ẢNH ĐẾ THÀNH SONG

Lúc này, Hạ Cừ ôm lấy ngực, nghiêm túc nói: “Tình yêu biết không! Dung Đình Come! Out!!”

Triệu Tuyết Huyên lập tức kêu to: “Thật hay giả!! Đừng đùa tao! Không tao đánh chết nha con!”

Không đợi Hạ Cừ trả lời, các nữ sinh trong lớp đã vội vã phụ họa: “Thật đấy, đờ mờ tim tớ vỡ thành từng mảnh luôn!!”

“Đúng đấy! Vốn tưởng thần tượng không có bạn gái cứ mong chờ mình có cơ hội! Ai ngờ là giới tính khác nhau không yêu được!”

“Cút đi! Soi gương cũng biết, dù cho nam thần không thích đàn ông cũng không thích cậu, nhưng bây giờ nam thần thích đàn ông rồi có khi cậu còn được thích nhiều hơn ấy chứ!”

“Đập chết mày bây giờ!!”

Lớp học vốn im ắng mà vì đề tài này lập tức sôi sùng sục.

Dung Đình quả thực chính là đề tài không bao giờ cạn kiệt của các nữ sinh.

Nhưng mà…

Lục Dĩ Quyến ngồi xuống mới phát hiện, rõ ràng thời tiết đã vào xuân mà lòng bàn tay cậu lại toàn là mồ hôi lạnh.

Tia nắng ấm áp chiếu vào qua cửa sổ, sưởi ấm bàn tay Lục Dĩ Quyến, cậu nhìn vệt sáng ấy một hồi lâu mới cầm di động ra, tìm kiếm tin tức về Dung Đình.

Quả nhiên, trang đầu của cậu đều là tin tức về Dung Đình.

Các trang truyền thông nổi tiếng không hẹn mà cùng đăng tin tức, hóa ra không phải Dung Đình chủ động come out mà là không ít phóng viên chụp được hình ảnh Dung Đình cùng với nam phụ của “Vui Như Lên Trời” – Đào Nghiệp “hẹn hò”.

Chất lượng ảnh tuy rằng bình thường nhưng cũng đủ để người xem nhìn ra được Dung Đình và Đào Nghiệp đang dắt tay nhau qua đường, thậm chí còn có một bức Dung Đình ôm lấy vai Đào Nghiệp cùng vào khách sạn.

Nói cũng lạ, động tác này nếu đổi thành một nam một nữ thì không tính là gì, nhưng đổi thành hai nam lại trở nên ái muội vô cùng.

Đương nhiên, tin tức chứng nhận “Dung Đình là đồng tính luyến ái” lại là một bài viết từ douban trước đó.

Bài viết kể rằng Dung Đình vốn không phải là trai thẳng, sinh hoạt cá nhân rất hỗn loạn, mấy năm gần đây nổi tiếng nên mới dần dần có bạn trai lâu dài.

Bạn trai gần nhất chính là một diễn viên mới vào nghề nọ đang được Hoa Tinh tuyên truyền rầm rộ, theo tin tức tin cậy, vì giúp người yêu, Dung Đình không tiếc dùng các mối quan hệ giúp người yêu vào được đoàn làm phim của mình, đảm nhiệm nam phụ.

Tuy rằng người viết không chỉ tên nói họ, nhưng miêu tả chuẩn xác như thế, hoàn toàn chỉ thẳng vào “đồng môn sư đệ” — Đào Nghiệp.

Vào thời điểm ấy, tác giả đương nhiên bị vô số fan mắng chửi, các chuồn chuồn một mặt nói người viết bịa đặt nói xấu, mặt khác lại mắng Đào Nghiệp ôm đùi sinh sự. Đào Nghiệp mới hoạt động chưa lâu, lượng fan bình thường, nhưng vẫn có vài fan yêu quý anh ta mà nhảy ra khiêu chiến, nói thần tượng mình sở dĩ có thể đóng phim hoàn toàn là nhờ vào tài năng biểu diễn của mình.

Bài viết vô căn cứ này hoàn toàn không nhấc lên nổi chút sóng gió nào trên mạng, bởi lẽ những bài viết như thế ở douban rất nhiều, thật thật giả giả, ngoại trừ các fan ra thì người khác cũng chỉ cười trừ cho qua.

Chỉ là, sau khi được các phương tiện truyền thông đưa tin, bài viết vớ vẩn kia lập tức nổi tiếng, ai ai cũng vào hỏi thăm, các fan của Dung Đình và Đào Nghiệp thì kinh ngạc đến không biết nên phản bác như thế nào.

Trên mạng đã cãi nhau loạn lên hết.

Trong lòng Lục Dĩ Quyến lại càng loạn.

Bởi lẽ, người đăng bài viết chính là người trước kia Bạch Thần hoài nghi là clone của cậu “Nhất Điều Thổ Xuyên”.

Dẫn đường rõ rệt như thế… Không biết người khác sẽ nghĩ như thế nào?

Lục Dĩ Quyến mờ mịt ngẩng đầu, Triệu Tuyết Huyên lúc này đã đọc tin xong cũng ngẩng đầu lên, nhìn về cậu, vẻ mặt đăm chiêu.

Màn hình sắp tối xuống của Lục Dĩ Quyến lại sáng lên. Cậu cúi đầu, có điện thoại.

Người gọi là… Người đại diện của Dung Đình, Thiệu Hiểu Cương.



“Vâng, vâng, tôi hiểu được, cảm ơn ngài.”

“Cảm ơn, cảm ơn ạ, có thời gian tôi mời ngài ăn cơm.”

Bắc Kinh, công ty điện ảnh Hoa Tinh.

Dung Đình bay gấp từ Thượng Hải về Bắc Kinh, khó được mặc một bộ đồ thường, đầu đội mũ lưỡi trai, kính râm to bản, đeo khẩu trang, anh đã không nhớ nổi có bao lâu rồi mình võ trang hạng nặng như bây giờ.

Vì tránh né tin tức.

Tiểu Hách chạy vội theo sau, giành trước mở cửa cho Dung Đình, cánh cửa có gắn biển “Phòng làm việc Dung Đình”, cánh cửa rung rinh vài cái.

“Thiệu ca, Dung tiền bối trở lại.”

Các nhân viên PR tuyên truyền đang vội vàng liên hệ công ty truyền thông, trang mạng đều ngừng lại công việc, nhìn về người đứng ở trước cửa… kì thật căn bản không nhận ra người kia là ai.

Thiệu Hiểu Cương đang nghe điện thoại lập tức đứng bật dậy, tuy rằng anh không thể cúp máy, nhưng anh vẫn gật đầu chào Dung Đình, hơn nữa ra hiệu cho nhân viên trong phòng rót nước lại đây.

Xảy ra chuyện lớn như vậy… cả đội ngũ không những làm tốt chuẩn bị liên tục thức đêm tăng ca lại ra vẻ đáng thương trước mặt truyền thông và đối thủ cạnh tranh mà còn chuẩn bị chờ đợi hứng chịu lửa giận của Dung Đình.

Đối với nam diễn viên, thỉnh thoảng có scandal kì thật không sao cả, chỉ cần đối phương không phải quá thấp kém, hoặc là so với Dung Đình có địa vị cao hơn nhiều thì cơ bản sẽ không có ảnh hưởng xấu đến hình tượng của Dung Đình. Dung Đình đã lăn lộn trong giới nhiều năm, không thiếu bị người ta dùng đủ mọi con đường lấy ra làm tuyên truyền.

Chỉ là, lúc này, nội dung không đúng, thời cơ không đúng.

Từ mặt nội dung, nếu bị xác thực là đồng tính luyến ái, sự nghiệp của Dung Đình sẽ bị ảnh hưởng rất lớn. Tuy rằng trong giới ít kì thị, nhưng hầu hết người sản xuất sẽ không chịu nhận nam diễn viên như thế làm nhân vật nam chính của mình. Dù sao vẫn phải bận tâm đến những người chiếm đa số trong xã hội.

Từ mặt thời cơ, tác phẩm quan trọng nhất của Dung Đình “Đồng Độ Sinh” đang tranh giải liên hoan phim Cannes ở Pháp, là một phim về đề tài đồng tính luyến ái. Bản thân nó vốn đã rất mẫn cảm, nếu Dung Đình lại bị đại chúng cho rằng là đồng tính luyến ái thì bộ phim khó tránh khỏi bị mọi người nhận định rằng đây là câu chuyện của Dung Đình, thậm chí sẽ cho rằng nó là “Diễn xuất bằng bản năng”.

Đối với một diễn viên có thực tài, nếu bị chụp mũ “Diễn xuất theo bản năng” thì cơ hồ cả đời sẽ không thể có đột phá trong sự nghiệp.

Trước mắt, toàn bộ phòng làm việc bắt đầu vận dụng gần như toàn bộ mối quan hệ, tranh thủ đè tin tức này xuống, hoặc là chờ mong có thể tìm được tin tức lớn hơn để dời đi tầm mắt của công chúng.

Nhưng nay, lấy địa vị lúc này của Dung Đình, chuyện này rất khó mà đè xuống được.

Nhận thấy được mọi người đều đang bận rộn khẩn trương, Dung Đình không nói gì thêm, chỉ trầm mặc cởi mũ, khẩu trang, kính râm, ngồi xuống còn kiên nhẫn cảm ơn nhân viên đưa nước cho mình.

Sau một lát, Thiệu Hiểu Cương rốt cuộc cúp điện thoại, ngồi xuống nói chuyện: “Đào Nghiệp đâu? Sao tên đó không về cùng anh?”

Dung Đình không nổi giận, nhưng cũng không phải anh chưa từng tức giận, anh cười lạnh, ánh mắt nhìn về phía Thiệu Hiểu Cương không phải không có lạnh lùng: “Lúc này anh còn muốn nhìn chúng tôi ra vào cùng nhau, sau đó đợi bị bọn họ chụp được, củng cố quan hệ chúng tôi sao?”

Thiệu Hiểu Cương liền nghẹn.

Có điểm vô cùng trùng hợp với tin tức trên mạng là, Đào Nghiệp sở dĩ có thể lấy được nhân vật này quả thực không thể không nhờ vào Dung Đình. Vì nâng đỡ nam diễn viên có cơ hội thăng tiến nhất trong công ty, trong lúc ký hợp đồng với phía sản xuất, Thiệu Hiểu Cương cơ hồ buộc Dung Đình và Đào Nghiệp cùng “bán” ra ngoài, sau khi thành công, lại khiến Dung Đình và Đào Nghiệp tăng lên trao đổi trên weibo, nội dung ái muội khiến lại càng khiến các fan nữ điên cuồng.

Có Dung Đình, mọi đề tài đều có thể dễ dàng nóng hổi cả tháng.

Nhưng ai có thể nghĩ đến, sẽ xảy ra chuyện lớn như thế?

Thiệu Hiểu Cương dần dần hiện ra vẻ áy náy, anh cẩn thận giải thích: “Tôi không có ý đấy, Dung Đình, anh đừng sốt ruột, không phải chúng ta đang giải quyết sao? Tôi đã nói với ông chủ rồi, bên trên sẽ giúp anh liên hệ hai chuyên gia quan hệ công chúng, lát nữa sẽ đến đây họp với chúng ta.”

Dung Đình cúi đầu uống trà, không nói tiếp.

Áp lực trong phòng càng lớn.

Một lát sau, cửa phòng làm việc lại bị đẩy ra, là Đào Nghiệp cũng mang theo hạng nặng võ trang. Khác với Dung Đình, cậu vừa bước vào đã cúi đầu chào hỏi mọi người: “Chào tiền bối Dung, xin lỗi, lúc đi ra ngoài hơi tắc làm ngài đợi lâu. Thiệu ca, Tiểu Hách, xin lỗi.”

Thiệu Hiểu Cương ra dấu cho cậu ta, ý bảo Đào Nghiệp ngồi xuống trước.

Thiệu Hiểu Cương xoa tay, mở miệng hỏi: “Nếu mọi người đã đến đầy đủ, chúng ta đơn giản thảo luận một chút nhỉ?”

Dung Đình hừ một cái, không nói gì.

Thiệu Hiểu Cương lúc này mới dám tiếp tục: “Chuyện xảy ra rất bất ngờ, tôi và vài đồng nghiệp ban tuyên truyền cùng nhau nghiên cứu ảnh chụp trên mạng, các công ty truyền thông đăng ảnh rất ít có lặp lại, thế nhưng chất lượng, góc độ, thậm chí là cách quay chụp đều có thể chắc chắn những hình ảnh này xuất phát từ cùng một người, cho nên sẽ không phải là ảnh của paparazzi thông thường, là có người chụp xong bán đi nhiều nơi khác nhau. Nhưng các công ty truyền thông lại đồng loạt đăng tin, hơn nữa có bài viết phía trước… Chúng tôi đoán rằng, scandal lần này hẳn là bị người nào đó, hoặc công ty nào đó nghiêm túc lên kế hoạch hãm hại có chủ đích.”

Dung Đình ngồi đối diện với Thiệu Hiểu Cương, nghe anh ta phân tích, trên mặt có vẻ đăm chiêu, xảy ra chuyện lớn như vậy anh vẫn có thể giữ bình tĩnh, quả thực giúp cho mọi người an tâm hơn rất nhiều.

Trái lại, Đào Nghiệp trên mặt vừa có nôn nóng bất an, lại có khẩn trương tủi thân, đáy mắt đen sì, có thể thấy rõ từ lúc xảy ra tin tức cậu ta liền không thể an ổn nghỉ ngơi.

Dung Đình là hoàn thành phần công việc của mình mới từ trường quay bay về Bắc Kinh, vì tránh cho trùng lặp, Đào Nghiệp lại rời giường từ sáng sớm, cùng trợ lý đi tàu cao tốc chạy về Bắc Kinh.

Thiệu Hiểu Cương thấy Dung Đình gật đầu ý bảo mình tiếp tục mới bắt đầu phân tích: “Diễn viên, đoàn đội có thể lấy được ích lợi từ việc này thật sự nhiều không kể xiết, công ty đối thủ với Hoa Tinh cũng có đầy đủ động cơ và năng lực thực hiện. Theo lý giải trước mắt của chúng ta, người vận tác sẽ không ít, hơn nữa còn khá rải rác, muốn tra được người đứng sau cùng sẽ không đơn giản. Thế nhưng, vì thời gian hữu hạn, kế hoạch trước mắt là tập trung vào đột phá nguy cơ này mà không phải là tìm ra nguồn gốc.

Anh lại nhìn về phía Dung Đình: “Anh xem chúng ta làm như vậy có vấn đề gì không?”

Dung Đình bình tĩnh nhìn đối phương: “Nếu không tìm được nguồn gốc, làm sao anh có thể chắc chắn rằng đối phương không có chuẩn bị tiếp theo?”

Mấy ảnh chụp được đăng kia hiển nhiên không phải là ngày một ngày hai, anh và Đào Nghiệp tuy rằng cùng làm việc nhưng quan hệ thực sự không đến mức thân mật. Hai tấm ảnh được chú ý nhiều nhất, một cái là bắt tay, thực tế là lúc qua đường phía sau có xe, Dung Đình xoay người thúc giục đối phương đi nhanh lên, ảnh chụp căn bản không chụp được hình ảnh Dung Đình đang cau mày, mà bị cho là Đào Nghiệp “mỉm cười ngọt ngào” rõ ràng là đang cười lấy lòng!

Về phần bức ảnh cùng nhau vào khách sạn, kì thật không ít fan liền nghi ngờ, hai người làm việc, ở cùng nhau là điều rất bình thường, mà khoác vai, đơn giản là vì xe bảo mẫu của ảnh hậu Chu Gia Nhất đến đây, Dung Đình nhắc nhở Đào Nghiệp tránh đường cho xe chạy.

Hai chuyện này xảy ra cách nhau hơn một tháng, đến quần áo trên người cũng có độ dày khác biệt!

Bởi vậy có thể thấy được, người chụp tuyệt đối mai phục từ rất lâu!

Nếu chuẩn bị tỉ mỉ như thế, sau này liệu có còn đối sách càng thêm chặt chẽ không?

Thiệu Hiểu Cương bị Dung Đình chất vấn ngẩn ra.

Nhưng không cần anh suy xét quá nhiều, Dung Đình đã có chủ ý: “Đi thăm dù một chút, xem là nhà nào chụp, ai bỏ tiền thuê người, ảnh trực tiếp gửi hay qua trung gian, hỏi cẩn thận, tiền không phải là vấn đề.”

Thiệu Hiểu Cương nghe vậy, liên tục gật đầu ghi chép lại.

“Còn có, trên mạng nếu làm ầm ĩ quá, đợi vài ngày hẵng đáp lại cũng không sao, hiện tại nói cũng chỉ là thêm dầu vào lửa, dù sao không có ai tin.” Dung Đình dừng một lát, giọng trầm hơn, “Quan trọng nhất, tôi xem bài viết trên mạng, anh tìm hiểu xem Nhất Điểu Thổ Xuyên là ai.”

Nghĩ đến “Bình luận điện ảnh” khiến anh nhớ rõ, Dung Đình có chút mệt mỏi khép mắt lại: “Tôi muốn biết, là ai muốn hại tôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi