ANH CHỒNG BÊN GỐI LẠNH LÙNG


Nhìn vào gương, trước ngực dần dần tạo vết bầm tím, Trình Gia Gia cau mày, ở nơi riêng tư như vậy, cô chỉ có thể tự lấy thuốc bôi cho khỏi, thật sự không biết nên xử lý thế nào.
Có tiếng gõ cửa phòng, cô lập tức kéo vạt áo T-shirt xuống, để quần áo cho chỉnh tề, “Mời vào”.

Sau đó ngồi lên ghế.
Người vào đương nhiên là Trần Phong Vũ, anh ngồi xuống bên cạnh cô.

“Kéo áo lên, để anh xem”.
“Làm gì?”.

Cô cảnh giác sờ cổ áo thẹn thùng.
“Chỗ bị thủy tinh ném vào đấy, hay là muốn anh động tay?”.

Ở phương diện nào đó, anh rất bá đạo.
Cô đành phải ngoan ngoãn vén áo lên cao, nhưng chỉ đến mép dưới ngực.
Anh nhìn vết bầm, mặt nhăn.

“Em nằm xuống, anh giúp em bôi thuốc”.
“Dạ!”.

Cô đành ngoan ngoãn nằm lên giường.
Anh lấy lọ thuốc trên bàn tranh điểm, sau đó quệt ngón tay dính thuốc mỡ, nhẹ nhàng xoa lên chỗ bị thủy tinh làm đau.

“Đau không?”.
“Không đau”.

Mới lạ, cô liều mình chịu đựng, không muốn anh lại tức giận.
Anh biết cô cố nhịn, cũng chỉ có thể cố gắng nhẹ nhàng nhất.

“Em chắc chắn không ngủ với anh?”.

Đây là chuyện lúc vừa nãy khi về nhà cô kiên trì nói với anh.
“Em nghĩ…”.

Cô muốn nói lại thôi, trong lòng đang tính, phải mở miệng như thế nào.
“Nghĩ cái gì?”.
“Chuyện này, em đối với tình cảm của anh luôn khấp khởi phập phồng cảm giác không an toàn, cho nên em nghĩ …”.
“Cứ nói hết đi”.

Anh cổ vũ.
“Anh đừng giục, như vậy em khó mà nói hết”.
“Anh sẽ không thừa dịp ăn đậu phụ đâu”.

Anh nói đùa, để tâm tình của cô có thể thoải mái đôi chút.

Cô ngồi dậy, liếc nhìn anh một cái, mới nói.

“Chúng ta bắt đầu lần nữa đi! Quên đi tất cả quá khứ, coi như chúng ta chưa kết hôn, không có những phong ba thế này, anh theo đuổi em lần nữa đi!”.

Cô tươi cười trong kiên định.
“Cho nên coi như chúng ta chỉ vừa quen nhau, anh phải nghĩ cách để theo đuổi em?”.

Anh nhíu mày, đối với đề nghị của cô rất hứng thú.
“Phải, chúng ta thiếu nhất chính là giai đoạn tìm hiểu, cho nên chúng ta bắt đầu lại, một lần nữa quen biết nhau, mặc kệ chúng ta có hay không thích hợp, đều có thể tạo cho nhau một công việc, đúng không?”.

Cô tìm kiếm sự đồng tình từ anh.
“Theo ý em, tức là tạm thời anh không thể ôm em ngủ?”.

Anh hỏi có chút uể oải.
“Ít nhất chờ anh theo đuổi được em, chứ nào có đôi tình nhân nào ngay từ đầu tìm hiểu đã cùng ôm nhau ngủ”.
Anh gật đầu.

“Nếu anh lợi hại, một ngày nào đó có thể theo đuổi được em?”.
Cô nở nụ cười.” Có lẽ! Cùng lắm nếu anh không theo đuổi được, em sẽ tự nguyện gật đầu đồng ý”.
“Xem ra anh nhất định phải trải qua một quãng thời gian gian khổ?”.

Nhưng anh lại rất thích.
“Trong lòng em có một bóng tối, trong lòng anh cũng có một bóng tối, chúng ta sẽ làm ánh mặt trời cho đối phương, ấm áp sưởi ấm cho nhau, anh nghĩ có được không?”.

Đừng trách ý tưởng của cô rất lãng mạn, cô mới hai mươi hai tuổi, cô muốn tương lai chuyện tình yêu có nhiều kí ức để nhớ lại.
” Được”.

Anh gật đầu đồng ý.

“Nào Trình tiểu thư, ngay mai muốn cùng anh hẹn hò không? Nhưng anh chỉ còn có bảy ngày nghỉ thôi”.
Cô gật đầu: “Vậy mai anh định dẫn em đến chơi ở đâu?”.
“Đã lâu không theo đuổi phụ nữ, không biết nhiều thủ đoạn này có mới lạ không?”.

Anh cố ý làm động tác xoa tay.
“A”.

Cô nở nụ cười.
“Anh sẽ sắp xếp cho tốt, để em có một bất ngờ ngoài ý muốn”.
“Phong Vũ”.

Tiếng cười của cô khiến ngực đau, làm cho cô nhớ đến người phụ nữ vì yêu mà tự sát kia.

“Phạm Mỹ Vân sẽ không sao chứ?”.

“Sẽ không, em đừng nhắc đến cô ta, cũng giống như em, anh sẽ không nhắc đến Ngụy Thế, hay có bất cứ khúc mắt gì với Ngụy Thế?”.

Anh là theo ý cô nếu không anh ngàn lần không muốn, vạn lần không muốn để cô đi gặp Phạm Mỹ Vân.
“Em hiểu rồi, là em không biết nên đã để anh gặp rắc rối”.

Cô kỳ thực cũng hối hận chuyện đi gặp Phạm Mỹ Vân.
“Giống như em đã nói, quá khứ đã qua cứ để nó qua đi, chúng ta đều phải học cách thích ứng”.

Anh in lên trán cô nụ hôn chúc ngủ ngon, không có động tác thừa nào, anh muốn dùng cách để cô an tâm, cũng để hai người có một mối quan hệ tốt đẹp.
Ngày hôm sau, anh đưa vô đi vào—
“Oa~ Tây Môn đinh”.

Cô vui mừng, khóe môi ý cười không ngừng lại.
Đi đến nơi của giới trẻ thế này, nháy mắt nah cảm thấy mình trẻ hơn mười tuổi.
Buổi sáng họ đi xem phim, buổi trưa đi vào nhà ăn dân gian, vừa ăn cơm, vừa nghe nhạc, buổi chiều anh đưa cô về nhà mẹ.
Bà Trần vừa thấy con đến, cũng không hỏi nhiều, thấy vẻ mặt hạnh phúc của con, nhìn cô dâu tay trong tay ngọt ngào, bà chỉ biết con thực sự đã tìm được người phụ nữ mình yêu.
Buổi tối, Trần Phong Vũ đưa Trình Gia Gia đến thẳng núi Dương Minh ngắm cảnh đêm.
Bầu trời đầy sao, chiếu sáng vạn nhà, anh vì cô ưng thuận hứa hẹn, về sau gia đình số một, công việc số hai, anh không bao giờ vì công việc, vì danh lợi, mất ăn mất ngủ quên sự tồn tại của cô.
Cuối cùng, anh giống như ảo thuật gia làm ma thuật, lấy từ túi ra một chiếc nhẫn kim cương.

“Giai Giai, lấy anh nhé!”.
Tuy hai người đã kết hôn, nhưng anh chưa bao giờ cầu hôn, như vậy nghi thức cầu hôn này, đối với hai người là vô cùng quan trọng.
Cô rất cảm động, nhưng vẫn lắc đầu.

“Nào có đơn giản như vậy mà đồng ý với anh!”.
“Không sao, mỗi ngày anh sẽ cầu hôn, cầu đến khi em gật đầu mới thôi, nếu em không đồng ý, anh phải sẽ đăng 101 tờ tuyên ngôn tình yêu, để cho cả thế giới đều thấy”.

Kỳ thực hương vị tình yêu rất đẹp, anh đã lâu không được tận hưởng tình cảm lưu luyến lãng mạn đến vậy.
“Không cần ~ làm vậy rất lãng phí tiền, anh chẳng phải cần lấy tiền để đầu tư vào cửa hàng Giai Giai của em sao”.

Cô cũng có hoài bão, hy vọng cửa hàng Giai Giai có thể mở thêm càng nhiều chi nhánh.
“Chờ em đồng ý nhận lấy nhẫn kim cương này, anh lập tức lo liệu việc đầu tư cửa hàng của em”.

Và chuyện đầu tiên anh phải làm, chính là khai trừ Nghiêm Phẩm Hạo, nhưng anh không nên cũng không có khả năng làm như vậy, bởi vì anh yêu vợ mình nên không muốn cùng cậu ta trở mặt.
“Chờ khi em để anh làm cổ đông, lúc đó em sẽ nhận nhẫn kim cương của anh”.
Khó kìm lòng nổi, bầu không khí tuyệt đẹp như vậy, cô nhìn khuôn mặt của anh được ánh trăng chiếu sáng càng thêm tuấn tú, không kiềm chế được chủ động hôn lên môi anh.

Thật sự kháng cự anh không được, lại không thể lập tức đồng ý với anh, cô rất muốn nhận lấy nhẫn nhưng lại muốn làm ra vẻ.
Phụ nữ mà! Trái tim cô thật sự rất mâu thuẫn khó xử.
Nhưng cô vẫn quyết định, nên thử nghiệm anh một thời gian.
Một năm sau~

Ở trong“cửa hàng Giai Giai”, Trình Gia Gia nhàm chán ngồi ở quầy lật xem tạp chí.
Nghiêm Phẩm Hạo nhìn xem thường, kéo một cái ghế dựa, ngồi xuống cạnh bên cô.
“Sao vậy?”.

Ánh mắt cô còn dừng lại lên tờ tạp chí ngắm đứa bé có đôi môi xinh dẹp hàm răng trắng bóng.
“Trình ~ Giai ~ Giai”.

Ngữ khí Nghiêm Phẩm Hạo hoàn toàn không vui.
“Sao?”.

Cô đành phải đặt tờ tạp chí thú vị sang bên, chuyên tâm nhìn vào Nghiêm Phẩm Hạo.
“Cậu không phải sắp sinh sao? Cậu rốt cuộc muốn sắp xếp cửa hàng này thế nào?”.

Hơn nữa cậu đã tốt nghiệp đại học, cũng sắp nhập ngũ quân đội, thời gian của cậu gấp gáp như sắp chết, sao cô ấy lại làm bộ dáng như người không có việc gì thế?
Cô nắm chặt tay, cố nâng cái bụng to chín tháng đứng lên, phụ nữ có thai vẫn không thể ngồi yên quá lâu, ngồi quá lâu, bệnh phù hai chân lại trở nên nghiêm trọng.
“Còn sớm lắm! Một tháng nữa mà”.

Cô vỗ vai Nghiêm Phẩm Hạo.

“Chị hai tôi nói, trong lúc tôi ở cữ, chị ấy sẽ đến giúp tôi việc ở cửa hàng”.
Cho đến khi Trình Gia Gia tuyên bố mang thai, Nghiêm Phẩm Hạo mới chính thức coi cô như bạn bè, đem một lòng yêu mến cô giữ trong tim.
Bởi vì cho dù cậu không làm vậy cũng không được, cậu cũng không nghĩ để tình yêu của mình lãng phí lên một người con gái không thể có cơ hội chiến thắng.
“Cậu nói là Trình Linh Linh ‘bà la sát’? ”.

Nghiêm Phẩm Hạo quả thực không thể tin được Trình Gia Gia sẽ nói như vậy!
“Cậu đừng nói chị hai tôi như vậy, cô ấy chẳng qua tính tình khá nóng nảy, cư xử hơi kém một chút, cẩn thận bị chị ấy nghe thấy, chị ấy nhất định sẽ lột ra cậu”.

Cô lại vỗ vai Nghiêm Phẩm Hạo, ý bảo cậu đi nhờ, cô muốn hoạt động một chút, bởi vì bảo bối trong bụng thật sự rất lợi hại, mười phần kháng nghị cô làm người mẹ lười biếng.
Nghiêm Phẩm Hạo rời khỏi vị trí, để cô đi ra khỏi quầy, “Phụ nữ muốn lột da tôi, còn không phải gọi là ‘bà la sát’ sao? Cậu thật sự không chọn được người khác sao?”.
“Vậy cậu có chọn được người tốt hơn sao?”.

Cô hỏi lại.
“Tôi nghĩ thỉnh thoảng gọi anh cả tôi có rảnh đến đây”.

Nghiêm Phẩm Hạo vẻ mặt buồn rầu.
Trách cậu lúc trước nhất thời bị sắc đẹp Trình Gia Gia mê hoặc, mới đầu tư cùng cô kết hợp lại mở cửa hàng này, kết quả cô chỉ biết trông hàng, mọi việc lớn nhỏ gì trong cửa hàng đều để một mình cậu xử lý.
“Anh cả cậu không phải còn có tiệm cà phê sao? Anh ấy có rảnh đến giúp chúng ta giám sát được không?” Cô hỏi.
Thực tế trong cửa hàng đã sớm tuyển hai nhân viên bán hàng, nhưng vẫn phải có người phụ trách mọi việc trong cửa hàng, bao gồm cả sổ sách, tiền quỹ, thanh toán tiền, bổ sung, thậm chí cả báo cáo, báo thuế là công việc nằm trong hạng mục quan trọng.
“Cho dù có phải cầu, tôi cũng phải cầu anh ấy đến, bằng không tháng sau cậu sinh, tháng sau tôi cũng phải đi đền đáp quốc gia, cửa hàng này chẳng lẽ muốn thả cho nó đổ sao?”.
“Bằng không để chị hai tôi và anh cả cậu cùng nhau đến giúp, nhiều người càng tốt chứ sao”.
“Xem ra chỉ có thể như vậy”.

Nghiêm Phẩm Hạo cầm máy tính, ấn vài con số lên máy tính, tính toán lợi nhuận tăng giảm tháng này.
Trải qua một năm cố gắng, “cửa hàng Giai Giai”này hàng tháng cũng có được một ít lợi nhuận, tuy rằng so với tập đoàn Phong Cường, cửa hàng này căn bản như một hộ nhà buôn bán nhỏ, nhưng thực tại nó đã làm cho Trình Gia Gia và Nghiêm Phẩm Hạo rất vui vẻ.
Trước khi đi nhập ngũ, Nghiêm Phẩm Hạo còn có rất nhiều chuyện muốn xử lý, trái lại Trình Gia Gia thì....
“Tôi ra ngoài tưới nước cho hoa”.

Dù sao muốn cân não cô cũng không được, còn tưới hoa, động đến chân tay, cô vẫn có thể làm.
Vì thế cô mang thai chín tháng, trong cái hơi lạnh đầu mùa xuân, đến giữa trưa có ánh nắng chiếu lên người, cô vui vẻ kéo vòi nước, còn chưa kịp mở bật vòi, một đôi giày da đen bóng đã đứng yên trước mắt cô.
Cô định thần lại mắt mình, đã lâu không thấy Ngụy Thế.

“Anh...”.

Cô bị dọa đến miệng nói cũng không rõ.
Hiển nhiên là Ngụy Thế cũng hoảng sợ, hắn là đi ngang qua nơi này, nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, vì thế hắn mới tiến lên trước, không nghĩ đúng là Trình Gia Gia.

“Giai Giai, thật là em ah?”.
Trình Gia Gia lòng còn sợ hãi, vì thế cô lặng lẽ lùi xuống ba bước.

“Sao anh lại đến đây?”.
“Anh đi ngang qua, em đừng nôn nóng như vậy”.

Ngụy Thế lúc trước muốn hợp lại, nhưng hắn cũng biết đấu không lại Trần Phong Vũ, vì thế đã sớm buông tha ý nghĩ trong đầu muốn theo đuổi lại cô, chỉ đổ tại lúc đó hắn đã không hiểu không biết quý trọng cô, nếu không hiện giờ hắn đã có một gia đình mỹ mãn.
“Ah đúng thật là khéo”.

Nhưng cô vẫn lo lắng, tính nếu có động tĩnh gì sẽ hô gọi Nghiêm Phẩm Hạo.
"Ah phải! Không nghĩ em đã bụng to như vậy, mấy tháng rồi?".

Hắn quan tâm hỏi.
“Sắp sinh rồi”.

Cô mơ hồ nói qua.
Ngụy Thế nhìn thoáng qua tên cửa hàng.

“Đây là cửa hàng em mở sao?”.
Tên cửa hàng đã rõ ràng như vậy, cô muốn phủ nhận cũng không có cách nào.

“Cùng với học đệ hợp tác mở”.
“Là Nghiêm Phẩm Hạo?”.

Ngụy Thế hỏi.
“Phải”.

Cô gật đầu.
“Trước kia ở trường học, em và cậu ta quan hệ đặc biệt tốt, lúc đó anh còn thường xuyên ghen với cậu ta”.

Ngụy Thế cười lâu.
“Phẩm Hạo ở bên trong”.

Cô không nghĩ Ngụy Thế lại ghen với Nghiêm Phẩm Hạo.
“Thay anh hỏi thăm cậu ấy”.
“Tôi còn có việc, tôi vào cửa hàng đây”.

Cô không muốn tán gẫu với Ngụy Thế, lúc chia tay có nhiều kí ức không tốt, làm cho tâm tình cô trở nên rất xấu.
“Giai Giai, chúc em hạnh phúc, em nhất định phải hạnh phúc”.

Ngụy Thế nhìn thấy biểu hiện cảnh giác của cô, vì biết tâm tình của cô như vậy là do hắn, hắn đành ăn năn nhanh rời đi, sợ lại làm tâm tình cô thêm phức tạp.
Nhìn bóng Ngụy Thế rời đi, cô không chỉ thở phào, ngược lại lo lắng hắn đã biết cô mở cửa hàng này, vạn nhất mỗi ngày hắn đều tìm tới cửa thì phải làm sao bây giờ?
May mắn lo lắng của cô chỉ là dư thừa, sau lần đó, Ngụy Thế cũng không đến “cửa hàng Giai Giai” nữa, thế mới khiến cô tin ngày đó Ngụy Thế thật sự chỉ tình cờ đi qua, cũng thật lòng muốn chúc cô hạnh phúc..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi