ẢNH ĐẾ TRỒNG MỘT GỐC LAN THÀNH TINH

Thẩm Thanh Yến ôm Xu Mạn vào phòng, rửa mặt, cởi giày, chăm sóc cô ngủ.

Tiểu yêu tinh này mặc dù mềm mại đáng yêu, nhưng sau khi say rượu bế trở về khiến anh tốn không ít công sức.

Thẩm Thanh Yến ngồi trên sofa, xoa xoa đôi mắt có chút mỏi, lại có chút mệt nhọc, nhưng anh lại không muốn về phòng nhanh như vậy. Anh kéo rèm cửa, mở cửa sổ thông khí, ngồi trước cửa sổ, dựa vào sofa nhìn phong cảnh bên ngoài.

Nhưng, cũng không biết có phải do quá mệt mỏi, không đến một lúc sau, anh thế nhưng cứ như vậy mà ngủ mất.

Tỉnh lại lần nữa, Thẩm Thanh Yến nhìn thời gian, đã qua hơn ba tiếng.

Anh động đậy đôi chân đang tê dần, dừng lại một hồi lâu, mới đứng dậy.

Người trên giường vẫn đang say giấc, chẳng qua tư thế ngủ của tiểu yêu tinh thật sự khó khiến người khác khen được, thích cuộn tròn, giống một tiểu động vật nhỏ đáng thương.

Thẩm Thanh Yến đi qua, đắp lại chăn cho cô.

Khuôn mặt đỏ ửng của Xu Mạn đã đỡ hơn nhiều, biến thành một làn da trắng nõn, lông mi dài, che khuất đôi mắt câu người kia.

Dáng vẻ này yên tĩnh an phận nhiều hơn so với bình thường.

Thẩm Thanh Yến nhẹ nhàng nhếch khóe môi, dọn dẹp lại căn phòng có chút bừa bộn. Nghĩ ngợi, để lại một chút tiền mặt trên giường cho tiểu yêu tinh. Cô nếu như muốn cần gì thì cũng tiện hơn.

Cuối cùng, trước khi đóng cửa Thẩm Thanh Yến nhìn qua người nằm trên giường, cầm đồ rồi xoay người ra khỏi phòng Xu Mạn.

Xu Mạn tỉnh lại thấy mình nằm trên giường, nhớ lại chuyện tối qua, nhớ mang máng bản thân uống không ít rượu.

Còn một số trí nhớ còn lại là, ví dụ như Thẩm Thanh Yến giúp cô c.ởi quần áo, đút cho cô ăn…

Thời gian giờ vẫn còn sớm, Xu Mạn lăn một vòng trên giường, trên người vẫn còn sót lại mùi hương Thẩm Thanh Yến, là Thẩm Thanh Yến ôm cô về, nghĩ như vậy, cô lại có đôi chút vui vẻ.

Lần sau cô nên uống chút rượu.

Sau khi lăn vài vòng trên giường, Xu Mạn quay lại chậu hút chất dinh dưỡng trong đất, rồi mới đi đánh răng rửa mặt.

Cô thấy trên giường có không ít tiền, xem ra là Thẩm Thanh Yến để lại cho cô tiêu, những đồ vật này có thể đi siêu thị mua, cô mặc dù chưa một mình đi siêu thị bao giờ, có điều cô với Thẩm Thanh Yến từng cùng nhau đi mấy lần.

Hiện trường ghi hình rất vô vị, Xu Mạn không muốn đi qua đó, cô quyết định tự mình đi siêu thị mua ít kẹo về.

Bình thường Thẩm Thanh Yến luôn dùng việc ăn nhiều kẹo sẽ bị sâu răng ra để trừng trị cô, mấy ngày nay anh rất bận, một mình ở khách sạn, có thể tùy tiện ăn bao nhiêu kẹo cũng được.

Tưởng tượng như vậy, Xu Mạn bỗng nhiên cảm thấy những ngày ở đây trở nên tuyệt vời.

Cô đứng dậy đi siêu thị, lần đầu tự mình đi mua đồ có chút căng thẳng, cô đi qua các giá hàng xem xét, những chữ trong này so với những chữ cô nhận biết có chút khác biệt, nhưng cô xem học được rất nhiều thứ trên tivi, đại đa số đều có thể nhận biết.

Chỉ là có chút ý nghĩa của từ cô không nhận ra, chẳng qua như vậy cũng không ngăn được việc cô mua đồ, bởi vì cô có thể chọn những thứ cô xem hiểu, không hiểu cũng có thể hỏi nhân viên bán hàng.

Xu Mạn mua một đống lớn đồ, thanh toán sau đó cầm về khách sạn.

Ăn đồ ăn vặt mình thích, xem phim điện ảnh Thẩm Thanh Yến đóng, Xu Mạn cảm thấy những ngày như vậy rất mãn nguyện.

Di động vẫn luôn kêu, cô lấy điện thoại ra xem, là tin nanh ta Vân Tụ gửi qua: Mạn Mạn, hay là chúng ta cùng nhau chơi game đi? Anh dạy em.

Xu Mạn dùng đoạn hội thoại trả lời: “Không cần, cảm ơn, tôi đang xem tivi”

Vân Tụ: Nghe nói hôm qua em uống say?

Xu Mạn: Giờ tôi tỉnh rồi.

Vân Tụ: Anh trai em kéo em đi uống rượu?

Xu Mạn: Là tôi tự mình uống.

Xu Mạn phát hiện người này nói đặc biệt nhiều, cô với anh ta nói thêm vài câu, không muốn nói chuyện, trực tiếp gọi điện cho Thẩm Thanh Yến. Vân Tụ giờ có thể cùng cô nói chuyện, vậy Thẩm Thanh Yến nhất định cũng xong việc rồi.

Nghe điện thoại của Xu Mạn, Thẩm Thanh Yến không giấu nổi nụ cười: “Cuối cùng cũng tỉnh rồi?”

Xu Mạn uống một ngụm nước chanh chua chua ngọt ngọt: “Vâng, em dậy từ sớm rồi.”

“Vậy sao bây giờ mới gọi cho anh? Thẩm Thanh Yến cười hỏi: “Muốn qua đây bây giờ sao?”

“Em đang định nói với anh, trưa nay em không muốn qua đó. Buổi chiều em qua đó sau.” Cô muốn từ từ giải quyết hết đống đồ ăn vặt này, miễn cho Thẩm Thanh Yến quay lại chỉnh đốn cô.

Thẩm Thanh Yến nghĩ, nói: “Cũng được, vậy em tự mình ở khách sạn ăn, dưới tầng có quán ăn, cũng có thể gọi phục vụ đưa tới phòng…”

Nhận được sự đồng ý của Thẩm Thanh Yến, Xu Mạn vô cùng vui vẻ tắt điện thoại, tiếp tục ăn đồ ăn vặt xem phim.

Buổi chiều, sắp đến giờ tan làm, Xu Mạn mới đến nơi ghi hình đón Thẩm Thanh Yến, hai người cùng nhau ăn cơm tối mới trở về.

Thẩm Thanh Yến phát hiện tối nay Xu Mạn ăn không nhiều, hỏi cô, cô chỉ bảo không đói lắm.

Thẩm Thanh Yến cũng không biết trưa nay cô ăn gì, lúc nào ăn, chẳng qua hoa lan nhỏ của anh đói thì nhất định sẽ tự tìm đồ ăn. Thẩm Thanh Yến sợ nửa đêm cô đói nên mua thêm ít bánh với sữa mang về cho cô.

Ban ngày cô ăn ăn ngủ ngủ, buổi tối mới lấy lại tinh thần, bắt đầu đi vào giấc mơ tìm kiếm con mồi.

Mỹ vị nhân gian mặc dù tốt, nhưng Mộng Yểm có thể giúp cô gia tăng linh lực và tu vi.

Những Mộng Yểm này mặc dù không nhiều bằng ở bệnh viện, nhưng cũng không ít. Xu Mạn xuyên qua vô số mộng cảnh, ăn vài con Mộng Yểm, Thẩm Thanh Yến hai ngày nay không xuất hiện mộng cảnh, cô cảm thấy thật sự vô vị.

Cô vẫn rất thích Thẩm Thanh Yến trong giấc mơ kia, vô cùng đẹp trai.

Đáng tiếc, gần đây anh không mơ giấc mơ nào.

Xu Mạn chán nản đang muốn rời khỏi, bỗng nhiên thấy một giấc mộng có bóng dáng của cô. Là giấc mơ của Liễu Hàm, cô ta đối với cô sự ghen tị rất lớn, Xu Mạn lần đầu tiên thấy bóng dáng mình trong giấc mơ người khác.

Chẳng qua cũng đúng, cô cũng từng xuất hiện trong giấc mơ của Thẩm Thanh Yến.

Nhưng trong hai trường hợp khác nhau, trong này không chỉ xuất hiện mình còn xuất hiện Từ Lộ Dương.

Hóa ra Liễu Hàm quen biết Từ Lộ Dương?

Hai người họ muốn hãm hại mình?

Trong giấc mơ này, cô đáng thương bị mọi người chỉ trích, thóa mạ, bị Thẩm Thanh Yến vô tình vứt bỏ, bị hai người họ cười nhạo…

Thật sự tức chết cô!

Xu Mạn trực tiếp thi pháp, khiến giấc mộng biến mất, thế nhưng lại muốn ức hiếp cô, quả nhiên lòng người khó dò.

Bình thường Liễu Hàm bày ra dáng vẻ đáng yêu ngoan ngoãn, không ngờ sau lưng lại đáng giận như vậy.

Sau khi Xu Mạn tức giận, lại nghĩ, giấc mơ không phải không có nguyên do, ban ngày có ý nghĩ như thế nào đêm mơ như thế, cô không nghĩ tới việc bị nhân loại hại đến thảm như vậy, hại cô bị Thẩm Thanh Yến vứt bỏ…quả thật không thể nhịn.

Xu Mạn thi pháp thăm dò giấc mơ của Liễu Hàm.

Không xem còn tốt, một khi xem quả thật bị dọa sợ, hóa ra người phụ nữ này từng muốn chiếm tiện nghi của Thẩm Thanh Yến.

Xu Mạn đi lấy một con Mộng Yểm lại đây, để nó trực tiếp ở trong giấc mơ của Liễu Hàm.

Cô nhất định phải để người phụ nữ Liễu Hàm này biết cô không dễ ức hiếp!

Xu Mạn trở về thân thể của mình, cô muốn đi tìm Thẩm Thanh Yến, nhưng giờ đã quá nửa đêm, Thẩm Thanh Yến nói không chừng anh đang say giấc. Anh ban ngày mệt mỏi như vậy, cô vẫn không nên đi qua làm phiền anh.

Nhưng mà, tin tức của Liễu Hàm với Từ Lộ Dương rốt cuộc có ý nghĩa gì?

Cô sẽ dò xét giấc mộng, nhưng không thể dò xét lòng người.

Bởi vì lòng người quá mức phức tạp khó dò.

Nhớ đến bản thân mình trong giấc mơ Liễu Hàm không có nhà để về, xung quanh đều là dáng vẻ ăn xin, tâm trạng tốt cả ngày của Xu Mạn đều bị phá hủy, cô tức giận cầm điện thoại chơi, bật nhạc nghe.

Đáng tiếc nghe nhạc không khiến cô vui vẻ trở lại.

Lúc này, Vân Tụ gửi một tin nhắn: Muộn như vậy, Mạn Mạn chưa ngủ sao? [Hoa hồng] [Đáng yêu] [Trái tim]

Xu Mạn tâm tình không tốt, tiếp tục chơi điện thoại.

Không đến một lúc, Vân Tụ trực tiếp gọi điện thoại qua.

Xu Mạn nắm lấy di động, suy nghĩ, tiếp điện thoại, không hé răng.

Người bên đầu bên kia: “Quả nhiên em chưa ngủ, anh gửi tin nhắn cho em, tại sao làm bộ như không thấy, hại anh lo lắng.”

Xu Mạn khó hiểu: “Anh lo lắng cái gì?”

Vân Tụ: “Lo lắng em bơ anh! Mạn Mạn tiểu mỹ nữ nửa đêm rồi không ngủ, là không ngủ được sao?”

Xu Mạn thở dài một hơi, trực tiếp hỏi: “Anh có thể dạy tôi làm thế nào để lừa được trái tim một người không, làm cho anh ấy vĩnh viễn không rời xa tôi.”

Cô nhìn qua giấc mơ của Vân Tụ, quả thất giống như lời Thẩm Thanh Yến, có rất nhiều người thích anh ta.

Người bên kia đầu điện thoại im lặng mất mười giây, sau đó mới truyền đến tiếng cười của người đàn ông: “Trước tiên em nói đi, em muốn lừa mất trái tim của ai?”

Xu Mạn không trả lời.

Vân Tụ lại hứng trí bừng bừng hỏi cô: “Vậy em cảm thấy người ta đối với em thế nào? Em dù sao cũng phải nói với anh một chút, anh mới có thể giúp được em, đúng không?”

Xu Mạn lục soát lại trí nhớ: “Anh ấy đối với tôi rất tốt, rất ấm áp, cũng rất có kiên nhẫn. Nhưng anh ấy đối với ai cũng như vậy, cũng có rất nhiều người thích anh ấy.”

Vân Tụ à một tiếng: “Ý của em anh hiểu rồi, cũng chính là nói anh ta cũng thích em, nhưng không phải chỉ thích một mình em đúng không? Em cảm thấy em trong mắt anh ta em không khác biệt lớn so với người khác.”

Xu Mạn cảm thấy anh nói chút có lý, nhưng cũng không hoàn toàn như vậy, liền nói: “Anh ấy đối với tôi vẫn rất đặc biệt.”

Dù sao cô sống cùng Thẩm Thanh Yến, Thẩm Thanh Yến đối xử với cô so với người khác có rất nhiều điểm không giống, càng thân thiết hơn.

Người bên kia đầu điện thoại lại nói: “Nhưng em đã cảm thấy đối xử với người ta đặc biệt với em. vậy tại sao em vẫn muốn hỏi vấn đề này? Anh ta thích em, em cũng thích anh ta, đây không cần phiền não nữa rồi sao?”

Xu Mạn cũng bị anh nói cảm thấy mê man: “Tôi cũng không quá hiểu chuyện tình cảm của con người. Tôi thích anh ấy, muốn sống cùng anh ấy một đời một kiếp, nhưng anh ấy luôn trốn tránh vấn đề của tôi. Có lúc anh ấy rất gần, có lúc lại xa. Tôi không hiểu tại sao, tại sao anh ấy đều sẽ…”

Xu Mạn nói xong, lại hít một hơi.

Cô quả thật bị giấc mộng của Liễu Hàm tức chết mất, giờ tinh thần cũng vực dậy được.

Quả nhiên không có Thẩm Thanh Yến, vậy cô từ nay về sau ở đâu, làm sao để kiếm tiền nuôi bản thân?

Nếu như thật sự có một ngày đó, vậy cô về vách núi Linh Ẩn làm một đóa hoa lan đi.

Chẳng qua núi Linh Sơn quá xa, cô không biết đường về.

Tưởng tượng như vậy, càng thêm buồn bực.

Cô lột một gói kẹo cô tự mình giấu, cho vào trong miệng, chỉ có vị ngọt này, mới có thể trấn an chút tổn thương tinh thần của cô.

Đại sư chẩn đoán tình yêu Vân Tụ bỗng nhân a một tiếng: “Anh hiểu rồi, tình huống em vừa nói anh hiểu rồi. Nói trắng ra, cũng chính là em rất thích rất yêu anh ta, nhưng đối phương chỉ coi em là em gái, tương lai anh ta cũng sẽ lấy người khác, cùng người con gái khác cùng nhau kết hôn, hơn nữa em chỉ là em gái của anh ta.”

“Anh ta đương nhiên cũng rất thích em, bởi vì em là em gái. Nhất định đối xử với em so với người khác không giống nhau. Anh ta sẽ cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc em, sẽ bao dung lỗi lầm của em, nhưng sẽ không cùng em ngủ chung giường, cũng sẽ không hôn em, sẽ không làm chuyện xấu hổ với em… Anh ta đối với em có sự cưng chiều của người lớn hơn, thế nhưng không phải là tình yêu giữa những người yêu nhau…”

Vân Tụ cảm thấy Vân Tụ quả nhiên lợi hại, nhanh như vậy có thể nói ra tình huống của mình, hơn nữa… toàn bộ đều chính xác.

Xu Mạn càng nghe càng khó chịu.

Kỳ thực làm em gái cũng tốt, nhưng luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, một chút cũng không vui.

“Vậy anh có bí quyết gì không?”

Có thể khiến nhiều cô gái thích như vậy, anh nhất định có cách.

“Có thì có, nhưng cũng là kinh nghiệm nhiều năm của anh, bình thường không thể tùy tiện truyền thụ cho người khác.”

Xu Mạn sau khi nghe xong lại thấy khó xử.

Người đầu dây bên kia thấy cô không truy hỏi nói: “Đương nhiên, Mạn Mạn tiểu mỹ nữ ngoại lệ, em đặc biệt nhất, anh dạy em vài chiêu vậy. Hay là chúng ta giả làm người yêu, em xem xem anh ta có ghen không, đây là cách trực tiếp nhất.”

Xu Mạn: “Hả? Chúng ta đã là bạn bè rồi.”

Người kia tiếp tục nói: “Không không không! Anh nói không phải là bạn bè bình thường, giúp đỡ lẫn nhau, là kiểu bạn bè đặc biệt nhất.”

Xu Mạn có chút do dự: “Bạn bè đặc biệt nhất cần làm những gì?”

Đại sói xám vẫy đuôi: “Chuyện cần làm rất nhiều, ví dụ như chúng ta cùng nhau hẹn hò, cùng đi xem phim yêu thích, cùng nhau ngắm sao, cùng nhau ôm hôn, cùng nhau đắp chăn sưởi ấm…”

Đại sói xám tiếp tục lừa dối nói: “Đương nhiên, chúng ta bắt đầu bước đầu tiên, vẫn nên từ việc đi xem phim xem concert đi! Vừa đúng lúc tối mai bạn anh có vé xem concert, tổ chức ở sân vận động, trên tay anh có hai vé Vip, ở vị trí chính giữa, em có muốn đi xem không?”

Xu Mạn khó hiểu hỏi: “Như vậy rất đặc biệt sao?”

Vân Tụ: “Không được xem là đặc biệt, nhưng cũng rất lãng mạn.”

Xu Mạn lại hỏi: “Ồ, được rồi, tôi biết rồi. Anh vừa có đúng hai vé đi xem concert đúng không?”

Cái đuôi của đại sói xám vẫy càng cao hứng nói: “Đương nhiên, anh chưa từng nói dối người đẹp, nhất là tiểu mỹ nữ vừa đẹp vừa đáng yêu.”

Hoa lan nhỏ: “À… anh có thể cho tôi xem tấm vé vào cửa thế nào được không?”

Đại sói xám: “Có thế, giờ em muốn xem sao?”

Vân Tụ cầm hai tấm vé vào concert đến cửa, nhìn thấy Xu Mạn mặc bộ quần áo màu trắng. Anh ta rất ít khi gặp được người con gái nào vừa đáng yêu vừa xinh đẹp như vậy, hơn nữa trên người cô còn có mùi hương rất thơm.

Vân Tụ đáng giá cô một lượt, mặc dù người con gái trước mắt có phần đơn thuần, nhưng Vân đại thiếu gia – người đã quen với việc nhìn người khác làm trò thì cảm thấy cô ngốc ngốc như vậy cũng rất đáng yêu.

Anh cầm hai tấm vé quơ quơ: “Đây, vé concert, nếu giả bao hoàn trả.”

Xu Mạn cầm lấy xem một lượt, hình như không phải giả, cô liền ngẩng đầu nói: “Loại vé này có thể mua ở đâu vậy?”

Vân Tụ cảm thấy cô hồn nhiên có chút đùa vui, liền nói: “Giờ em không thể mua được nó nữa, đây là tấm vé tôi đúng quan hệ mới mua được.”

Xu Mạn hâm hộ nói: “Ôi, vậy anh thật lợi hại.”

Vân Tụ vô cùng hưởng thụ cảm giác ngưỡng mộ này.

Sau đó, anh nhìn thấy người con gái trước mặt từ trong túi lấy ra hai tờ tiền một trăm nhân dân tệ để vào tay anh nói: “Vậy anh có thể bán hai tấm vé này cho tôi không? Tôi đưa tiền cho anh, anh xem đủ chưa? Nếu như thấy nhiều, anh cũng không cần trả lại, coi như là tặng thêm của anh. Tôi đã mua được rồi, anh có thể lại dùng quan hệ mua thêm hai tấm vé nữa.”

Vân Tụ:…

Thẩm Thanh Yến kết thúc công việc, thấy Xu Mạn đứng một bên nhìn anh mỉm cười.

Đợi đến khi anh đến gần, Xu Mạn liền lấy hai tấm vé vào cửa concert đưa cho anh: “Chúng ta cùng nhau đi xem concert đi.”

Thẩm Thanh Yến sửng sốt, nhìn hai tấm vé trên tay cô: “Đây là… concert của Lý Cửu Cửu?”

Xu Mạn gật đầu.

Lý Cửu Cửu là ca sĩ nổi tiếng ở trong nước, vị trí này tốn đến mấy chục nghìn mới có thể mua được một tấm, nhất định không có khả năng Xu Mạn có thể mua được, cô không có nhiều tiền như vậy, coi như là tốn không nhiều tiền, cũng không có cửa mua.

Anh chần chừ nhìn về phía Xu Mạn: “Ai đưa cho em?”

“Em mua đó.”

Cô thành thật nói: “Hai trăm tệ, mặc dù có chút đắt, nhưng em cảm thấy nó đáng.”

Hai trăm tệ mua được rất nhiều đồ ăn vặt.

Sau khi nghe xong, Thẩm Thanh Yến vì người nào đó coi tiền như nước mà mặc niệm, nhưng, chuyện này không đơn giản như vậy. Hơn nữa, cái vị coi tiền như nước kia, anh không cần đoán cũng biết được là ai.

Cũng khó trách Vân Tụ hôm nay gặp anh, mặt giống như ăn phải cứt vậy.

Chỉ là hoa lan nhỏ của anh với Vân Tụ từ lúc nào mà quan hệ tốt như vậy? Xu Mạn hôm nay đến cũng trễ, Thẩm Thanh Yến ở hiện trường ghi hình quan sát cả ngày, Vân Tụ căn bản không có cơ hội đến gần Xu Mạn.

Chỉ có điều, anh tin đây là một chuyện rất thú vị.

Thẩm Thanh Yến lấy điện thoại, nhắn một tin cho Vân Tụ trên Wechat: Cảm ơn cậu tặng phần nhân tình này.”

Sau đó còn đặc biệt gửi một meme, anh nhắn tin wechat rất ít khi gửi meme, chẳng qua tâm tình hôm nay của anh quả thực không tồi.

Vân Tụ nhìn biểu tượng  khuôn mặt cười nhe răng, tức đến nỗi thiếu chút nữa là ném điện thoại.

Anh ta lần này trộm gà không thành còn mất nắm gạo.

Anh ta vẫn luôn nghĩ đi nghĩ lại, tối qua tại sao anh ta lại không từ chối người phụ nữ kia chứ? Anh ta tốn mất mười vạn mới mua được vé, cứ thế tặng Thẩm Thanh Yến.

Thẩm Thanh Yến đưa Xu Mạn đi ăn bữa tối, sau đó trực tiếp đi đến sân vận động.

Ngày trước anh cũng từng tham gia qua vài concert, đều trong vòng bạn bè anh, anh đi cổ vũ. Nhưng sau này giới ca sĩ ngày càng xuống dốc, những người bạn ca sĩ ngày trước cũng đổi nghề diễn viên hoặc làm nghề khác.

Mấy năm gần đây anh đều không đi xem concert.

Chẳng qua nói đến Lý Cửu Cửu – ca sĩ này, anh cũng có ấn tượng, 6 năm trước đối phương mới ra mắt làm ca sĩ, nhưng giờ đã có thể mở concert trên toàn quốc, trong giới ca sĩ có thể đi đến hôm nay quả thật không tồi.

Thẩm Thanh Yến với Xu Mạn tìm vị trí chỗ ngồi, vị trí của họ quả thật vô cùng tốt, chỗ ngồi giữa khách mời, bên cạnh còn có nghệ sĩ trong giới. Chẳng qua Thẩm Thanh Yến với bọn họ không phải thân thuộc, mọi người lên tiếng chào hỏi, concert rất nhanh bắt đầu.

Xu Mạn lần đầu tiên ở cùng một chỗ với nhiều người như vậy, mọi người đều rất nhiệt tình, cô cũng bị kích động theo.

Thẩm Thanh Yến đưa cô hai cái gậy huỳnh quang, Xu Mạn học theo những fan kia vẫy gậy, ca sĩ trên khán đài hát, fan dưới khán đài cũng hát theo, Xu Mạn không biết bọn họ hát cái gì, nhưng cũng học theo bọn họ khẽ hát.

Hàng ngàn người cùng hát một bài hát đặc biệt rung động, có một loại cảm giác nhiệt huyết sôi trào.

Ca sĩ hát xong, khán giả dưới khán đài kích động ôm nhau.

Xu Mạn cũng học theo bọn họ, cùng Thẩm Thanh Yến ở bên cạnh ôm nhau nồng nhiệt, Thẩm Thanh Yến thuận thế vỗ vỗ lưng cô.

Xem ra Vân Tụ nói không sai, cảm giác cùng nhau xem concert rất lãng mạn.

Concert diễn đến một nửa thời gian, Lý Cửu Cửu bỗng mở miệng nói với mọi người: “Hôm nay, tôi có một vị khách mời đặc biệt đến hiện trường, anh ấy là một vị tiền bối tôi rất tôn trọng. Tôi muốn mời anh ấy lên sân khấu cùng tôi hát một bài, mọi người nói xem có được không?”

Bên dưới đồng thanh hét lên: “Được.”

Lúc này, Lý Cửu Cửu nhìn về phía Thẩm Thanh Yến, đèn sân khấu cũng hướng về phía Thẩm Thanh Yến với Xu Mạn trước mắt, không ngờ đến vị ca sĩ này bỗng mời anh cùng lên sân khấu hát.

Bản thân Thẩm Thanh Yến cũng có chút kinh ngạc, nhưng cũng nhanh chóng khôi phục lại sắc  mặt, sau đó đưa cây gậy huỳnh quang trên tay cho Xu Mạn phía sau, vô cùng lịch sự cùng Lý Cửu Cửu lên sân khấu.

Có nhân viên công tác đưa mic cho anh.

Lý Cửu Cửu bắt đầu giới thiệu: Thẩm Thanh Yến tiền bối vẫn luôn là thần tượng của tôi, mỗi bộ phim anh ấy đóng tôi đều đi xem.”

Thẩm Thanh Yến cười khẽ nói: “Cảm ơn.”

Lý Cửu Cửu lại nói: “Thật ra khi tôi mới ra mắt, tiền bối đã có danh tiếng rất cao rồi. Tôi vẫn nhớ lúc ban đầu biểu diễn tại tiệc tối, tôi rất căng thẳng, là tiền bối chăm sóc tôi, hôm nay tôi thật sự không ngờ tiền bối sẽ đến nơi này, nhất thời kích động, tôi không biết nên nói gì.”

Thẩm Thanh Yến cười với anh ta, sau đó ôm anh ta một cái.

Các fan dưới đài đều nhiệt tình hoan hô.

Xu Mạn cũng cầm năm cây gậy huỳnh quang vẫy cổ vũ.

Đây là lần đầu tiên Xu Mạn nghe anh hát, cô thấy Thẩm Thanh Yến vẫn luôn nhìn về phía mình, cô liền vẫy vẫy gậy đáp lại anh.

Thẩm Thanh Yến trên sân khấu đặc biệt chói mắt, khi hát vừa thâm tình vừa dịu dàng. Bài hát vừa kết thúc, Xu Mạn cảm thấy không đủ, cũng cùng các fan xung quanh cùng nhau kêu lên “Encore”.

Mặc dù cô không hiểu ý nghĩ của từ này, nhưng cô nghĩ nhất định là một từ rất đẹp.

Thẩm Thanh Yến hỗ trợ Lý Cửu Cửu một lúc mới xuống sân khấu, đợi sau khi concert kết thúc, Thẩm Thanh Yến còn mang theo Xu Mạn đi sau hậu trường để chụp ảnh cùng Lý Cửu Cửu.

Đợi khi hai người họ rời khỏi sân vận động, đã gần nửa đêm.

Trên tay cô còn cầm năm cây gậy huỳnh quang đủ sắc màu, dáng vẻ cô dường như rất vui vẻ.

Đối mặt với cơn gió đêm khiến tinh thần sảng khoái, có điều bên tai hình như còn nghe thấy tiếng hò hét và hoan hô trong hội trường ban nãy.

Thẩm Thanh Yến thấy cô hứng trí bừng bừng, không nhịn được cười nói: “Em rất thích nơi náo nhiệt như này sao?”

“Em thích nơi có anh, thích cùng anh xem concert.” Xu Mạn nghĩ đến lời nói tối qua của Vân Tụ, liền xoay người  hỏi Thẩm Thanh Yến: “Còn anh thì sao? Hôm nay vui không? Có cảm thấy rất lãng mạn không?”

Thẩm Thanh Yến nhếch khóe môi cười, ở cùng cô một chỗ, có lúc nào là không vui? Cứ coi như không vui, chỉ cần thấy cô cười, tất cả mọi phiền muộn đều tiêu tan.

Chỉ có điều, nhớ đến quan hệ giữa Xu Mạn với Vân Tụ, Thẩm Thanh Yến lại hỏi: “Sao em mua được vé trên tay Vân Tụ?”

Xu Mạn liền đem chuyện tối qua làm thế nào để mua vé trên tay Vân Tụ nói hết cho Thẩm Thanh Yến, Thẩm Thanh Yến nghe xong không khỏi bật cười: “Anh ta thật sự bán vé cho em với giá 200 tệ? Không ra điều kiện nào khác với em chứ?’

Xu Mạn lắc đầu, cô vẫn rất cảm ơn Vân Tụ, để cô biết chuyện mời người mình thích đi xem concert, là một chuyện rất lãng mạn.

Thẩm Thanh Yến lại hỏi: “Vậy hai người tối qua nói những cái gì?”

Hoa lan nhỏ nửa đêm không ngủ, bỗng nhiên bị Vân Tụ dụ dỗ nói chuyện, cũng không biết tìm mình nói chuyện, Thẩm Thanh Yến trong lòng có chút vướng mắc.

Xu Mạn không muốn để Thẩm Thanh Yến biết những chuyện cô nói với Vân Tụ, liền nói: “Không có gì cả, em chỉ tùy tiện nói thôi.”

Thẩm Thanh Yến đôi mắt tránh né của cô, biết bọn họ nhất định nói chuyện gì đó không muốn để người khác biết, Vân Tụ người kia vừa nhìn là biết không nói chuyện đơn giản như vậy. Anh đi đến bên Xu Mạn, dừng lại trước mặt cô, vừa nãy trong hội trường concert, vẫn còn một ít pháo hoa giấy rơi vào tóc cô.

Thẩm Thanh Yến thay cô lấy vài thứ vướng trên mái tóc, dịu dàng cười cười: “Em từ nay về sau nếu như không ngủ được, lúc nào cũng có thể tìm anh nói chuyện tâm sự, không cần đi tìm người khác.”

Xu Mạn gật gật đầu: “Nhưng mà, em sẽ không nỡ đánh thức anh dậy.”

Nhìn đôi mắt chân thành của cô, lòng Thẩm Thanh Yến ấm áp, tươi cười càng biến thành dịu dàng, anh đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Không sao cả, buồn ngủ bị đánh thức có thể ngủ bù lại sau.”

Nhưng tiểu yêu tinh của anh bị lừa đi mất, không có cách nào bổ sung được.

Xu Mạn mở to mắt thật thà nhìn anh, nhìn đến đôi mắt dịu dàng kia đều là bóng dáng mình, cô cũng mãn nguyện cười.

Vân Tụ nói hẹn hò nên tặng người mình thích quà, cô nghĩ ngợi, liền đem năm cây gậy huỳnh quang trên tay để trên tay Thẩm Thanh Yến: “Anh Thanh Yến, tặng anh một ngôi sao.”

Thẩm Thanh Yến nhìn cây gậy năm cánh sao trên tay vẫn đang phát sáng, có phần mộc mạc, lại nhìn bàn tay vừa mới rời khỏi dấu sau lưng cô, không khỏi buồn cười, tiểu yêu tinh quả thật nhiều trò.

Có qua có lại, anh không phải cũng nên tặng quà cô một mặt trăng?

Thẩm Thanh Yến bước lớn đuổi theo, cầm lấy bàn tay dấu sau lưng cô…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi