ẢNH ĐẾ THÀNH SONG

Dung Đình nhớ về “bệnh” của Lục Dĩ Quyến mà Bạch Thần nhắc đến, không khỏi lo lắng, anh cúi người, nhìn đối diện vào Lục Dĩ Quyến.

Nhưng chỉ một giây.

Lục Dĩ Quyến đột nhiên nắm lấy vạt áo Dung Đình, liều lĩnh hôn anh.

Dung Đình chỉ cảm thấy bên tai có tiếng súng nổ “đùng” một cái, ngay sau đó, khắp đất trời đều là những tia lửa.

Không biết đến tột cùng là bản năng của cơ thể hay là trung thành với thân thể đối phương, đến khi Dung Đình nhận ra được thì anh đã ôm chặt lấy Lục Dĩ Quyến, hôn lại cậu.

Cảm xúc đôi môi của Lục Dĩ Quyến rất tốt, không biết có phải vừa ăn vụng canh không mà Dung Đình còn nếm được vị cay cay nơi đầu lưỡi.

Sau cay chính là ngọt, ngọt như thể đáy lòng anh cũng đang ngậm một viên đường.

Dung Đình giữ lấy gáy của Lục Dĩ Quyến, chặn đứng mọi đường lui của đối phương, nụ hôn này thật sự cách lâu lắm! Lâu đến nỗi Dung Đình đều sắp quên, hai người từng thân mật tới cỡ nào. Thân mật đến nỗi mỗi tấc da thịt đều sẽ run rẩy vì được đối phương tiếp cận, mỗi một dây thần kinh đều bị từng nhịp hô hấp của đối phương ảnh hưởng.

Chỉ là, khác với mỗi lần quay phim, thậm chí khác hẳn với nụ hôn trước khi chia tay.

Hôm nay Lục Dĩ Quyến chủ động đến phát sợ.

Dung Đình bỏ một tay xuống ôm lấy eo đối phương, mang theo hai người cùng đứng lên, rồi anh đẩy Lục Dĩ Quyến dựa vào tường, để anh có thể biến nụ hôn này dài hơn, dài hơn một chút.

Người trong lòng căn bản không có bất kì chống cự như tưởng tượng của anh, cậu vươn tay ôm chặt lấy anh, giống như ôm chặt lấy tấm ván cuối cùng giữa cơn sóng dữ. Cái ôm đủ để bóp chết mọi tia lý trí trong người Dung Đình.

Mang theo ý thử cuối cùng, Dung Đình thừa dịp Lục Dĩ Quyến không đề phòng, vói bàn tay mình vào trong áo đối phương.

Trên da thịt trơn nhẵn vẫn còn cơ bắp ngày xưa bọn họ cùng nhau luyện ra, thậm chí Dung Đình còn nhớ rõ cảm giác thân thể họ giữ lấy nhau!

Nhưng mà, thứ khiến Dung Đình kích động nhất cũng không phải hồi ức này!

Đó là Lục Dĩ Quyến hoàn toàn mở ra chính mình với anh!

Không có mâu thuẫn, không có kháng cự.

Dung Đình chỉ cảm thấy đầu ngón tay cũng đang phát run, chẳng lẽ là trước đây anh nghĩ nhầm?

Hay là sau khi trở lại Bắc Kinh Lục Dĩ Quyến mới nhận thức rõ bản thân?

Lúc này đây, đến Dung Đình cũng mất đi sự khống chế với bản thân.

Thế nhưng, đột nhiên.

Những ngọn đèn trong phòng đột ngột sáng lên.

Dung Đình thấy được người trong lòng run lên, ánh mắt khép hờ run rẩy, mở bừng mắt.

Hai người đối diện với nhau.

Dung Đình kết thúc nụ hôn lâu dài này, mang theo vài phần lưu luyến xoa khóe môi Lục Dĩ Quyến, nhưng mà, khác hẳn với tưởng tượng của anh, vẻ mặt Lục Dĩ Quyến không những không biểu hiện ra từng chút triền miên nào, thậm chí còn mang theo sự đồng cảm.

“Sư ca… Anh cũng bị bệnh sao?”

Ngay lúc ấy, máu trên người Dung Đình ngừng chảy, anh liên tiếp lùi lại phía sau mấy bước, thẳng đến khi dựa vào tủ bát mới tỉnh táo lại.

Mà Lục Dĩ Quyến dường như không chú ý đến sự kinh ngạc của Dung Đình, phút giây hai người tiếp xúc thân mật phảng phất như bị cậu ném ra sau đầu, cậu chỉ hưng phấn, giống như… giống như một con chim lạc rốt cuộc tìm về đến tổ, cậu bắt chặt lấy tay Dung Đình: “Tốt quá! Em còn tưởng rằng chỉ có một mình em như vậy, làm em uể oải rất lâu… Thì ra sư ca cũng không đi ra!”

Thái độ của Lục Dĩ Quyến khiến Dung Đình càng ngày càng bất an, anh nhìn chằm chằm vào Lục Dĩ Quyến, thử hỏi: “Bệnh của em… là gì?”

“Um, bác sĩ nói em bị trầm cảm, còn có một chút chướng ngại nhận thức, nhưng mà không sao, em rất nghe lời bác sĩ, uống thuốc đúng giờ, cũng định kì đi kiểm tra!”

Lục Dĩ Quyến cười cười, hoàn toàn không lưu tâm, Dung Đình lại cảm giác như trái tim mình bị ai đó siết chặt, một lúc lâu sau anh mới nặn ra được một câu: “Chuẩn đoán lúc nào? Tại sao em không nói cho anh biết?”

“Chuyện nhỏ thôi mà, em không muốn quấy rầy đến anh! Lại nói, em cũng không biết sư ca cũng sẽ bị như em, em còn tưởng rằng… giống như Hứa Do, chỉ có một mình em không ra được, người khác đều dễ dàng quên mất những tình tiết phim ảnh đó.”

Giống như một đường vòng cung, khi nhắc tới Hứa Do, cảm xúc của Lục Dĩ Quyến nhanh chóng thấp xuống, giọng nói cậu có chút nghẹn ngào.

Dung Đình không có giải thích cho hành động vừa rồi của mình, nhìn Lục Dĩ Quyến, anh thậm chí không đành lòng nói ra, anh quả thật không có một giây phút nào đồng cảm với cảm xúc của Triệu Doãn Trạch. Bọn họ chưa bao giờ là cùng một loại người, cuộc sống không giống nhau, càng không có sự lặp lại, 4 tháng quay phim, anh chỉ dựa vào kỹ xảo biểu diễn của mình.

Quả thật, bản lĩnh ấy chính là niềm kiêu ngạo nghề nghiệp của anh.

Nhưng, anh quyết không nguyện ý vì chính mình mà tổn thương đến Lục Dĩ Quyến, dù chỉ là một chút xíu.

Dung Đình không nói gì thêm, anh chỉ bình tĩnh vỗ vỗ vai Lục Dĩ Quyến. Trong cơ thể dù còn xúc động, trong cảm tình bao nhiêu xáo động, anh cũng không muốn nhân cơ hội Lục Dĩ Quyến có cảm xúc như vậy mà chen vào.

Phụ trách với bản thân, anh không muốn người yêu của mình yêu một nhân vật giả dối khác.

Phụ trách với Lục Dĩ Quyến, anh sẽ không ích kỷ mà hại đối phương vĩnh viễn không đi ra khỏi bóng ma của cậu.

Cậu là người đầy vĩ đại, dù là đạo diễn hay là diễn viên, tương lai của cậu đều sẽ vô cùng rộng lớn.

Dung Đình hủy bỏ mọi kế hoạch trong đầu, anh ôm chăn đệm đến phòng khách, mở điều hòa, khóa chặt cửa sổ, thậm chí tìm đến máy xịt hương thơm trong phòng, nhỏ vài giọt dầu thơm tốt cho giấc ngủ, lúc này mới gọi Lục Dĩ Quyến đang chơi trò chơi trong phòng khách lên.

“Anh thu dọn xong hết rồi, em ngủ ở phòng này, có chuyện thì gọi anh, anh ở phòng bên cạnh.”

Mắt Lục Dĩ Quyến rõ ràng đỏ ngầu, nhưng cậu không dám thả Dung Đình chạy: “Dung ca, anh nói chuyện với em rồi chờ em ngủ thiếp đi được không, em sợ em không ngủ được.”

Dung Đình không cự tuyệt.

Nhưng mà, lúc anh ngồi vào mép giường, chuẩn bị kể lại chuyện từ lúc mình mới bước vào làng giải trí, người vừa chui vào ổ chăn… đã có tiếng ngáy.

Dung Đình: “……”

Mất ngủ đâu?



Vì phải cắt phim, ngày nghỉ chớp mắt một cái đã hết.

Đương nhiên, đối với các sinh viên khác ở Bắc Kinh, nhìn học viện Ương Ảnh đến 3 tháng mới khải giảng, đã không thể xem như chớp mắt… cái này là ngủ nướng mới đúng!!

Nam thanh nữ tú trở lại trường, tác phẩm của Lục Dĩ Quyến và Triệu Tuyết Huyên cũng nhờ vào sự chỉ đạo của các giảng viên mà hoàn thành toàn bộ sửa chữa, chuẩn bị đưa đi dự thi.

Vì Lục Dĩ Quyến dễ dãi, Triệu Tuyết Huyên lại quả thực gánh vác không ít công việc trong quá trình quay phim, cuối cùng hai người quyết định, đạo diễn và biên kịch đều để tên Triệu Tuyết Huyên, quay phim và dựng phim thì điền tên Lục Dĩ Quyến.

Sau khi điền xong thông tin dự thi, hai người cùng nhau gửi tác phẩm đến ban tổ chức, sau đó cùng trở lại lớp học.

Nhưng Lục Dĩ Quyến sâu sắc nhận thấy được, không khí trong trường học hôm nay rất lạ.

Tại sao tất cả các nữ sinh trong trường đều có vẻ hưng phấn??

Trong trường học xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là có nhân vật nổi tiếng nào muốn đến? Hay là Tạ đạo tới công khai tuyển diễn viên?

Lục Dĩ Quyến nhìn Triệu Tuyết Huyên bên cạnh, đối phương rất bình thường… thật sự là kì lạ.

Đi lên thang máy, Lục Dĩ Quyến còn có thể nghe được hai nữ sinh khoa biểu diễn mặt đeo khẩu trang đang khe khe nõi chuyện, cả người nhộn nhạo giống như thế đã được kí hợp đồng chuẩn bị chạy ra đóng phim ngay bây giờ.

Thế giới này đến cùng làm sao?!

Thẳng đến ra khỏi thang máy Lục Dĩ Quyến mới nghe được hai người nói đến cái gì.

“Trời ạ, tớ hoàn toàn không nhận ra Dung Đình là…”

Đờ mờ là cái gì!!!

Xem Lục Dĩ Quyến đứng ở trước cửa thang máy cào tường, Triệu Tuyết Huyên không hiểu ra sao: “Cậu sao thế, quên đồ à? Nhanh lên, sắp muộn rồi!”

Mặc dù Ương Ảnh quản lý rất lỏng lẻo nhưng tiết học đầu tiên của mỗi môn học vẫn điểm danh theo thông lệ.

Lục Dĩ Quyến chần chờ, hỏi Triệu Tuyết Huyên: “Cậu nghe được mấy người kia vừa nói gì không? Hình như là Dung Đình thì phải?”

Từ sau khi biết quan hệ giữa Dung Đình và Lục Dĩ Quyến không tệ, quan hệ giữa Triệu Tuyết Huyên và Dung Đình lập tức từ “Đồng nghiệp” nhảy vọt lên thành “Bạn bè sống chết có nhau”! Nghe Lục Dĩ Quyến hỏi, Triệu Tuyết Huyên cũng cảnh giác: “Nói Dung Đình làm gì! Dung Đình lại có phim mới??”

Lục Dĩ Quyến chần chờ lắc đầu, “Chắc là không, anh ấy nói đến cuối tháng 3 “Vui Như Lên Trời” mới quay xong, sau đó còn có kế hoạch khác, hẳn là sẽ không nhận phim mới nhanh như vậy.

Tác phẩm “Đồng Độ Sinh” của bọn họ đã hoàn thành hậu kỳ, bắt đầu gửi đi chuẩn bị dự thi. Nhưng ngay cả liên hoan phim Cannes sớm nhất cũng tới tháng 5 mới có thành tích, nếu Dung Đình có thể dựa vào phim này lấy được ảnh đế, đến khi trở về nước, không riêng gì thù lao, đến cả hợp đồng cũng sẽ đến một bậc thang mới. Cho nên, kể cả bản thân anh lẫn Thiệu Hiểu Cương, trước mắt cũng đều không nóng lòng quay phim mới.

Dù sao, hiện tại Dung Đình tùy tiện có tin tức nào cũng có thể thoải mái mà đứng đầu.

Cứ thế, ngày đầu tiên sau khai giảng, hai người mang theo đầy tâm trạng đi vào phòng học.

Nhưng không đợi Lục Dĩ Quyến và Triệu Tuyết Huyên ngồi xuống, cô bạn thân Hạ Cừ của Triệu Tuyết Huyên đã gào ầm lên: “Tình yêu! Có chuyện rồi! Có tin tức kinh thiên động địa trời sụp đất nứt luôn!!”

Cả phòng học đều vì tiếng gào này của Hạ Cừ mà im lặng.

Hạ Cừ tên gọi có vẻ yểu điệu thục nữ, người ngợm cũng dễ thương, nhưng tính cách lại khác một trời một vực, lúc trước có vô số nam sinh muốn theo đuổi cô bị tính cách của cô dọa cho bỏ chạy.

Lúc này, Hạ Cừ ôm lấy ngực, nghiêm túc nói: “Tình yêu biết không! Dung Đình Come! Out!!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi