AN TRI NGÃ Ý

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau cả ngày trời quang mây tạnh, đến tối lại bắt đầu đổ mưa, rượu nơi ly của Thích Thời An cứ đầy rồi cạn, cạn rồi lại đầy, qua mấy lượt, anh vẫn chưa ngấm men say, mà thậm chí còn bị cơn gió lạnh lùa vào làm cho tỉnh táo hơn nữa.

“Thích tiên sinh, có muốn gọi thêm một ly nữa không?”

Mùi rượu nhàn nhạt quanh quẩn trong miệng Thích Thời An, anh biết không nên uống tiếp nữa, nhưng ý thức lại đi trước, buột miệng nói: “Cho tôi một ly nữa, bia bơ.”

bia-sp1-1498457093889

(Bia bơ)

Trong lúc chờ đợi anh nhìn chằm chằm điện thoại trên mặt bàn, do dự có nên mở email ra xem thử hay không, có thể “Thẩm Đa Ý” trong lời Du Triết nói không phải là người mà anh nghĩ tới, rất có thể chỉ là trùng tên thôi.

Đa trong đa thiểu (bao nhiêu), Ý trong tâm ý (tấm lòng).

Thẩm Đa Ý …

Tên hay như vậy, mẹ nó chứ trùng tên.

Thích Thời An quên mất nghề của mình, quên mất anh là một dân chơi chứng khoán có bao nhiêu quyết đoán. Do dự bưng ly bia bơ trên bàn lên, anh nhìn bọt khí không ngừng tụ lại trong ly thủy tinh, cảm giác không bình tĩnh nổi tắc nghẽn trong tim và phổi cuối cùng cũng lên đến cực độ.

Giống như giá cổ phiếu rốt cục cũng tăng lên đến mức resistance*

(Chỗ này raw của nó là 压力线 – tiếng Anh là resistance line, nó là mức giá mà tại đó người ta cho rằng việc bán ra đủ nhiều để giữ giá không tăng mạnh, kiểu như khi giá cổ phiếu đang tăng thì đến khoảng mức này nó sẽ dừng lại, ko tăng nữa và chuyển hướng đi xuống, sau đó lại đi lên và chạm đến mức giá này nữa, sau nhiều lần chạm như vậy, có đủ lượng thì nó sẽ vượt mức này và tăng mạnh hơn)

Vào hộp thư, hai email gần đây nhất được gửi từ Du Triết và thư ký Annie, lý trí thúc giục anh nên mở email thứ hai trước, nội dung email là số liệu của phiên giao dịch vừa mở cửa tối nay, anh đã làm chậm trễ công việc của mình rồi.

Trả lời xong chỉ còn lại một cái email chưa đọc, anh mới nhận ra vừa nãy không chỉ có mỗi lý trí, mà bên trong đó còn có chút tâm tình muốn trốn tránh. Ngón tay nhẹ nhàng hạ xuống, email mở ra, phần đầu tiên xuất hiện chính là họ tên.

Anh lại nhìn ba chữ kia thêm lần nữa.

Thích Thời An dùng móng tay chọc chọc màn hình, thu thập toàn bộ thông tin cơ bản của đối phương vào trong trí nhớ. Tốt nghiệp đại học danh tiếng, có kinh nghiệm làm việc bốn năm, còn có một chuỗi giấy chứng nhận được đánh số thứ tự, và khoản lợi nhận kiếm được cho công ty.

Thời gian vô cùng kỳ diệu, so với lần đầu gặp nhau, dường như đã khác một trời một vực rồi.

Kéo xuống một chút nữa, đang mất cảnh giác thì bỗng nhiên xuất hiện một tấm ảnh, Thích Thời An không kịp rút ngón tay lại, đầu ngón tay cứ thế chạm vào khuôn mặt đối phương. Ánh mắt của anh cố định lên đó, ly thủy tinh chứa bia bơ phản chiếu nụ cười mà anh còn chưa kịp nhận ra là đang xuất hiện trên môi mình.

Trong nụ cười kia có ẩn chứa chút tiếc nuối, nhưng cũng gợi lên khát khao muốn chinh phục.

Có lẽ là bệnh chung của mọi người khi chụp ảnh cho các loại giấy chứng nhận, Thẩm Đa Ý trong ảnh có chút cẩn trọng. Đôi môi mỏng nở một nụ cười mỉm, con ngươi đen bóng nhìn thẳng vào ống kính, chắc là do ánh sáng, làn da trắng trẻo trở nên hơi tối màu, nếu như không phải đang mặc áo len sợi, hoàn toàn không nghĩ rằng bức ảnh này được chụp vào mùa đông.

Thích Thời An tắt điện thoại, cuối cùng cũng nhớ đến việc uống ly bia kia, anh nhìn vào tủ rượu đủ màu đủ loại bên trong quầy bar, trong đầu chạy qua số điện thoại của Thẩm Đa Ý.

Anh ngạo mạn nghĩ, bản thân mình chẳng qua là cảm thấy duyên phận quá kỳ diệu mà thôi, chứ chẳng phải vẫn còn hứng thú với người kia.

Lúc này bartender lên tiếng: “Thích tiên sinh, tháng này đây là lần đầu tiên anh nán lại lâu như vậy.”

Thật vậy, uống rượu một mình rất nhàm chán. Thích Thời An cảm thấy quán bar này không chỉ kỹ thuật pha chế rượu rất tồi, mà còn muốn đuổi khách nữa, anh bỏ ly rượu không xuống, quay đầu liền nhìn thấy một sườn mặt thật đẹp.

Sống mũi vểnh cao, chóp môi hơi nhọn, tóc mái bóng mượt, cả người vừa nhu hòa vừa an tĩnh, rất quen thuộc. Đối phương hình như cảm nhận được ánh mắt của anh, liền quay mặt qua nhìn anh.

Cảm giác quen thuộc lập tức biến mất sạch sẽ, Thích Thời An cảm thấy mình hơi điên rồ.

Người kia vẫn đang nhìn anh, tiếp đó nâng ly lên mỉm cười với anh. Nơi như thế này, một ánh mắt là có thể quyến rũ người ta, mỉm cười là có thể lăn tới trên giường, Thích Thời An nâng ly uống cạn, sau đó nhanh chóng rời đi.

Anh không thích tìm thế thân, nếu thích một người, cho dù mong mà không được cũng sẽ tồn tại một loại cảm xúc lưu luyến ở trong lòng. Những người khác, giống một phần cũng được, mà giống chín mươi chín phần cũng vậy, đối với anh mà nói không có gì khác nhau, dù sao cũng đều tẻ nhạt vô vị.

Nếu đã thật sự thích người đó, vậy ai cũng chẳng thể thay thế được.

Anh chỉ mong phần tâm tư này có thể phai nhạt theo thời gian, nếu như không thể phai nhạt, cũng chỉ có thể chấp nhận thôi.

Nhưng anh đã sớm chấp nhận rồi, rốt cuộc lại để cho anh gặp lại.

Bước vào tòa cao ốc cao nhất ở cuối phố, Thích Thời An gửi bản sơ yếu lý lịch của Thẩm Đa Ý đi, rất nhanh đã có điện thoại gọi tới, anh bắt máy nói: “Mời cậu ấy đến phỏng vấn, càng nhanh càng tốt.”

Cơn mưa này kéo dài thật kinh người, nửa đêm lúc Thẩm Đa Ý tỉnh ngủ mưa vẫn còn đang rơi.

Cậu liếc nhìn điện thoại không có chút động tĩnh gì, trong lòng đại khái cũng đã biết được đáp án. Cơn buồn ngủ dần dần biến mất, cậu rời giường đến bên cửa sổ, chẳng muốn bật đèn, liền xoa xoa mặt loạn tưởng.

Có phải là mình nói tiền lương quá cao không?

Hay là có câu nào đó nói không đúng?

Hoặc là có ứng cử viên phù hợp hơn mình?

Tìm kiếm nguyên nhân cũng chẳng có bao nhiêu ý nghĩa, những ý nghĩ này chỉ là trò tiêu khiển của Thẩm Đa Ý khi mất ngủ thôi. Bỗng nhiên một cơn gió thổi vào cửa sổ, hạt mưa rơi lộp độp đánh vào trên mặt kính, cậu mang theo dự cảm không lành leo lên ban công, quả nhiên phát hiện cửa sổ không đóng, quần áo đang phơi đã bị ướt hết rồi.

Nửa đêm làm một đống việc nhà thật sự có thể trị chứng mất ngủ, lúc trở lại trên giường cậu gần như lập tức tiến vào mộng đẹp.

Sáng sớm, tiếng ồn của máy làm sữa đậu nành đúng hẹn mà tới, Thẩm Đa Ý trượt vào trong chăn kháng cự, thậm chí không chú ý đến điện thoại đang đổ chuông bên gối.

Ông Thẩm tạm dừng máy trong chốc lát, chầm chậm đi tới trước cửa phòng ngủ thúc giục: “Mười giờ rồi, hôm nay không phải được nghỉ sao? Dậy đi tắm suối nước nóng với ông nào.”

Mười giờ?

Thẩm Đa Ý xốc chăn, ngồi quỳ gối trên giường nhận điện thoại: “Xin chào?”

Giọng điệu bên kia điện thoại có hơi thờ ơ, nhưng giọng nói lại rất hay: “Xin chào, tôi là Chương Dĩ Minh của công ty đầu tư tài chính Minh An.”

Thẩm Đa Ý nhớ lại, tòa cao ốc cao nhất ở cuối phố tên là “Minh An”.

Ông Thẩm đợi trước cửa năm phút, nghe bên trong phòng có tiếng nói chuyện, đoán chừng chắc chỉ có thể tự mình đi tắm suối nước nóng thôi. Cầm lấy mũ và ba-toong, lúc đổi giày thì phòng ngủ mở cửa.

“Ông nội, đợi con chút.” Thẩm Đa Ý nói: “Ngày mai mới có hẹn, hôm nay con đi tắm suối nước nóng với ông.”

Bộ phận ngoại tệ của công ty Minh An chỉ có vài người làm hành chính đang ở bên ngoài, tất cả các giao dịch viên đều ở trong phòng họp, cổ áo Thích Thời An hơi nới lỏng, tay áo sơ mi xắn đến khuỷu tay, hai cái khuy măng sét khảm đá quý tùy ý ném bên cạnh gạt tàn.

Chương Dĩ Minh tìm chỗ ngồi xuống, vô cùng buồn chán lật xem quyển “Mô phỏng việc cần chú ý giữa nhân viên giao dịch và nhân viên kinh doanh”, sau khi đọc đi đọc lại ba lần, cửa kính phòng họp cuối cùng cũng mở ra.

Thích Thời An đi ra trước tiên, tiện tay ném điếu thuốc cho Chương Dĩ Minh, Chương Dĩ Minh đứng dậy tiếp được: “Không bỏ được hả? Lúc họp không hút thuốc thật sự không tôn trọng chủ nghĩa nhân đạo.”

“Tôi ngửi thôi, không châm thuốc.” Thích Thời An vô cùng tự chủ, “Có chuyện gì thì nói nhanh đi, tôi bận lắm.”

Chương Dĩ Minh bất mãn nói: “Vì uống rượu mà làm lỡ phiên giao dịch mở cửa buổi tối, hôm nay giảm nhiều như vậy, cậu đương nhiên là bận rồi, đáng đời.”

Thích Thời An đoạt lại điếu thuốc nhét về hộp thuốc lá, quay người đi tới cửa: “Đây là phòng ngoại tệ, việc giao dịch đừng nói ở chỗ này.” Anh nói xong đứng chặn ở cửa, sau đó gõ gõ bảng hiệu trên cửa.

“Khu vực giao dịch, không phận sự miễn vào”

Chương Dĩ Minh cười nhạt: “Vậy chuyên viên định phí tên Thẩm Đa Ý kia, có mời tới hay không đây?”

Thích Thời An bận quá nên quên mất, lúc này đã mệt lắm rồi nhưng vẫn cười nhạt: “Anh hỏi như vậy, xem ra đã mời rồi ha.”

Chương Dĩ Minh gật đầu: “Ngày mai phỏng vấn, cậu phỏng vấn hay là anh đây”

“Anh phỏng vấn đi.” Thích Thời An nghĩ thôi cũng không muốn, anh sợ Thẩm Đa Ý còn nhớ mình, sau đó từ chối lời mời làm việc của công ty, càng sợ Thẩm Đa Ý không còn nhớ mình, vừa lễ phép vừa xa lạ mà chào hỏi anh.

Chương Dĩ Minh vừa mới rời đi, ngay sau đó Annie đã gửi tới lịch trình của một tuần sau. Lúc này Thích Thời An mới nhớ lại, ngày mai phải bay qua Đức họp. Lúc còn đi học anh đã từng sống ở Đức hơn nửa năm, vẫn luôn muốn quay lại đó xem thử, nhưng lúc này thế mà lại chẳng có chút chờ mong nào.

Những cơn mưa chấm dứt, nhiệt độ không giảm mà còn tăng thêm, Thẩm Đa Ý hôm trước đi tắm suối nước nóng lâu còn có chút thượng hỏa.

Cậu ra ngoài rất sớm, định rửa xe trước rồi mới tới phỏng vấn, thật ra cậu rất nhớ những ngày tháng trước kia sống ở hẻm Lá Thu, hàng xóm ở đó rất thoải mái, rất dễ chịu, vào ngày chủ nhật không có việc gì, liền xách thùng nhựa tự mình rửa xe, chà chà cọ cọ, rửa xe xong lại xem người ta đánh cờ, sau đó xách thùng nhựa về nhà ăn trưa.

Bên trong cao ốc Minh An quanh năm đều duy trì nhiệt độ hai lăm độ C, từng góc nhà đều không dính một hạt bụi, ngoài nhân viên vệ sinh mỗi ngày phải dọn dẹp ở bên ngoài, cách mỗi nửa tháng đều tìm công ty vệ sinh khác tới làm tổng vệ sinh.

Lúc Chương Dĩ Minh bước vào thang máy còn chưa gọi điện xong, cúi đầu hỏi: “Lát nữa phỏng vấn, người là do cậu bắt anh gọi tới, trước tiên phải nói rõ với anh có nhất thiết phải giữ lại hay không?”

Thích Thời An đang ngồi trong phòng làm việc, “Xem biểu hiện của em ấy đã, nhưng tôi có lòng tin em ấy có thể thông qua.”

“Vậy anh sẽ công tư phân minh, buổi sáng không phải cậu bay qua Berlin sao?” Chương Dĩ Minh nhấp một ngụm cà phê, lúc ngẩng mặt lên liền nhìn thấy Thẩm Đa Ý trong thang máy, không đợi Thích Thời An trả lời liền cúp điện thoại.

Thẩm Đa Ý gật đầu: “Ngài là Chương tiên sinh sao?”

Chương Dĩ Minh chìa tay phải ra: “Xin chào, lát nữa tới thẳng văn phòng của tôi nói chuyện đi.”

Hai người bắt tay nhau, Thẩm Đa Ý trực tiếp hỏi: “Là Du tiên sinh giới thiệu tôi với ngài sao?”

“Đúng vậy, vừa nãy trong điện thoại chính là cậu ta.” Chương Dĩ Minh nói dối mà mặt không biến sắc, “Chúng tôi là bạn, cậu ấy bởi vì một vài tình huống nên không thể mời cậu được, cảm thấy rất tiếc, đúng lúc công ty tôi cũng cần nhân viên, nên cậu ấy giới thiệu cậu với tôi.”

Thẩm Đa Ý cười nói: “Hy vọng chúng ta có thể hợp tác thành công.”

Từ lúc điện thoại đột nhiên bị ngắt, Thích Thời An vẫn ngồi yên trên ghế không nhúc nhích, thỉnh thoảng liếc nhìn đồng hồ, anh tính toán thời gian phỏng vấn, chắc là đã xong phần tự giới thiệu rồi.

Annie gõ cửa đi vào, nhắc nhở: “Thích tiên sinh, phải tới sân bay rồi.”

Thích Thời An hỏi: “Tài xế đã ăn sáng chưa?”

“Hả? Để tôi hỏi xem.” Annie luống cuống vài giây, sau khi gọi cho tài xế xong liền trả lời: “Anh ấy ăn rồi, ngài không ăn sao?”

Thích Thời An nói: “Cho cậu ấy 10 phút, ăn một bữa nữa, tôi chờ cậu ấy.”

Qua ba phút, Thích Thời An cuối cùng cũng đứng dậy khỏi ghế, anh xách túi lên sải bước rời khỏi phòng làm việc, bước chân dần dần tăng tốc, được nửa đường liền quay đầu chuyển hướng về một phòng họp ở tầng khác.

Toàn bộ hành lang đều trải thảm rất dày, cho dù đi hay là chạy cũng không nghe thấy tiếng động. Tất cả các phòng họp lớn nhỏ đều hướng về phía mặt trời, bộ phận nào cũng có thể tới mở họp bất cứ lúc nào.

Bên trong căn phòng lớn nhất, Chương Dĩ Minh và Thẩm Đa Ý đứng cách cửa sổ sát đất một mét, không biết đang thảo luận cái gì.

Thích Thời An đi tới bên ngoài vách ngăn bằng thủy tinh, quang minh chính đại nhìn trộm.

Thẩm Đa Ý trong tầm mắt hình như cao hơn một chút so với trong ký ức, cổ áo sơ mi che khuất một nửa chiếc cổ thon dài, một bên vai ở trong bóng râm, một bên vai lộ ra dưới ánh mặt trời, lúc em ấy hơi nghiêng mặt nói chuyện với Chương Dĩ Minh, có thể nhìn thấy độ cong của khóe miệng biểu hiện sự lễ phép, cùng khuôn mặt mang theo nụ cười.

Hết mười phút, Thích Thời An quay người rời đi, giày da đạp lên tấm thảm không chút tiếng động, cho nên chỉ có thể nghe thấy tiếng “thình thịch” trong lồng ngực. Anh nhận ra không biết là nên buồn hay vui, Thẩm Đa Ý từ biệt tuổi trẻ hình như có cao hơn một chút.

Ngay cả một cái nhìn thoáng qua cũng không có, nhưng vẫn không lưu tình đảo loạn đáy lòng như mặt hồ tĩnh lặng của anh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi