ẢNH ĐẾ TRUY THÊ!


Lôi Hòa Nghi và Lôi Lăng Triệt ở trong phòng y tế đích thân xem các quân y xử lý vết thương cho Cung Huyền Thương.

Lớp quân trang sau lưng được cắt ra cẩn thận sau đó Cung Huyền Thương mới cởi áo để lộ thân trên.

Các quân y lau máu, gắp mảnh vỡ lựu đạn và mảnh dăm gỗ và mảnh kim loại ra.

Thoáng chốc lưng Cung Huyền Thương lại ướt đẫm máu, Lôi Hòa Nghi cắn tay kìm nén tiếng khóc, Lôi Lăng Triệt phải vỗ vai an ủi cô.

Cung Huyền Thương ngoài việc toát mồ hôi ra cũng không rên lấy một tiếng bởi lẽ Lôi Hòa Nghi đang đứng sau lưng anh, anh rên một tiếng cô lại đau lòng thêm.

Ban đầu anh đã hết lòng khuyên cô ta ngoài để quân y xử lý là được, bình thường cô cũng chỉ nũng nịu một chút rồi cũng nghe lời nhưng lần này nói cỡ nào cô cũng không chịu, ngay cả Lôi Lăng Triệt nói lý lẽ lấy quân pháp ra cô cũng không thèm nghe, cô nhóc này được cưng chiều thành tính nên vô cùng cứng đầu, một khi đã không muốn thì không ai có thể bắt ép.

Hết cách anh chỉ có thể để cô ở lại, Lôi Lăng Triệt cũng ở lại.
Qua một hồi lâu, lưng Cung Huyền Thương đã được bôi đầy thuốc quân băng trắng kín mít.

Quân y thu dọn mọi thứ sau đó báo cáo với Lôi Lăng Triệt.
- Thủ trưởng, Cung thiếu không có gì đáng ngại, hai người có thể yên tâm.
Lôi Hòa Nghi vẫn không hết lo lắng mà hỏi lại:
- Thật sự không sao chứ, vết thương có để lại di chứng gì cho anh ấy không?
- Lôi tiểu thư đừng lo, chúng tôi đã xử lý vết thương của anh ấy rất cẩn thận.

Hơn nữa lựu đạn này là loại cũ, sức sát thương không lớn như lựu đạn được sử dụng hiện nay, bán kính sát thương chỉ khoảng 3 - 5m, Cung thiếu và cô vừa kịp lúc nhảy xuống hào nên mảnh vỡ lựu đạn văng trúng Cung thiếu không nhiều cũng không cắm sâu vào da thịt.

Chỉ là mảnh vỡ lựu đạn cộng thêm dăm gỗ và mảnh kim loại còn sót dưới hào làm tăng diện tích vết thương trên lưng anh ấy nên nhìn hơi đáng sợ thôi.

Chịu khó thoa thuốc thay băng thường xuyên, sinh hoạt vệ sinh sạch sẽ không để vết thương nhiễm trùng nhiễm nước thì sẽ nhanh khỏe, không có gì đáng ngại.
Lôi Hòa Nghi thở phào một hơi, cúi đầu với các quân y:
- Cảm ơn mọi người!
- Việc nên làm!
Lôi Lăng Triệt cũng không tiếc lời mà chân thành cảm ơn bọn họ sau đó căn dặn:
- Phiền mọi người mang mảnh vỡ lựu đạn đến cho đội điều tra để bên đó tiến hành giám định xác minh loại lựu đạn.
- Đã rõ, thủ trưởng!
- Cảm ơn!
Các quân y mang theo mảnh vỡ lần lượt ra ngoài, Lôi Lăng Triệt nhìn hai người nói:
- Anh đến đội điều tra một lại, cô Từ Mộng kia cũng đang ở đó, anh đến xem sao! Bên phía tổ chương trình anh sẽ giải quyết!
- Vâng, anh trai!
- Đúng rồi, Nghi Nghi ra ngoài với anh một lát!
- Vâng!
Cô quay sang nhìn Cung Huyền Thương nói:
- Anh đợi em nhé!
- Anh biết rồi!
Lôi Lăng Triệt Lôi Hòa Nghi ra ngoài, anh chống hông nhìn bộ dạng nhếch nhác của em gái thở dài.

Tay vươn ra vuốt lại mái tóc rối của cô, lấy lấy chiếc lá khô dính trên tóc cô xuống, phủi bụi sau lưng, Lôi Hòa Nghi cũng ngoan ngoãn để anh trai giúp mình chỉnh trang.
- Em nhìn xem bản thân mình nhếch nhác thế nào kìa, lỡ làm vết thương Cung Huyền Thương nhiễm trùng thì sao?
- Lát em tắm là được mà!
- Chuyện này không đơn giản, đợi anh đến xem đội điều tra thẩm vấn rồi sẽ nói tình hình với em.

Hiện giờ em đừng nghĩ gì hết, tập trung chăm sóc cho Cung Huyền Thương đi

Chuyện này anh sẽ ém xuống không để ông nội và ông nội Cung biết.
Với tính tình nóng nảy nghiêm khắc của ông nội nhà anh, nếu biết Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi suýt nữa mất mạng ở địa bàn quân đội thế này kiểu gì cũng nổi trận lôi đình, làm lớn chuyện gây áp lực khắp nơi cho đội điều tra.

Lúc đó mọi người đều khó xử cũng sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh của Cung Huyền Thương và hai gia tộc.
- Em đồng ý với cách làm này của anh, hai ông cũng đã lớn tuổi, biết chuyện này nhất định sẽ tức giận, lúc đó ảnh hưởng đến sức khỏe...
- Ừm, bây giờ em về tắm rửa rồi làm gì đó cho hai đứa ăn đi.

Anh sẽ cắt cử người bảo vệ hai đứa.
- Vâng!
Lôi Lăng Triệt gật đầu vỗ vai Lôi Hòa Nghi rồi rời đi, cô cúng chạy về ký túc xá tắm rửa sạch sẽ với tốc độ nhanh chóng mặc kệ ánh mắt nóng rực lo lắng của những người khác, chạy đến nhà ăn mượn tạm một gian bếp và nguyên liệu, nấu cho Cung Huyền Thương một nồi cháo thơm ngon bổ dưỡng nóng hổi, mang đến phòng y tế cho anh.
Lúc Lôi Hòa Nghi trở lại phòng y tế, Cung Huyền Thương vẫn còn ngồi chờ cô.

Lôi Hòa Nghi đặt cháo lên bàn rồi tiến dần từng bước về phía giường bệnh, hai người bốn mắt nhìn nhau, trong mắt chan chứa tình yêu và xúc động sau khi trải qua một đợt sinh tử.

Cung Huyền Thương dang tay, Lôi Hòa Nghi lau nước mắt tiến tới chui vào lòng anh, hai tay vòng lên cổ tránh cho chạm vào vết thương trên lưng.

Nước mắt vừa lau xong lại lặng yên rơi xuống vòm ngực trần của Cung Huyền Thương.

Anh mỉm cười xoa tóc cô, dịu giọng dỗ dành lại như trêu chọc:
- Ngày nào còn là con báo nhỏ hung dữ thích cắn người, hôm nay sao lại thành mèo mít ướt rồi?
Lôi Hòa Nghi trong lòng tức giận, giận vì anh lúc nguy nan lại một mực bảo vệ cô không màng an nguy của nản thân, giận anh lúc này rồi còn vui vẻ trêu đùa cô như vậy.

Cô đang xúc động vì hai người vừa thoát chết, anh lại cười cô mít ướt, Lôi Hòa Nghi giận dỗi nhe răng cắn lên một bên ngực của anh.

Cung Huyền Thương giật bắn mình, hạt đậu đỏ bị Lôi Hòa Nghi cắn một phát khiến cả người anh nóng bừng.
- Bé con, em đừng tưởng ở đây thì anh không dám làm gì em!
Lôi Hòa Nghi ngẩng đầu bướng bỉnh nhìn anh như đang thách thức.

Nhìn thấy nước mắt còn ngập tràn trong mắt cô, Cung Huyền Thương chẳng còn tâm tình trêu chọc nữa, cúi đầu hôn lên mắt cô:
- Đừng khóc, anh không sao mà!
Nắm đấm nhỏ đấm lên ngực anh, sức lực như đang gãi ngứa.
- Đã là lúc nào rồi anh còn nói không sao? Hay anh muốn hai chân tàn phế, ngủ say cả đời, vĩnh viễn không thể cử động, không thể...!lên được nữa mới gọi là có sao?
Cô nói mấy câu đầu anh còn cảm thấy ổn, cảm thấy dở khóc dở cười nhưng cái gì gọi là không thể...!lên được? Cô nghi ngờ thể lực của anh đấy à, chủ nghĩa đàn ông của anh không cho phép vợ mình nghi ngờ phương diện này, Cung Huyền Thương làm thay vì nói, hai tay vươn ra bế Lôi Hòa Nghi lên, tách hai chân cô ra ngồi lên chân anh, ấn mông cô xuống.
- Cái gì gọi là không thể lên được, hửm?
Lôi Hòa Nghi nhạy cảm cảm giác được có thứ gì đang ngóc đầu lên, ngày càng lớn dần không ngờ chọt vào hạ thân mình, Mặt đỏ lên, đánh vài ngực anh:
- Tên lưu manh nhà anh, lúc nào rồi anh còn dở tính lưu manh hả?
- Còn không phải em nghi ngờ anh sao? Bé con, em xem, chẳng phải anh còn rất tốt sao, nếu không phải vì địa điểm có hạn chế, anh thật sự sẽ chứng minh cho em thấy thể lực lúc này của anh tốt ra sao, thật sự anh không bị thương nghiêm trọng gì cả, em cứ yên tâm.
Lôi Hòa Nghi khụt khịt mũi, gật đầu sau đó đỏ mặt đứng xuống, nhìn quần anh vẫn còn nhô cao thì lườm Cung Huyền Thương.
- Anh còn còn không chịu xuống...
- Nó cũng không phải bong bóng, muốn to là to muốn nhỏ là nhỏ.
Lôi Hòa Nghi cũng không biết làm sao, vờ như không thấy, đi đến lấy cháo bón cho anh ăn.
- Để anh tự ăn là được rồi, tay anh không bị thương!
Lôi Hòa Nghi không đáp lại, chỉ nhìn anh chằm chằm, Cung Huyền Thương xoa mũi ngoan ngoãn há miệng ăn cháo cô đưa đến.
- Em cũng ăn đi, từ lúc huấn luyện đến giờ em vẫn chưa ăn gì mà!
Cô gật đầu sau đó vẫn tiếp tục bón cho Cung Huyền Thương.

Anh ăn được một nửa thì bảo no, lúc này Lôi Hòa Nghi mới để cháo sang một bên, đỡ anh nằm nghiêng xuống, cẩn thận đắp chăn.
- Anh nghỉ ngơi đi, em không đi đâu đâu!
- Ừm!

Lôi Hòa Nghi ăn xong phần cháo còn lại thì cả người cũng đã thấm mệt, ngồi xuống cạnh giường bệnh, cầm tay Cung Huyền Thương gục xuống ngủ.
Buổi chiều Lôi Lăng Triệt trở lại phòng y tế, vừa mở cửa gây ra tiếng động Cung Huyền Thương đã thức dậy, bàn tay động đậy lập tức cảm nhận được áp lực, nhìn xuống hóa ra là Lôi Hòa Nghi đang cầm tay anh, động tác vừa rồi cũng khiến cô thức dậy.

Lôi Hòa Nghi dụi mắt nhìn Cung Huyền Thương rồi nhìn Lôi Lăng Triệt.
- Anh, anh trở lại rồi, kết quả điều tra thế nào ạ?
Lôi Lăng Triệt kéo một cái ghế đến ngồi sát giường bệnh, Lôi Lăng Triệt cũng nâng giường bệnh lên cho Cung Huyền Thương ngồi thoải mái hơn.
- Đội điều tra đã thẩm vấn Từ Mộng rồi, cô ta nói cô ta không biết gì cả, trạng thái cảm xúc vô cùng sợ hãi, hệt như không biết sẽ xảy ra chuyện vậy, dù lấy pháp luật quân pháp ra cô ta vẫn nói không biết.

Về phía lựu đạn, vũ khí được trang bị là do người của chúng ta trang bị, khách mời và người chơi kể cả người của tổ chương trình đều không thể chạm vào nên không có cơ hội tráo đổi.

Từ Mộng là người ném quả lựu đạn đó, cô ta có liên quan cũng hoàn toàn có thể xảy ra, không liên quan cũng có thể đúng, vì cô ta hoàn toàn không có cơ hội ra tay tráo đổi.
Cung Huyền Thương yên lặng lắng nghe sau đó hỏi:
- Nguồn gốc quả lựu đạn thì sao?
- Là lựu đạn của niên đại trước, sức sát thương nhỏ, bán kính không lớn nên hai đứa mới nhặt được một cái mạng.

Bây giờ không còn ai sử dụng loại lựu đạn này nữa, có điều trong kho vũ khí vẫn còn lác đác số lượng ít.

Thỉnh thoảng cho học viên học tập thực hành mà thôi, nhưng trong quân doanh đều là lính chuyên nghiệp, không ai dùng loại lựu đạn này cả.

Tại sao nó lại xuất hiện trong lúc mọi người thực hành mới khó giải thích.
Lôi Hòa Nghi nhìn hai người, cất tiếng:
- Nếu trong nội bộ quân đội có người bắt tay với Từ Mộng thì sao?
Đôi mắt Lôi Lăng Triệt trầm xuống, nếu thật sự như những gì Lôi Hòa Nghi nói thì trong nội bộ quân đội nhất định tồn tại người có mối quan hệ mật thiết về lợi ích với Từ gia.

Cung Huyền Thương cũng hiểu ý Lôi Hòa Nghi, tiếp lời:
- Suy đoán của Nghi Nghi là hoàn toàn có căn cứ.

Nếu lần này người ném quả lựu đạn là người khác thì tôi còn tin chỉ là sơ suất nhưng hết lần này đến lần khác cứ cố tình là Từ Mộng - người có địch ý rất lớn với Nghi Nghi, người khác nhìn vào sẽ nghĩ Từ Mộng không ngu ngốc gì mà tự mình ra tay để bị đẩy vào diện tình nghi, cô ta đánh vào điểm này mới mạo hiểm tự mình hành động.

Mặt khác, Từ thị lớn mạnh nhưng cũng chỉ là trong vòng 15 năm trở lại mới phát triển, hoàn toàn không thể so với nhưng thế gia trăm năm khác nhưng đường đi lại vô cùng thuận lợi.

Lôi Lăng Triệt, nói con đường này Từ gia đi thuận lợi như vậy không có người có quyền có thế che chở, cậu tin được sao?
- Nếu là người trong quân đội hợp tác thì Từ thị phát triển như diều gặp gió hiện nay là điều dễ hiểu.
- Cái chúng ta cần là bằng chứng!
Lôi Hòa Nghi lặng thinh nhìn hai người đàn ông nói chuyện, tay siết chặt.
- Anh, em kiến nghị chuyện này nên tiến hành điều tra trong âm thầm!
Lôi Lăng Triệt nhìn Lôi Hòa Nghi, vẻ mặt không thể hiện cảm xúc gì.
- Nói anh nghe suy nghĩ của em!
- Thứ nhất, nếu thật sự là Từ Mộng thì chứng tỏ cô ta nắm chắc sẽ không dễ gì bị phát hiện bởi vì nội bộ có người giúp đỡ.

Thứ hai, nếu là người trong quân đội thì hoàn toàn có thể tiếp cận quá trình điều tra mà né tránh, tiêu hủy manh mối, chúng ta chỉ đi vào ngõ cụt đúng ý đối phương mà thôi.

Hơn nữa mối quan hệ giữa hai bên nhất định vô cùng mật thiết, địa vị của đối phương cũng không thấp nên mới mạo hiểm ra tay dưới ánh mắt của anh.

Chúng ta công khai điều tra, nếu ra kết quả thì không nói ngược lại không được gì sẽ trở thành trò cười, uy tín của anh cũng sẽ giảm xuống.

Nếu âm thầm điều tra có thể khiến đối phương lơ là cảnh giác hơn nữa một khi có bằng chứng đối phương cũng không cách nào phủ nhận.

Cung Huyền Thương và Lôi Lăng Triệt nhìn nhau, ánh mắt hoàn toàn tán đồng.
- Lôi Lăng Triệt, tôi đồng ý với Nghi Nghi.

Chuyện lần này cậu cứ lấy lý do bên dưới sơ suất kỹ thuật sau đó “trách phạt” cảnh cáo để tìm cách cho chuyện này lắng xuống, tiếp đó chúng ta mới âm thầm điều tra.
- Ừm, tôi sẽ xử lý, trước tiên vẫn phải khoanh vùng đối tượng điều tra đã.
Lôi Hòa Nghi lần này lại nói tiếp:
- Người này địa vị không thấp, không biết em là em gái anh, biết rõ kế hoạch huấn luyện cho khách mời của «Nữ chiến binh», biết rõ kịch bản các anh đã lên sẵn về việc chia đội.

Có thể dễ dàng tiếp xúc kho vũ khí và kiểm tra vũ khí trong chiến đấu.

Trước mắt em chỉ nghĩ được như vậy!
- Như vậy đã không tồi rồi, suy luận của em chỉ kém hơn anh một tí thôi.
Cung Huyền Thương trầm tư suy nghĩ sau đó nói:
- Lôi Lăng Triệt, tôi nghĩ cậu nên tập trung nhân lực điều tra mảng quân đội, về phía Từ thị để tôi ra tay.

Dù sao cậu cũng là quân nhân, nếu để đối thủ biết cậu đang điều tra một doanh nghiệp tư nhân thì cũng không phải chuyện tốt.
- Ừm! Vậy làm phiền cậu rồi!
- Tôi là nạn nhân đấy, hoàn toàn có quyền xen vào!
Lôi Lăng Triệt chỉ cười không nói gì, nhìn Lôi Hòa Nghi vẻ mặt nặng nề.
- Nghi Nghi, em sao vậy?
- Chỉ là có chút nghĩ không thông!
- Hửm!
- Từ Mộng trước giờ yêu thích Thương nhà em.

Mục tiêu của cô ta là em nhưng lúc đó Thương đang ở cạnh em, nếu thật sự là âm mưu của Từ Mộng, vậy cô ta không sợ Thương cũng bị liên lụy sao?
Nghe Lôi Hòa Nghi chỉ ra điểm mấu chốt, hai người đàn ông mới nhận thấy có gì đó không đúng.

Quả thật chỉ có phụ nữ mới hiểu phụ nữ nhất.

Cung Huyền Thương siết tay Lôi Hòa Nghi nói:
- Lần trước Nghi Nghi bị ngã từ trên cáp treo xuống cũng là cô ta, tiệc liên hoan cũng là cô ta gián tiếp gây sự.

Nhưng lần này quá cực đoan...
- Anh, anh điều tra phía quân đội, Thương sẽ điều tra Từ thị, em muốn điều tra Từ Mộng.

Em cứ có cảm giác cô ta có gì đó không bình thường, nếu đây là điểm mấu chốt khiến cô ta thoát tội thì sao? Từ thị không có thế lực dàn trải khắp nơi nhưng nếu muốn giúp Từ Mộng chạy tội cũng không phải không có khả năng.

Em muốn cô ta không cách nào thoát khỏi những tội lỗi mình đã gây ra.

Em phải giữ lại toàn bộ tội trạng của cô ta để cô ta vĩnh viễn không thể trở mình.
Lần này Lôi Hòa Nghi thật sự nổi giận rồi, nếu thật sự Từ Mộng là kẻ chủ mưu phía sau thì kết cục của cô ta nhất định rất thê thảm.
Chọc giận thiên kim duy nhất của Lôi gia trâm anh thế phiệt hàng đầu, tâm can bảo bối của Cung Huyền Thương nếu muốn toàn thây bỏ trốn thì hoàn toàn không có khả năng.
Cung Huyền Thương sờ lòng bàn tay Lôi Hòa Nghi “vuốt lông” giúp cô nguôi giận.

Mặc dù thấy cô vì mình mà “giận dữ vì hồng nhan”, anh rất vui nhưng cũng không nỡ nhìn bộ dạng sẵn sàng đồ sát chúng sinh này của cô đâu.

Tâm can bảo bối anh đặt đầu quả tim yêu thương quả thật không nên có bộ dạng này, cô nên vui vẻ yêu đời, vô ưu vô lo.
Lôi Lăng Triệt nhìn em gái mím môi tức giận cũng không biết làm sao, anh là anh trai nên hiểu rõ bọn họ một khi đã bị trêu chọc đến giới hạn thì trừ khi đã đạt được mục đích nếu không sẽ không dừng tay.
- Nghi Nghi, bên phía tổ chương trình anh đã giải thích tình hình cũng đã ra tối hậu thư chuyện này nếu bên quân đội chưa công bố thì bọn họ cũng không được hé răng nửa lời, nếu không sẽ bị phong sát nếu là người của công chúng không thì sẽ bị trục xuất khỏi ngành nếu là nhân viên hậu trường nên hai đứa có thể yên tâm điều tra.

Vả lại Nghi Nghi cũng nên ra mặt nói vài câu để trấn an cũng như thỏa mãn trí tò mò của bọn họ, tránh cho Cung Huyền Thương thỉnh thoảng bị làm phiền.

Dù sao chuyện kiểu này sớm muộn gì cũng phải tiết lộ với truyền thông, em nói vài câu để sau này công chúng đỡ phải hiểu lầm em.
- Vâng, em biết rồi ạ!
- Anh đi xử lý công việc đây, hai đứa nghỉ ngơi đi!
- Vâng ạ!
Lôi Lăng Triệt xoa đầu Lôi Hòa Nghi nhìn Cung Huyền Thương gật đầu tạm biệt, anh cũng gật đầu đáp lại.


Lôi Lăng Triệt đi rồi, Lôi Hòa Nghi chỉnh lại giường cho Cung Huyền Thương, dém chăn giúp anh rồi nói:
- Em đến tổ chương trình một lát, tối sẽ quay lại mang bữa tối cho anh!
- Để anh đi cùng em, vết thương của anh trên lưng, quân y cũng nói không vấn đề gì rồi, bé con em đừng lo quá.
- Không được, em nói không được là không được.

Lỡ anh di chuyển vết thương nứt ra thì sao, em không cho phép, anh ngoan ngoãn nằm trên giường nghỉ ngơi nếu không đừng trách em!
Vẻ mặt Lôi Hòa Nghi vừa nghiêm khắc vừa lạnh lùng không cho phép thỏa hiệp.

Cung Huyền Thương nhìn dáng vẻ nàng báo mẹ lúc này của cô lại nhớ dáng vẻ hung thần ác sát vừa rồi bất giác nuốt nước bọt ngoan ngoãn gật đầu nằm xuống giường.
Vẻ mặt Lôi Hòa Nghi dịu xuống, dịu dàng xoa mặt anh rồi đi ra ngoài.

Cô không đến tổ chương trình mà đi đến một bóng cây gọi điện thoại.
- Giúp em điều tra Từ Mộng của Từ thị, càng chi tiết càng tốt, gửi kết quả cho em sớm nhất có thể.
- Được, tôi sẽ làm ngay! Ngày mai nhất định có kết quả!
- Cảm ơn anh!
Lôi Hòa Nghi kết thúc cuộc trò chuyện rồi đi đến khu nhà ở của tổ chương trình, điều chỉnh cảm xúc rồi vào trong.

Ngoại trừ Từ Mộng thì ba người khác cũng ở đây, có lẽ tổ chương trình đang làm phỏng vấn nhỏ.

Lôi Hòa Nghi ngồi vào chỗ của mình, trả lời vài câu hỏi nhỏ sau đó nên chương trình hỏi về tình hình của Cung Huyền Thương.

Lôi Hòa Nghi cũng mói sơ qua, đại khái anh không sao nên mọi người không cần lo lắng, bên quân đội đang điều tra, sẽ sớm có kết quả.
Biết chuyện này thuộc phạm trù điều tra của quân đội nên tổ chương trình cũng không dám hỏi nhiều, chỉ khách sáo nhờ Lôi Hòa Nghi chuyển lời hỏi thăm đến Cung Huyền Thương, cô vui vẻ nhận lời sau đó xin phép rời đi trước.
Lôi Hòa Nghi lại đến nhà ăn mượn phòng bếp làm bữa tối cho Cung Huyền Thương sau đó mang đến phòng y tế.
Hai người đang dùng bữa thì tiếng gõ cửa vang lên sau đó Chúc Lam bước vào.

Cô ta hơi ngỡ ngàng khi thấy Lôi Hòa Nghi ở đây.

Lôi Hòa Nghi nhíu mày kéo chăn che kín lồng ngực trần của Cung Huyền Thương, chỉ chưa lại bản mặt anh, sau đó lên tiếng:
- Chị đến đây có chuyện gì sao?
Chúc Lam vờ bình tĩnh bước vào, trên tay mang theo giỏ trái cây vừa nhờ người bên ngoài mua đến.
- Tôi đến thăm Cung thiếu!
- Tôi thay mặt anh ấy cảm ơn chị, lời thăm có thể nhận còn quà thì không cần đâu, anh ấy không thích mấy thứ này.
Thật sự cho rằng Lôi Hòa Nghi cô không nhìn ra Chúc Lam đang mượn chuyện này để cố trở nên thân thiết với Cung Huyền Thương trong mắt truyền thông sau đó mượn chuyện này mà chiếm được nhiều tài nguyên hơn sao.
Chúc Lam thấy Cung Huyền Thương yên lặng để mặc Lôi Hòa Nghi muốn nói gì thì nói thì ngượng đỏ mặt gượng cười lên tiếng.
- Xin lỗi nhưng cô đâu phải người phát ngôn của Cung thiếu.

Cô không có quyền thay anh ấy đưa ra quyết định.
- Có quyền hay không dường như không cho chị quyết định.
- Cô là ai chứ?
Lôi Hòa Nghi không giận quay đầu nhìn Cung Huyền Thương.
- Chị ta hỏi em là ai kìa?
Cung Huyền Thương đợi mãi cũng đợi được cục cưng nhà mình quan tâm bèn tự hào giới thiệu.
- Cung phu nhân!
Lôi Hòa Nghi hài lòng gật đầu quay lại nhìn Chúc Lam:
- Chị hài lòng rồi chứ?
Chúc Lam xấu hổ một phen không biết làm gì, cứ há miệng rồi lại ngậm, nói cũng không được không nói cũng không xong chỉ mím môi đặt giỏ trái cây lên bàn rồi nói:
- Dù sao cũng từng là đồng nghiệp, nay Cung thiếu bị thương tôi đi thăm cũng không có gì sai, ngược lại không làm gì sẽ bị người khác soi mói.

Quà này để đây xem như chừa cho tôi chút mặt mũi, xin phép.
Nói xong đùng đùng tức giận đi ra ngoài, đóng cửa lại nhìn vào phòng bệnh nghiến răng nghiến lợi:
- Rachel, cứ chờ đó, vị trí Cung phu nhân cô ngồi không nổi đâu.
Hôm sau laptop của Lôi Hòa Nghi nhận được email, cô mở ra, cẩn thận xem lượt sau đó rơi vào trầm tư.
- Quả nhiên là vậy!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi