Sau khi đưa ra điều kiện ngủ sofa cho Cung Huyền Thương, Lôi Hòa Nghi tung tăng nhảy chân sáo về hàng ngũ, Cung Huyền Thương đi sau cô cúi đầu thương lượng nhưng Lôi Hòa Nghi vẫn không mảy may quan tâm, Cung Huyền Thương vò đầu bứt tóc thầm mắng mình chơi ngu rồi.
Vẻ mặt Lôi Hòa Nghi đắc thắng nhìn Cung Huyền Thương, cho chừa cái tội trêu chọc cô.
Anh nhìn cô chỉ biết câm nín không dám lắm lời nữa sợ lại ngủ sofa lâu hơn, chỉ đợi về nhà thương lượng.
Buổi sáng mọi người tập trung tập võ thuật, buổi chiều sẽ thử thách cứu hộ trên cao.
Thử thách này đối với những ai có chứng sợ độ cao sẽ rất khó khăn cũng may trong đội ngũ chỉ có Chung Nhụy mắc chứng sợ độ cao nhẹ nên cũng không quá phức tạp.
Huống chi hỗ trợ đều là quân nhân chuyên nghiệp có nhiều kinh nghiệm, xác suất có bất trắc xảy ra dẫn đến tai nạn ngoài ý muốn được hạ thấp rất nhiều.
Sau khi dùng bữa trưa và nghỉ ngơi mọi người lại tập trung ra bãi tập - nơi có nhiều tòa nhà cao tầng được dùng trong huấn luyện.
Đội ngũ hỗ trợ vật chất đã có mặt, Lôi Lăng Triệt cũng mặc trang phục chiến đấu đích thân giám sát.
Mọi người vào vị trí quan sát các chiến sỹ tập mô phỏng sau đó lại làm chậm rồi mới thực hành.
Buổi chiều trời tương đối nắng nên ảnh hưởng ít nhiều đến tinh thần của mọi người, Cung Huyền Thương chọn đứng một bên dùng thân mình chắn nắng giúp Lôi Hòa Nghi, tay giơ lên trước trán cô che đi ánh nắng chiếu vào mặt cô.
Hành động tinh tế ngọt ngào hiếm có này khiến ekip mừng ra mặt, liên tiếp chỉa máy quay về phía cả hai.
Lôi Lăng Triệt nhìn thấy Cung Huyền Thương quan tâm Lôi Hòa Nghi như thế gương mặt cũng tỏ vẻ hài lòng với người em rể cùng tuổi này.
Đến lúc thực hành, phần lớn các cô gái đều e ngại, Lôi Hòa Nghi cũng không ngoại lệ.
Cung Huyền Thương nghiêng đầu hỏi cô:
- Sợ sao?
- Không sợ!
Cung Huyền Thương nhướng mày, tỏ vẻ không tin:
- Can đảm vậy sao?
Lôi Hòa Nghi cũng nghịch không kém, nghiêng đầu đáp lại:
- Chẳng phải còn có anh sao?
Tim Cung Huyền Thương lập tức mềm nhũn.
- Vậy có muốn cùng anh thử thách một lần không?
- Đi thôi, trước sau gì cũng phải thực hành.
Hai người bước ra phía trước xung phong thực hành, Lôi Lăng Triệt vẻ mặt hãnh diện như muốn nói “phải như vậy mới là em gái và em rể của anh chứ”.
Hai người bắt đầu đeo dây cáp, Lôi Hòa Nghi chỉnh mãi không được độ rộng của dây, Cung Huyền Thương còn chưa kịp ra tay thì Lôi Lăng Triệt đã tiến tới giúp em gái.
Cung Huyền Thương lườm Lôi Lăng Triệt tỏ vẻ không hài lòng.
Lôi Lăng Triệt cũng chẳng chịu thua trừng mắt nhìn Cung Huyền Thương.
- Em gái tôi!
- Vợ tôi!
Lôi Hòa Nghi chống hông bất lực với hai người đàn ông già đầu lớn xác mà như hai đứa trẻ này.
Sau khi đeo đủ vật chất hỗ trợ hai người vào vị trí.
Một đầu dây cáp buộc vào eo, một đầu kia ở trên lầu cao.
Cả hai phải dùng tay không bám vào dây, chân đạo vào tường đu lên trên tầng với tốc độ nhanh nhất.
Việc này đòi hỏi thể lực cũng như sự kiên trì bền bỉ vì chỉ cần một giây từ bỏ thì mọi thứ sẽ trở về vạch xuất phát.
Lôi Hòa Nghi ánh mắt kiến định nhìn lên tòa nhà sau đó nhìn Cung Huyền Thương gật đầu.
Lôi Lăng Triệt đi đến đứng sau lưng cả hai quan sát, tiếng còi vừa vang lên, hai người đã bắt đầu trèo lên.
Thể lực Cung Huyền Thương tốt là điều không thể nghi ngờ, thoáng chốc thân hình đã bám trên bức tường của tầng ba nhìn xuống Lôi Hòa Nghi vẫn đang hì hục giữa tầng hai.
Thể lực cô có hạn nên chỉ có thể giữ vững phong độ ở mức nhất định không thể dốc hết sức nếu không không thể chạm vào đích đến ở tầng bảy.
Sau khi đứng bằng với Cung Huyền Thương, mặt cô đã đỏ rực, mồ hôi đầm đìa, tay siết chặt dây cáp đến trắng bệch.
- Thương, chúng ta tiếp tục!
- Nếu không đủ sức thì nói anh!
- Em làm được mà, không thể làm mất mặt anh trai, cũng không thể khiến anh xấu mặt vì cộng sự như em!
- Tốt, tiếp tục thôi!
Hai người tiếp tục hành trình leo tường, lần này Cung Huyền Thương hạ thấp tốc độ để đi cùng Lôi Hòa Nghi, gương mặt cô đã đỏ như tôm luộc, mồ hôi tuôn ra như suối còn Cung Huyền Thương thì hơi thở đều đều không có chút gì gọi là mệt mỏi, thỉnh thoảng còn vươn tay giúp Lôi Hòa Nghi lau mồ hôi để tránh mồ hôi chảy vào mắt khiến cô bị cay.
Không nói một lời nhưng mọi người đều cảm thấy cả hai ngọt ngào muốn xỉu, đặc biệt là Cung Huyền Thương cứ khiến tất cả phải giãy đành đạch vì sự quan tâm đơn giản mà tinh tế anh giành cho Lôi Hòa Nghi.
Sau một hồi vật vã cuối cùng cả hai cũng chạm đến ban công tầng 7, Cung Huyền Thương thoắt cái đã nhảy vào bên trong vươn tay ôm Lôi Hòa Nghi bế vào sau đó giúp cô vỗ lưng nhuận khí, lau mồ hôi.
Lôi Hòa Nghi cúi người, cầm tay Cung Huyền Thương làm điểm tựa thở dốc, buổi tập hôm nay phải nói là quét sạch thể lực của cô rồi.
- Thương à, mệt chết em rồi!
- Em làm rất tốt, rất giỏi!
Lôi Hòa Nghi nhìn anh mỉm cười sau đó phồng môi, vươn tay ra trước mặt anh.
- Đau tay!
Cung Huyền Thương cầm hai tay cô nâng niu vuốt ve sau đó đưa miệng thổi thổi.
Bàn tay bình thường trắng nõn mịn màng không chút khuyết điểm bây giờ đỏ rực hằn vết dây còn hơi ứ máu khiến Cung Huyền Thương đau xót không thôi.
Mặc dù có băng tay bảo hộ nhưng bình thường người luyện tập đều là đám đàn ông da dày thịt béo còn Nghi Nghi của anh mềm mại nhỏ bé, một cái găng tay làm sao bảo vệ nổi.
Hai người tình chàng ý thiếp, một người thích làm nũng một người thích cưng chiều khiến ekip đứng phía xa xa nghẹn một bụng thức ăn cho chó, trong lòng thầm mắng cặp đôi kia không có tình người thật sự xem bọn họ là không khí hay sao, xem nơi này là chốn không người hả.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi mặc dù mặc quân trang, khí thế sắc bén mạnh mẽ nhưng ở chung với nhau vẫn cứ là ngọt ngào như mật, tình yêu tràn đầy, nhan sắc lại xuất chúng, khiến mọi người nhìn không rời mắt, thậm chí chẳng muốn phá vỡ cảnh tượng đẹp đẽ này.
Sau khi Lôi Hòa Nghi hồi phục thể lực, nhận ra bản thân đang ở tầng 7 mà nơi đây lại không có thang máy, thanh máu vừa đầy thoáng chốc tuột dốc không phanh.
Cung Huyền Thương nhìn tinh thần cô đi xuống thì bật cười xoa lưng.
- Sợ gì chứ, không phải còn có anh sao!
- Anh tính làm gì!
- Cho em hóng gió sẵn tiện trải nghiệm một chút cảm giác mạnh.
- Hả!
Còn chưa kịp để cô hoàn hồn, Cung Huyền Thương thoắt cái đã tháo dây cáp và đồ bảo hộ trên người cô xuống, vươn tay ra.
- Tin anh không?
Lôi Hòa Nghi kiên định gật đầu đặt tay mình vào tay anh, Cung Huyền Thương dẫn cô đến ban công.
- Ôm chặt anh, sợ thì nhắm mắt lại, rất nhanh thôi sẽ đáp đất!
- Vâng, có anh bên cạnh, em không sợ!
Cung Huyền Thương bật cười véo má cô.
Sau đó đưa một tay ôm eo Lôi Hòa Nghi, cô cũng vòng tay ôm chặt cổ anh.
Cung Huyền Thương một tay giữ eo Lôi Hòa Nghi, một tay giữ cây cáp nhảy ra khỏi ban công trước ánh mắt ngỡ ngàng như muốn rớt ra của mọi người.
Anh ôm Lôi Hòa Nghi trong lòng, đu dây cáp thả rơi tự do, Lôi Hòa Nghi nằm trong lòng anh cảm nhận gió mát lướt qua mặt mang theo mùi hương thanh mát quen thuộc của Cung Huyền Thương, cô chẳng còn mệt mỏi hay căng thẳng chỉ cảm thấy thật thoải mái quên luôn việc trên người mình chẳng còn đồ bảo hộ mà chỉ có vòng tay Cung Huyền Thương đang nắm giữ mạng sống mình.
Chỉ vỏn vẹn chưa tới một phút hai người đã an toàn đáp xuống đất.
Lôi Lăng Triệt thấy trên người Lôi Hòa Nghi không có dây cáp bảo vệ hoàn toàn giao mạng sống mình cho Cung Huyền Thương thì mặt mày tái mét nhìn Cung Huyền Thương, chỉ muốn xông lên tẩn anh một trận nhưng lại dặn lòng phải nguôi giận, phải giữ hình tượng trước mặt em gái, đó là em rể, không thể đánh.
Lo lắng tiến tới quan sát trên dưới Lôi Hòa Nghi một lượt.
- Không bị thương ở đâu chứ?
- Không ạ?
- Tay cô ấy vì cầm dây mà bị ứ máu, mang thuốc đến đây đi!
- Biết rồi! Nghi Nghi, em làm rất tốt, ngồi xuống nghỉ ngơi đi!
Lôi Hòa Nghi phồng miệng thầm than Cung Huyền Thương lo lắng thái quá.
- Chỉ là một chút vết thương nhỏ mà thôi, không cần bôi thuốc đâu ạ!
Cung Huyền Thương tức giận gõ trán Lôi Hòa Nghi một cái.
- Đã bị thương rồi còn phân biệt lớn nhỏ cái gì, tay em còn đợi anh đeo nhẫn cưới cho đấy, không thể xem nhẹ!
Chút tức giận vì bị anh gõ đầu giáo huấn thoáng chốc biến mất không thấy tăm hơi, Lôi Hòa Nghi xấu hổ đỏ mặt cúi đầu.
Lôi Lăng Triệt chống hông trừng mắt nhìn Cung Huyền Thương.
- Đến anh vợ cũng dám ném cơm chó vào mặt, Cung Huyền Thương, cậu chán sống rồi đúng không!
- Bớt nói nhảm đi, anh vợ làm sao quan trọng bằng vợ tôi, cậu mau cho người đi lấy thuốc đi.
- Giờ còn dám ra lệnh cho tôi cơ đấy.
May cho cậu là có em gái tôi ở đây.
- Hai lão nam nhân các anh có thôi đi không!
Lôi Lăng Triệt lườm Cung Huyền Thương rồi quay sang xoa đầu Lôi Hòa Nghi nói:
- Em đợi một lát để anh bảo người mang thuốc đến.
- Vâng ạ!
Cung Huyền Thương dắt Lôi Hòa Nghi đi đến một bóng mát ngồi xuống nhìn những người khác tập luyện.
Trong khi bọn họ làm quen với bài thực hành, Cung Huyền Thương nhận thuốc từ quân y mang đến dịu dàng cẩn thận bôi lên tay Lôi Hòa Nghi.
Động tác nhẹ nhàng như nâng niu một món đồ sứ quý giá dễ vỡ khiến người ta nhìn mà ganh tị với Lôi Hòa Nghi.
Về cơ bản những nữ khách mời còn lại không ai hoàn thành trọn vẹn bài tập hôm nay, cho dù có động đội hỗ trợ thì ý chí bọn họ cũng không đủ vững để leo lên tầng 7, tuy nhiên có thành tích của Lôi Hòa Nghi và Cung Huyền Thương ở trước mặt, chí ít bọn họ không muốn bị bỏ lại quá xa nên vẫn leo được đến tầng 4 tầng 5.
Mặc dù vậy tâm tình vẫn không khá hơn chút nào.
Tham gia «Nữ chiến binh» với mong muốn có được hảo cảm từ công chúng nhưng dường như bọn họ không phù hợp với môi trường quân đội ngược lại mọi hào quang đều thuộc về Lôi Hòa Nghi.
Cô không cần cố gắng thể hiện bản thân nhưng mọi thử thách cô đều thực hiện rất tốt vô hình trung để lộ sự yếu kém về mặt mày của bốn người bọn họ.
Bây giờ có thêm Cung Huyền Thương bên cạnh hỗ trợ, không nghi ngờ gì nữa «Nữ chiến binh» mùa này chính là sân khấu để Lôi Hòa Nghi tỏa sáng, là chiến trường của một mình cô.
Lại có thêm hào quang của Cung Huyền Thương hỗ trợ, Lôi Hòa Nghi chỉ cần thêm một bộ phim được đầu tư chỉn chu nữa thì có thể dễ dàng bước vào đội ngũ sao hạng A.
Bốn người còn lại, người thật sự cảm thấy mừng cho Lôi Hòa Nghi hẳn chỉ có mình Nam Nhã, ba người kia vốn đã không có hảo cảm với cô thì còn lâu mới thấy vui khi con đường Lôi Hòa Nghi đi quá dễ dàng.
Buổi tối khi đang ăn cơm, tay Lôi Hòa Nghi vẫn còn hơi đau nhức cộng thêm bôi thuốc nên động tác ăn cơm có hơi bất tiện.
Cung Huyền Thương không nói nhiều dứt khoát tự thân bón cô ăn dưới hàng ngàn con mắt sắp rớt ra tới nơi.
Lôi Hòa Nghi vốn muốn từ chối nhưng đối diện với ánh mắt sắc bén của Cung Huyền Thương lại không có gan từ chối ngoan ngoãn há miệng để anh bón cho ăn.
Động tác nhuần nhuyễn quen thuộc giống như không phải lần đầu Cung Huyền Thương bón cho Lôi Hòa Nghi khiến nhiều người ngỡ ngàng, cũng đã đoán ra được gì đó.
Người vui nhất hẳn là đạo diễn, không ngờ nể mặt Lôi Lăng Quân nhận Lôi Hòa Nghi vào làm khách mời mùa này lại hút được con rùa vàng Cung Huyền Thương.
Xem ra «Nữ chiến binh» mùa này đại bạo rồi, thời lượng 12 tập có vẻ hơi ít thì phải.
Ăn xong Cung Huyền Thương đưa Lôi Hòa Nghi về dưới ký túc xá, đưa tuýp thuốc cho cô dặn dò cẩn thận.
Lôi Hòa Nghi bật cười, vốn dĩ vết thương của cô không nghiêm trọng, chỉ hơi bầm một tí, bôi thuốc hôm nay thì hôm sau đã không còn vấn đề gì rồi nhưng Cung Huyền Thương lại cứ lo lắng quá mức khiến cô không biết làm sao.
Nhưng anh lo lắng cho mình như vậy khiến cô cảm thấy ấm áp vui vẻ vô cùng, cũng không chê anh phiền phức nữa, ngoan ngoãn nhận lấy thuốc rồi về phòng.
Nửa đếm khi mọi người đều đã ngủ say, Từ Mộng lẳng lặng bước xuống giường vào nhà vệ sinh gọi điện thoại.
- Việc tôi bảo anh làm, anh đã làm xong hết chưa?
- Yên tâm, đã chuẩn bị đâu vào đấy!
- Tốt, anh nhớ dọn dẹp cẩn thận, đừng để người khác phát hiện ra manh mối nếu không chúng ta đều chết chắc.
- Cô cứ yên tâm, tôi đã sắp xếp ổn thỏa.
Quan trọng là cô cũng phải diễn cho tốt.
- Biết rồi, tôi tắt máy đây.
- Ừ!
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Từ Mộng vuốt ngực hít thở sâu rồi nhẹ nhàng ra ngoài trở lại giường ngủ, tâm trạng có vẻ tốt hơn nhiều.
Hôm sau mọi người tập trung tại bãi ném lựu đạn, vết thương trên tay Lôi Hòa Nghi đã không còn gì nên Cung Huyền Thương cũng yên tâm để cô tham gia.
Cả ngày hôm nay là thời gian để mọi người làm quen và thực hành chiến đấu với lựu đạn, là một buổi mô phỏng thực chiến đích thực.
Tất cả đều vô cùng phấn khích và mong chờ, Lôi Hòa Nghi cũng không ngoại lệ.
Sau khi chăm chú xem sĩ quan hướng dẫn động tác ném và kỹ năng phối hợp chiến đấu thì mọi người lần lượt lên thực hành một lượt đến khi thuần thục mới thôi.
Đến trưa tất cả trở lại hàng ngũ chia đội để thực hành.
Thời tiết hôm nay nắng gắt hơn mọi ngày, chỉ mới đứng vài phút mà ai nấy mồ hôi đầm đìa.
Lôi Hòa Nghi bị nắng chíu vào mặt đến mở mắt không nổi, Cung Huyền Thương đứng bên cạnh vươn tay che nắng cho cô nhưng cũng không khá khẩm hơn.
Lôi Lăng Triệt đang điều chỉnh hàng ngũ nhìn thấy lập tức lặng lẽ bước tới đứng chắn trước mặt Lôi Hòa Nghi, thân hình cao 1m9 của quân nhân đứng trước mặt khiến Lôi Hòa Nghi trở nên nhỏ bé, ánh nắng nóng rực bị bóng lưng Lôi Lăng Triệt chắn lại, Lôi Hòa Nghi lập tức thoải mái hơn không ít, cười hì hì nhìn anh trai thiếu điều nhào đến ôm anh làm nũng một phen.
Lôi Lăng Triệt ngoài mặt tỏ vẻ lạnh lùng nghiêm khắc nhưng trong lòng đã bị nụ cười của em gái làm cho mềm lòng, vẻ khó gần trên mặt trở nên hơi quái dị vì mặt muốn cười mà lại không thể cười.
Cung Huyền Thương nhìn Lôi Lăng Triệt gật đầu hài lòng, ít nhất vẫn không quên em gái mình, đủ tiêu chuẩn làm anh vợ của anh.
Lôi Lăng Triệt đứng nguyên một chỗ điều chỉnh hàng ngũ rồi chia đội, bước chân không dời nửa nước che nắng cho em gái.
Mọi người nhìn thấy chỉ biết than trời ganh tị.
Nhưng may là việc phân đội rất nhanh đã xong, mọi người cũng không cần đứng mắng nữa, vội vã nhận lấy vũ khí đeo vào người rồi cùng đồng đội bàn bạc chiến lược.
Xong xuôi tất cả chạy vào cánh rừng bên cạnh thực hành chiến đấu.
Lôi Hòa Nghi chạy cùng Cung Huyền Thương, đồng đội của cả hai là nhóm của Chúc Lam và Chung Nhụy.
Đội kia là hai cặp khách mời còn lại và một cặp quân nhân cũ trong quân doanh.
Mục tiêu của buổi thực chiến hôm nay là tiêu diệt toàn bộ đối thủ.
Với đội hình này xem như ngang tài ngang sức, hai quân nhân trong nhóm Chúc Lam và Chung Nhụy là người cũ nên tương đối hiểu rõ địa hình chiến đấu, về điểm này đội đối phương lại có tới ba người nên sẽ yếu hơn một chút nhưng bù lại Lôi Hòa Nghi và Cung Huyền Thương thực lực có thể sánh ngang với quân nhân nhập ngũ nên có thể cân bằng thế trận.
Sáu người chia nhau hành động nên sẽ tách riêng lẽ, Lôi Hòa Nghi và Cung Huyền Thương kỹ năng bắn súng điêu luyện nên được quyền đi trước mở đường, đạn là đạn giấy, lựu đạn cũng chỉ là lựu đạn khói không độc, chỉ gây nhiễu loạn tầm nhìn cho nên không cần sợ khiến người khác bị thương.
Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi phối hợp ăn ý đã hạ được Nam Nhã và một quân nhân cũ, đang cố gắng tiếp cận nhóm của Từ Mộng.
Nhưng được một lúc cũng chỉ phát hiện vị quân nhân bắt cặp với cô ta, Lôi Hòa Nghi không nghĩ nhiều, có Cung Huyền Thương đứng sau lưng cô nên cô không do dự nổ súng, vị quân nhân kia cũng lập tức nổ súng, đạn giấy bắn ra, viên đạn của Lôi Hòa Nghi bắn trúng ngực trái của vị quân nhân, còn viên đạn của anh ta bị viên đạn của Cung Huyền Thương bắn ra đánh bật trở lại cùng rơi xuống đất.
Lúc này Từ Mộng nấp sau một thân cây cách hai người tầm mười mét, ánh mắt rét lạnh nhìn Lôi Hòa Nghi, tay đưa vào túi lấy lựu đạn, giật khóa nòng rồi ném về phía hai người.
Vị quân nhân bị bắn theo lý đã bị loại còn chưa kịp nằm xuống nghỉ ngơi nhìn thấy quả lựu đạn bay đến lập tức hét lớn với Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi.
- Nguy hiểm!
Cung Huyền Thương cảnh giác quay người, nhìn thấy lựu đạn sắc mặt cũng tái mét, anh và vị quân nhân kia đều là dân chuyên nghiệp, chỉ một ánh mắt cũng có thể phân biệt được lựu đạn thật giả, hiển nhiên quả lựu đạn đang bay đến không phải lựu đạn khói không độc dùng trong thực chiến mô phỏng hôm nay.
Cung Huyền Thương đưa tay ôm lấy Lôi Hòa Nghi nhảy ba bước ra xa rồi lăn xuống một cái hào gần nhất.
Anh dùng thân mình che chắn cho Lôi Hòa Nghi, cả người đập mạnh xuống đất sau đó lại trở mình để cô nằm xuống dưới, anh đè lên người cô ôm gọn thân thể cô vào lòng.
Vị quân nhân kia thấy Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi đã tìm chỗ nấp cũng lập tức lùi mình vào một tảng đá lớn gần nhất đưa hai tay ôm lấy đầu.
Ngay sau đó một tiếng nổ vang lên khiến tất cả mọi người bàng hoàng, chím chóc bay tán loạn.
Mọi thứ chỉ diễn ra trong nháy mắt khiến tất cả không kịp phản ứng, Lôi Lăng Triệt thống qua màn hình nhìn thấy mọi thứ, khoảng cách lựu đạn nổ cách Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi rất gần, anh không nói nhiều, lên nòng súng cùng cấp dưới vào rừng tìm hai người.
Sau khi lựu đạn nổ, Lôi Hòa Nghi bị tiếng nổ chấn động đến ong ong cả đầu, khó khăn lắm mới lấy lại được sự tỉnh táo lập tức lo lắng vỗ mặt Cung Huyền Thương.
- Thương...!Thương...!anh sao rồi...!Thương...
Cung Huyền Thương thở hắt một hơi, xoa đầu Lôi Hòa Nghi, cất giọng thều thào.
- Anh không sao!
Sau đó đỡ Lôi Hòa Nghi ngồi dậy, cô quỳ hai chân sờ soạng cả người Cung Huyền Thương.
- Có bị thương ở đâu không, nói cho em biết.
Trong lòng lo lắng không cách nào biểu đạt, gấp đến nổi nước mắt rơi lã chả.
Cung Huyền Thương ôm cô rơi xuống hào, dùng cả người chắn cho cô không rơi mạnh xuống đất rồi còn che cho cô lúc lựu đạn nổ, nói anh không bị thương làm sao cô tin chứ.
Cung Huyền Thương xác thực bị thương nhưng không đến mức nghiêm trọng sắp chết, dịu dàng xoa mặt lau nước mắt cho Lôi Hòa Nghi.
- Anh không sao, vết thương nhỏ thôi.
- Lúc này rồi anh còn lừa em!
Cung Huyền Thương không nói nhiều ôm Lôi Hòa Nghi vào lòng, cô vùi vào ngực Cung Huyền Thương khóc nức nở.
Cảnh tượng vừa nãy khiến cô bất giác nhớ đến lần đó bị đám người Ngụy Sa bắt cóc, Cung Huyền Thương cũng che chở cô như thế sau đó còn bị thương hôn mê mấy ngày.
Lần này là lựu đạn nổ, không cẩn thận có thể mất mạng như chơi, bảo cô làm sao không lo lắng chứ.
Đúng lúc này có tiếng bước chân vang lên cách hai người rất gần, Cung Huyền Thương cảnh giác buông Lôi Hòa Nghi vòng tay ôm cô vào lòng.
Người xuất hiện là vị quân nhân vừa nãy, sắc mặt anh ta vô cùng lo lắng.
- Hai người không sao chứ?
Cung Huyền Thương lắc đầu:
- Vẫn ổn!
Cung Huyền Thương nhìn người đến hạ xuống phòng bị, Lôi Hòa Nghi lau nước mắt trên mặt, nhìn xung quanh vô tình nhặt được một viên đạn lạc hẳn là lúc trước mọi người huấn luyện bắn súng rơi lại.
Cô cầm lấy đạn, lấy tất cả đạn giấy trong hộp đạn ra, bỏ viên đạn thật vào rồi giơ súng lên trời bắn một phát.
Lôi Lăng Triệt và những người khác nghe tiếng súng lập tức dựa theo âm thanh đi về phía đó.
Lôi Hòa Nghi khóa súng cùng vị quân nhân kia đỡ Cung Huyền Thương đứng dậy đi lên trên.
Mặc dù rất nóng lòng kiểm tra vết thương của Cung Huyền Thương nhưng Lôi Hòa Nghi vẫn dằn xuống, cô không có chuyên môn trong chuyện này nhỡ đâu khiến vết thương anh nặng hơn hoặc nhiễm trùng thì cả đời này cô sẽ không tha thứ cho bản thân mất.
Nhìn trán Cung Huyền Thương không ngừng toát mồ hôi, Lôi Hòa Nghi trong lòng đau nhói cẩn thận lau mồ hôi trên trán anh, Cung Huyền Thương biết Lôi Hòa Nghi đau lòng lo lắng cho anh nên nhìn cô mỉm cười lắc đầu, ngụ ý anh không sao!
Lôi Hòa Nghi vẫn không thể ngăn nước mắt ngừng rơi.
Lúc này Lôi Lăng Triệt cũng đã dẫn người đến nhìn Lôi Hòa Nghi không có vẻ gì là bị thương thì yên tâm nhưng nhìn sang Cung Huyền Thương thì vẻ mặt trở nên khó coi hơn hẳn.
Tiến tới cầm lấy khuỷu tay Cung Huyền Thương đỡ anh đứng dậy.
- Không sao chứ?
- Không chết được!
Lôi Lăng Triệt gật đầu phân phó mọi người giữ nguyên hiện trường bắt đầu điều tra.
Trong phạm vi quân đội quản lý lại có vũ khí gây sát thương không được cấp phép xuất hiện là một chuyện lớn, không cẩn thận sẽ kinh động đến bên trên, lúc đó mọi chuyện càng khó giải quyết.
Lôi Lăng Triệt đưa Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi trở về, cấp dưới cũng phát hiện Từ Mộng đang ngất xỉu một bên nên đưa về luôn..