất thoải mái: “Tôi không sợ vất vả.”

Du Triết nói xong uống cạn ly cà phê: “Công ty bảo hiểm là doanh nghiệp nhà nước, sau khi tốt nghiệp cậu làm ở đó bốn năm, nghe nói đãi ngộ của chuyên viên định phí tốt hơn rất nhiều so với các quản lý trung tầng khác, có thể thỏa mãn một chút lòng hiếu kỳ của tôi được không?”

Thẩm Đa Ý khẽ vuốt cằm, không ngờ bước đầu tiên đã phải nói về tiền, nhưng cũng đúng, không thể không nói về tiền được, thảo luận những cái khác cũng vô dụng. Cậu trả lời đúng mực: “Tôi thi khoa Bắc Mĩ, sau khi có hai năm kinh nghiệm làm việc thì hoàn thành kỳ thi cuối cùng. Cho nên năm đầu tiên tốt nghiệp lương khoảng chừng ba mươi vạn, năm thứ hai là bốn mươi vạn, năm trước từ chức lương là một trăm hai mươi vạn.”

“Tất cả lý lịch tôi đều đã gửi tới email của ngài, những thứ này là mấy bài luận văn tôi đã phát biểu trong lúc làm việc, chủ yếu là về quản lý tài sản nợ và lý thuyết xác suất.” Thẩm Đa Ý đẩy tài liệu tới trước mặt đối phương, “Ngành tài chính nước ngoài đã thu hút được rất nhiều chuyên viên định phí, nhưng tình hình trong nước lại hơi lạc hậu, nên tôi muốn thử xem. Hơn nữa bảo hiểm là một loại đầu tư tài chính, nếu như sau này các dự án của công ty có mở rộng, tôi cũng có thể bỏ ra chút sức lực.”

Du Triết nhìn lướt qua mấy bài luận văn, nói: “Những cái này tôi muốn cầm về văn phòng xem kỹ lại.”

Thẩm Đa Ý lập tức hiểu ý, cậu mỉm cười đứng lên khỏi ghế: “Vậy tôi không làm phiền nữa, chờ thông báo của ngài.”

Cao ốc cao không thấy đỉnh đứng sừng sững giữa con phố trung tâm, ánh nắng rọi vào trên tấm kính dày, phản chiếu dáng vẻ vội vàng của người đi làm và xe cộ đi lại trên đường.

Thẩm Đa Ý chạy xe đến cuối phố, xuyên qua cửa sổ xe ngắm tòa cao ốc cao nhất.

Đèn giao thông đổi từ đỏ sang xanh, cậu thu hồi ánh mắt, đồng thời ném phồn hoa và bận rộn ra phía sau lưng, lái xe từ từ rời khỏi con phố trung tâm.

Mặc dù thời gian còn sớm, nhưng đã nói mời khách thì không thể không giữ lời. Thẩm Đa Ý đã chuẩn bị tâm lý ngồi đợi người, lại không ngờ Mạnh Lương đến còn sớm hơn cậu.

“Đàn anh, em vẫn chưa đói bụng, gọi 2 ly Con Panna trước đã”, Mạnh Lương hơi đứng dậy, lại bị Thẩm Đa Ý đi qua đè vai ngồi xuống.

17BRD_BEV_22_CafeConPanna_FA_LARGE

(Con Panna)

“Không đói bụng mà tới sớm thế này, bùng làm à?” Thẩm Đa Ý ngồi xuống ghế đối diện, nhẹ nhàng nhấp một ngụm cà phê, sau đó chủ động khai báo, “Phỏng vấn không mất nhiều thời gian lắm, Du tiên sinh họp suốt đêm, anh nghĩ anh ta rất mệt.”

Mạnh Lương nói: “Lúc trước khi chưa từ chức nếu anh bắt lấy cơ hội, đã không có vấn đề gì rồi.”

Thẩm Đa Ý cười giễu: “Bọn họ vung ra vài cái lưỡi câu một lúc, cắn hay không cắn, quyền chủ động nằm ở anh. Nhưng sau khi từ chức anh cắn câu, quyền chủ động sẽ nằm ở bọn họ.”

Mạnh Lương có chút mất mát: “Nhưng cho dù chủ động hay bị động, anh cũng quyết tâm từ chức.”

Nói được mấy câu, đã đến thời gian nhà hàng kinh doanh, Thẩm Đa Ý nhìn đồng hồ trên tay nhân tiện vẫy tay với người phục vụ, nói sang chuyện khác: “Buổi sáng chỉ uống một bát sữa đậu nành, anh đói rồi.”

Khách trong nhà hàng rất ít, hai người dùng cơm trong tiếng nhạc nhẹ nhàng, điện thoại Mạnh Lương úp trên mặt bàn, thỉnh thoảng lộ ra chút ánh sáng. Thẩm Đa Ý nhìn thấy, nhưng đối phương không để ý tới, cậu cũng không lên tiếng.

Im lặng ăn cơm rất tiết kiệm thời gian, dùng xong món cuối cùng, Mạnh Lương do dự nói: “Muốn gọi chút đồ ngọt nữa, anh muốn ăn gì?”

“Anh không cần.” Con Panna đã đủ ngấy rồi, Thẩm Đa Ý bưng ly nước lọc, “Chỉ sợ em ăn xong đồ ngọt, chưa nói hết câu, lại gọi tiếp đồ mặn.”

Mạnh Lương xấu hổ cười cười, cuối cùng cũng cầm điện thoại của mình lên, bất đắc dĩ nói: “Chú em thúc giục vài lần, cái việc thuyết khách này thật sự không dễ làm chút nào.”

Thẩm Đa Ý từ lúc vào nghề luôn được chú của Mạnh Lương dẫn dắt, bốn năm qua cậu vừa là cấp dưới giúp đỡ đối phương, vừa là học sinh hậu bối của đối phương. Cậu cảm thấy chuyên viên định phí ở ngành bảo hiểm này ổn định có thừa, nhưng lại không đủ phát triển, nếu như ở ngành tài chính, sẽ được tiếp xúc với nhiều thứ hơn.

Nhưng nguyên nhân trên chỉ khiến cậu hơi rục rịch thôi, thật sự khiến cậu hạ quyết tâm thực hiện bước đi này, là vào một lần kết thân hai tháng trước.

Thẩm Đa Ý xin lỗi cười cười, nói: “Làm cấp dưới hoặc học sinh của chú Mạnh đều được, nhưng con rể thì không được, anh không làm được.”

Thanh toán tiền xong lại đóng gói thêm một phần đồ ngọt cho đối phương nữa, Thẩm Đa Ý lái xe về nhà, cậu mở nhạc to hơn so với lúc bình thường, muốn làm nhiễu loạn suy nghĩ của mình.

Thật ra không cần như vậy cũng đủ loạn rồi.

Cậu không thể làm con rể của người khác, không thể làm chồng người khác.

Ngay cả bạn trai cũng không làm được.

Thẩm Đa Ý nắm chặt tay lái, lúc chuyển hướng trong đầu thoáng qua khuôn mặt của ba mẹ cậu. Lúc ba mẹ cậu mất, cậu còn rất nhỏ, cho nên trong trí nhớ từ đầu đến cuối diện mạo của hai người đều là dáng vẻ lúc còn trẻ.

Thỉnh thoảng cậu sẽ mơ mộng, nếu như ba mẹ cậu còn sống, hơn nữa còn biết cậu không bình thường, sẽ lải nhải như thím Tường Lâm hay là dùng lời lẽ chính nghĩa mà trách mắng cậu nhỉ.

Nghĩ tới nghĩ lui, kết quả ba mẹ cậu còn chẳng về báo mộng nữa là.

Thẩm Đa Ý giảm âm thanh lần nữa, biển hiệu khu nhà Ôn Hồ cách đó không xa, cậu phải về nhà ngủ một giấc thật ngon, sau khi dậy có lẽ sẽ nhận được thông báo của Du Triết.

Cà phê không thể làm tiêu tan cơn buồn ngủ của Du Triết, nhưng xấp tài liệu mỏng về quản lý tài sản nợ và lý thuyết xác suất trên tay lại khiến cho anh tràn trề năng lượng, đọc xong từng câu, thậm chí không nhịn được lật trở lại xem kỹ những đoạn đặc sắc thêm mấy lần.

Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên cuối cùng cũng khiến anh thả tài liệu xuống, sau khi kết nối trêu ghẹo nói: “Gọi cho tôi trễ năm phút nữa, chức vị này có lẽ đã dành cho người khác rồi.”

Các căn chung cư bên ngoài cửa sổ đã sáng đèn, màn đêm dường như còn sáng sủa hơn cả ban ngày, Du Triết cúp điện thoại, quay về luận văn trên bàn thở dài một tiếng, đồng thời nhấn số.

“Thích tổng, bận không?”

“Bận.”

“Bận ở chỗ nào đó?”

“Quán bar Tokyo.”

“Không làm việc đứng đắn, nâng cốc khen ngợi anh đi, mười phút sau gặp.”Du Triết vội vàng rời đi, bỏ quên luận văn vốn muốn mang theo trên bàn làm việc.

Quán bar Tokyo nằm ở cuối đường của con phố trung tâm, ông chủ không phải người Tokyo, quán bar được sửa sang cũng chẳng liên quan gì đến Tokyo cả. Có người nói tên quán là tùy ý đặt, rượu cũng tùy ý pha, loại thái độ hờ hững này đều được các quán hàng to nhỏ kinh doanh trên con phố này ưa chuộng, nhưng mấy quán nhỏ không bán được là bao, thế nên tự động trở thành thánh địa cho các quán lớn chèn ép.

Hoa tươi trên bàn mỗi ngày đổi một loại, trong vòng một tuần sẽ không trùng lặp nhau, có vị khách không thích mùi thơm của hoa, cũng không thích gập đôi chân dài của mình ở chỗ ngồi, vì vậy ghế cao ở trước quầy bar trở thành chỗ ngồi của anh ta.

Du Triết ở ngoài cửa đã nhìn thấy đối phương, lúc bước tới cửa thì lên tiếng trước: “Thích Thời An, xe cậu bị dán tem phạt rồi.”

Người đàn ông được gọi là “Thích Thời An” ngồi ở trước quầy bar, âu phục phẳng phiu, càng làm khuôn mặt anh ta thêm lạnh lùng, không chút hòa nhã. Vẻ mặt của anh ta không hề biến hóa, tay nâng ly Martini lên uống một ngụm, để ly xuống lại lấy bật lửa trên quầy bar nghịch, nói: “Tôi vốn không lái xe tới.”

room-temperature-martini-1-720x720-recipe

(Martini)

Trò đùa bị vạch trần, Du Triết ngồi xuống chiếc ghế chân cao bên cạnh, anh chỉ nhìn thấy bật lửa, chứ không ngửi thấy một chút mùi thuốc lá nào, ngạc nhiên nói: “Cai thuốc thật rồi hả?”

“Ừ, vốn cũng không nghiện lắm.” Thích Thời An ném bật lửa cho bartender, “Tặng cậu, lần tới pha rượu nhớ làm theo bài bản, đừng làm ngọt như thế.”

Du Triết nói: “Tối hôm qua họp suốt đêm, anh uống một ly rồi về nhà ngủ. Cậu thì sao, lát nữa còn tới chỗ khác hả?”

Thích Thời An nhìn đồng hồ: “Phiên giao dịch buổi tối sắp mở cửa, một lát nữa tôi phải quay về công ty.”

“Được, vậy đừng trì hoãn nhau nữa.” Du Triết nâng ly uống hết, “Trước đó không phải anh nói đào người từ nơi khác tới đây sao, nhưng đối phương liên tục từ chối, anh liền gặp được một người khác, ấn tượng không tệ.”

Thích Thời An không nghiêm túc lắng nghe, qua loa nói: “Vậy thì chọn cái người khác đó.”

Du Triết lấy làm tiếc nói: “Người đầu tiên gọi cho anh trước khi đến đây, anh ta có mười năm kinh nghiệm, hơn nữa vẫn luôn làm trong ngành tài chính, cũng coi như là hạng cao cấp rồi, thế nên anh đã chọn anh ta. Về người thứ hai, nói thật anh rất tiếc, cho nên muốn hỏi công ty cậu có cần người không?”

Thích Thời An không kiên nhẫn nói: “Những cái này tôi không phụ trách, hỏi Chương Dĩ Minh ấy.”

“Ai biết cậu ta ở đâu chứ.” Du Triết bấm bấm màn hình, “Anh gửi sơ yếu lý lịch và tài liệu cho cậu, rảnh rỗi thì xem thử nha. Anh buồn ngủ quá, phải về nhà đi ngủ đây.”

Anh cầm lấy áo khoác chuẩn bị rời đi: “Nhớ xem nhé, đối phương tên là Thẩm Đa Ý.”

“Gì cơ?”

Thẩm Đa Ý.

Bàn tay cầm chén rượu của Thích Thời An bỗng nhiên nắm chặt, một loại cảm giác tê liệt khó diễn tả từ đầu gối lan tràn đến cổ họng, có phải là Martini giờ mới ngấm không?

Hay là ba chữ “Thẩm Đa Ý” này, anh còn nhớ quá mức rõ ràng?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi