ANH CHỒNG BÊN GỐI LẠNH LÙNG


Trong bệnh viện hỗn tạp mùi của các loại thuốc, k1ch thích khứu giác mọi người.
Trình Gia Gia đeo khẩu trang, muốn cách ly cái mùi khiến cô cảm thấy khó chịu này.
Trợ lý Uông sắp xếp cho Phạm Mỹ Vân nằm ở phòng bệnh đặc biệt hạng nhất, để tránh người khác ra vào tùy tiện.
“Em tự vào là được rồi”.

Cô nói với Trần Phong Vũ.
“Anh ở bên ngoài chờ em, cẩn thận một chút”.

Trần Phong Vũ gật đầu với cô, ý bảo cô đi vào.
Trình Gia Gia đứng trước cửa phòng bệnh, nghe tiếng mời, mới đẩy cửa bước vào.
Dựa người vào thành giường, Phạm Mỹ Vân đang uống sữa, liếc mắt nhìn người đi vào là Trình Gia Gia, đột nhiên bất động.
Còn trợ lý Uông đang ngồi ở ghế đọc báo, cũng lập tức đứng lên tiếp đón.
Hai ngày qua trợ lý Uông không những chăm sóc cho Phạm Mỹ Vân mà con thu xếp mọi chuyện trong bệnh viện, điều này làm cho Trần Phong Vũ và Trình Gia Gia ít có cơ hội đối mặt với Phạm Mỹ Vân.
Có lẽ Phạm Mỹ Vân cũng không muốn chết, chỉ nghĩ muốn dọa Trần Phong Vũ, cho nên anh mới có thể gọi điện thoại giúp đỡ thông suốt, càng may hơn là đưa đến bệnh viên kịp thời, mới không để bi kịch xảy ra.
Trải qua ba ngày tĩnh dưỡng, giờ phút này nằm trên giường bệnh sắc mặt Phạm Mỹ Vân tuy hơi tái nhợt nhưng cử động đã tự nhiên hơn nhiều.
Phương Mỹ Vẫn vừa nhìn thấy Trình Gia Gia, cũng không kinh ngạc nhiều bởi vì trợ lý Uông đã sớm thông báo cho cô.
“Phương tiểu thư, cơ thể tốt hơn chưa?”.

Trình Gia Gia đưa bó hoa hồng cho trợ lý Uông.
“Cảm ơn, không chết được”.


Phạm Mỹ Vân hạ cốc thủy tinh, thản nhiên nói.
Phạm Mỹ Vân nghĩ dùng chiêu này nhất định có thể uy hiếp được Trần Phong Vũ, không nghĩ tới chẳng những mặt mũi Trần Phong Vũ không thấy đâu, ngược lại còn làm cho vợ anh đến đây.
“Tôi ra ngoài hút thuốc”.

Trợ lý Uông đặt bó hoa vào trong bình, sau lấy cái cơ rời khỏi phòng bệnh.
Sau khi trợ lý Uông ra noài, cố ý không đóng cửa, để cuộc đối thoại bên trong, người ngoài cửa có thể nghe rõ.
“Phương tiểu thư, tôi thay Phong Vũ đến xin lỗi cô”.

Trình Gia Gia đi đến bên giường bệnh.
” Vì sao cô lại thay anh ta xin lỗi? Cô ngớ ngẩn hay ngu ngốc vậy? Vẫn cố ý đến trước mặt tôi diễu võ dương oai sao?”.

Phạm Mỹ Vân một chút cũng không cảm tạ Trình Gia Gia đã đến thăm bệnh.
“Bởi vì tôi là vợ anh ấy, bởi vì tôi yêu anh ấy, bởi vì anh ấy thực sự có lỗi với cô, cho nên tôi nguyện làm người phụ nữ ngu ngốc, đến nói lời xin lỗi với cô”.
Vẻ mặt Phạm Mỹ Vân thoáng giật mình.

“Cô điên rồi sao? Cô rõ rằng thấy tôi và Trần Phong Vũ, anh ta ….

Cô hẳn muốn ly hôn với Trần Phong Vũ!”.
Trình Gia Gia cười nhẹ, người ngoài không biết cô và Trần Phong Vũ lúc đó chỉ là vì lợi ích gia đình mà kết hợp quan hệ, cô cũng không muốn làm sáng tỏ điều đó.

“Chuyện tình cảm tuyệt đối không thể miễn cưỡng, Phương tiểu thư xinh đẹp như vậy lại rất có tài năng, mong cô hiểu, đừng làm chuyện điên rồ như vậy”.
Trình Gia Gia trốn tránh vấn đề Phạm Mỹ Vân, cô nhiều lần cũng tưởng ly hôn với Trần Phong Vũ, nhưng tiếc là không cách nào từ bỏ được cuộc hôn nhân này.
“Bởi vì cô có ba giàu có, cho nên mới có thể được Trần Phong Vũ yêu, so với tôi cô không hề tốt hơn, cô cái gì cũng không giỏi, chỉ là thiên kim tiểu thư phá sản, tôi không cần cô giảng dạy thứ đó!”.

Phạm Mỹ Vân gầm rú.
“Phương tiểu thư, tôi biết tôi không bằng cô, tôi cũng biết nếu không dựa vào quan hệ gia đình, Trần Phong Vũ tuyệt đối không lấy tôi, nhưng bất luận thế nào, hiện giờ tôi là vợ Trần Phong Vũ, mong cô quý trọng tính mạng của mình”.

Trình Gia Gia mặc Phạm Mỹ Vân kêu gào, chậm rãi nói hết những lời muốn nói
“Cô là vợ Trần Phong Vũ, cô có thể kiện tôi! Sao cô không làm?”.
“Phương tiểu thư, cô xinh đẹp tài năng như vậy, tương lai nhất định có thể tìm được người đàn ông thích hợp, mong cô phải quý trọng tính mạng của mình”.

Đây là mục đích duy nhất của Trình Gia Gia, không hy vọng Phạm Mỹ Vân lại tìm đến cái chết lần nữa.
“Cô căn bản sợ tai nạn chết người, sợ tin tức của xã hội nói cô và Trần Phong Vũ này nọ, cho nên mới giả vờ tốt bụng đến đây, cô đi đi! Tôi không muốn nhìn thấy cô, cô dựa vào cái gì lấy vị trí kẻ chiến thắng đến trước mặt tôi nói này nói nọ?”.

Phạm Mỹ Vân thuận tay cầm lấy cái cốc thủy tinh trên tủ ngắn, hướng người Trình Gia Gia ném.
Khoảng cách Trình Gia Gia quá gần Phạm Mỹ Vân, cô ngay cả né cũng không kịp né, cốc thủy tinh trực tiếp phóng lên ngực cô, sau đó nháy mắt cốc rơi xuống, phát ra tiếng một « Choang » lớn vang khắp phòng.

Nghe thấy tiếng vang, Trần Phong Vũ và trợ lý Uông lập tức chạy vào.
Trình Gia Gia lấy tay giữ ngực, lực ném rất mạnh, khiến cô dường như đứng không nổi.
“Sao lại thế này”.

Vẻ mặt Trần Phong Vũ dữ tợn căm hận nhìn Phạm Mỹ Vân, rồi nhìn vẻ mặt đau đớn của Trình Gia Gia và đống thủy tinh vỡ trên sàn.
“Không có việc gì, em không cẩn thận làm rơi cốc”.

Trình Gia Gia nhanh nói.
“Trình Gia Gia, cô không cần giả vờ làm người tốt, tôi sẽ không lấy đó mà cảm kích!”.

Phạm Mỹ Vân nhìn Trình Gia Gia hừ lạnh một tiếng.
“Phạm Mỹ Vân, cô đã làm cái gì?”.

Trần Phong Vũ hướng mắt thắng tắp về phía giường bệnh nhìn Phạm Mỹ Vân.
Phạm Mỹ Vân cũng không chút khách khí trừng mắt nhìn Trần Phong Vũ.

“Tôi ném cốc nước thủy tinh vào cô ta, sao? Anh luyến tiếc sao? Không làm vậy, anh rõ ràng chỉ đứng ngoài cửa, có thể đi vào nhìn tôi sao?”.
Cả đời này Trần Phong Vũ lần đầu tiên xúc động động tay đánh phụ nữ, “Phạm Mỹ Vân”.
Trình Gia Gia chỉ có thể nhanh tay bắt lấy cánh tay anh.

“Phong Vũ, em không sao, chúng ta đi thôi!”.
“Phạm Mỹ Vân, có bản lĩnh cứ nhắm vào tôi, tôi tuyệt đối không can thiệp, nhìn cô muốn cắt cổ tay hay thắt cổ đều tùy cô, nếu có lần nữa, tôi tuyệt sẽ không làm người cứu cô”.

Sắc mặt Trần Phong Vũ tràn đầy ác cảm.
“Anh thật sự rất vô tình?! Cho dù lúc trước chỉ là vui đùa, chẳng lẽ đối với tôi anh không có tình cảm gì sao?”.


Đây là lý do Phạm Mỹ Vân không chịu phục, cô vẫn nghĩ Trần Phong Vũ ít nhất cũng có tình cảm đối với cô.
“Tôi phải nói thật với cô, tôi không muốn lừa cô, tôi thật sự không có tình cảm gì với cô cả”.

Trần Phong Vũ nói lời tuyệt tình.
“Tổng giám đốc, nơi này để tôi xử lý là được rồi, anh đưa cô chủ về trước đi!”.

Trợ lý Uông nhìn Phạm Mỹ Vân vô cảm.
“Trợ lý Uông, xem cô ta muốn bao nhiêu tiền, bảo cô ta cứ viết ra, nơi này phiền anh”.

Trần Phong Vũ ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt với Phạm Mỹ Vân một cái, liền đưa Trình Gia Gia rời đi.
“Đừng giận nữa”.

Ra khỏi phòng bệnh, Trình Gia Gia nhẹ giọng trấn an.
Trần Phong Vũ vừa đau khổ vừa tội lỗi.

“Giai Giai, anh xin lỗi”.
Trình Gia Gia thản nhiên lắc đầu, cô đến đây một chuyến chính là hy vọng biểu đạt ý an ủi, không nghĩ lại phản tác dụng như thế.
Quả thực cô còn quá trẻ, không có kinh nghiệm cuộc sống, càng không biết làm như vậy ngược lại còn khiến lòng tự trọng của Phạm Mỹ Vân bị tổn thương.
Cô có phải đã làm sai cái gì rồi không?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi