ẢNH ĐẾ VÀ PHÓ TIÊN SINH CỦA CẬU ẤY

Phần diễn của Hứa Bạch trong phim này rất nặng, Phó Tây Đường sợ cậu mệt mỏi, cho nên hoạt động thân mật của hai người chỉ giới hạn trong ôm hôn cọ cọ, có hơi thuần khiết một chút.

Hứa Bạch rất thất vọng.

Nhưng Phó tiên sinh là vị tiên sinh tốt có nguyên tắc, nói không vượt rào là không vượt rào, Lãng Lý Bạch Điều đành hừ hừ hai tiếng quay người đi ngủ.

Cậu cũng không biết có phải do bản tính của họ nhà rắn hay không……….. Chuyện đó, từ khi có lần đầu tiên, đầu óc cứ tràn đầy mấy hoạt động cấm trẻ em dưới mười tám tuổi.

Hứa Bạch càng nghĩ càng không dễ chịu, bộ phim này mới quay có bao lâu đâu, còn hơn nửa năm nữa, cậu sẽ không nghẹn tới phế đâu nhỉ? Thế thì không được, cậu còn đương hoa niên rực rỡ, huyết khí phương cương, sao có thể bị chuyện này hủy hoại?

Cậu nghĩ nghĩ một hồi, quyết định xoay người qua chỗ khác hành sự

Lại không ngờ được cậu còn chưa kịp xoay người, thân thể Phó Tây Đường đã dán vào sau lưng, bàn tay thường xuyên đùa nghịch linh kiện máy móc cùng nồi sạn linh hoạt luồn vào quần cậu, bắt lấy Tiểu A Tiên.

Tiểu A Tiên hưng phấn lớn lên nhanh như thể được bón Jinkela.

“Phó tiên sinh?” Theo bản năng, Hứa Bạch căng thẳng cơ bụng, hơi quay đầu muốn nhìn Phó tiên sinh ở đằng sau. Lúc nãy bọn họ đã tắt đèn, trong đêm tối cậu không thấy được biểu tình của Phó Tây Đường, chỉ nghe được anh cười trầm thấp bên tai, cánh môi quẹt nhẹ qua vành tai cậu, “Suỵt, đừng nói chuyện.”

“Ha……..” Hứa Bạch nào còn sức nói lên lời, cả người cuộn tròn trong lồng ngực Phó Tây Đường, sắc mặt ửng hồng, chỉ lo hừ hừ rên rỉ.

Cậu có thói quen để trần thân trên mà ngủ, sau này yêu đương cũng không có gì thay đổi. Cậu có thể cảm nhận được những cái hôn dày đặc của Phó Tây Đường dừng ở bên tai, cổ và xương quai xanh của mình, cả người nhẹ bẫng như nước chảy bèo trôi trên mặt hồ. Cậu là một kẻ sống dưới nước, trôi nổi trong nước là trạng thái thoải mái nhất đối với cậu.

Cái gọi là sóng nước Tây Hồ, uốn lượn phóng túng ồ ào ập vào.

Tắt đèn châm lửa kiểu này, có chút cảm giác kích thích của yêu đương vụng trộm.

Hứa Bạch luôn luôn là người tùy tính tự tại, tin tưởng thực sắc tính dã, nhân chi thường tình. Không bao lâu sau cậu đã vứt sạch chút cảm giác thẹn thùng hiếm hoi, chủ động cọ lên tay Phó Tây Đường.

(Ham muốn ăn uống và tình dục là bản năng, chuyện  thường tình của con người.

Thực sắc tính dã là câu nói của Mạnh Tử)

Chờ khi xong việc, Phó Tây Đường giúp cậu rửa sạch sẽ, cậu còn tùy tiện gác chân lên người anh, quấn lấy anh, dùng giọng nói ấm ách chữ được chữ chăng biểu đạt lòng mình, “Em yêu anh lắm đó, Phó tiên sinh.”

Lần đầu tiên Hứa Bạch nói từ “yêu” này với Phó Tây Đường, quả nhiên, yêu là làm mà ra. Phó Tây Đường nghĩ.

Hôm sau, Hứa Bạch vẫn cứ dậy thật sớm, tinh thần sảng khoái cực kỳ, gặp ai cũng cười, phảng phất như có thánh quang tỏa sáng. Các diễn viên khác trong đoàn thấy thế, ban đầu còn có mấy người tự nhận là phái thực lực không phục cậu, giờ cũng không hé răng.

Ai nấy đều thấy được lượng công việc của Hứa Bạch là lớn nhất, đặc biệt là màn diễn dưới mưa tối qua, có vài người quay xong liền bị cảm, Hứa Bạch lại chẳng bị sao, mặt mày sáng sủa hồng hào.

Đạo diễn Phàn vừa thấy đã cảm thấy quá tốt, bắt đầu quay phần tiếp theo.

Chúng diễn viên hận không thể quỳ xuống trước Hứa Bạch, cầu xin ngài giả vờ suy yếu một chút, chén cơm này mọi người ăn cũng không dễ dàng.

Hứa Bạch lại không nghe được tiếng lòng của mọi người, nhưng tự cậu cũng có suy tính riêng.

Đạo diễn Phàn cũng là yêu quái, có thể nói là chiến hữu cùng chiến hào với Hứa Bạch, Hứa Bạch cũng không gạt ông, chủ động qua chào hỏi ông, nhờ ông mấy hôm nay thoáng thoáng một chút chừa cho mình ít thời gian trống.

“Sao thế? Người yêu tới à?” Radar bà tám của đạo diễn Phàn dựng lên bắt sóng ngay.

“Có người bạn tới thăm ban.” Hứa Bạch hỏi một đằng trả lời một nẻo.

Đạo diễn Phàn vô tình vạch trần, “Ồ, trước kia đt tới thăm ban cậu, cũng không thấy không xin nghỉ nha.”

Hứa Bạch chỉ cười không đáp.

Đạo diễn Phàn rất biết điều, không tiếp tục hỏi, chỉ dùng ánh mắt “Cậu hiểu tôi cũng hiểu.” Nhìn Hứa Bạch, “Ai tới thăm ban? Khi nào thì tới?”

Hứa Bạch: “Chờ anh ấy lại đây, sợ là ông bị hù chết.”

Đạo diễn Phàn không tin, đáp lại bừa bãi: “Ông đây lớn chừng này rồi, còn chưa từng bị dọa, cứ phóng ngựa tới đây đi.”

Còn không phải Cửu lão gia sao, khi dễ ông không biết à. Đạo diễn Phàn tính sẵn trong lòng, không để cảnh báo của Hứa Bạch vào mắt. Đến giữa trưa, nhìn thấy Phó Tây Đường xuất hiện ở đoàn phim, đạo diễn Phàn trực tiếp quỳ.

Khí tràng của đại yêu không phải là thứ Phó Tây Đường cỗ tình ẩn bớt là được, đạo diễn Phàn vẫn có cảm giác bị áp bách. May mắn lúc ấy ông còn đang ngồi trên ghế, nếu không đã quỳ sụp xuống đất mất rồi.

Yêu giới bài bố địa vị dựa trên thực lực, tiểu yêu quái như đạo diễn Phàn, còn không tiến vào sâu được như Khương Sinh.

Toàn bộ người trong đoàn phim đều thấy được đạo diễn Phàn của bọn họ ngày thường uy phong lẫm liệt, tính tình nóng nảy hở chút là phóng châm, đột nhiên an tĩnh như cô vợ nhỏ.

Nếu không phải ông vẫn nhiệt tình dành tình yêu cho thịt kho tàu, mọi người sẽ cho rằng ông bị người ngoài hành tinh đoạt xá.

Phó Tây Đường đem cơm trưa tình yêu cho Hứa Bạch, vì để cho không quá chói mắt, cũng như phù hợp với thân phận Đại lão bản của anh, cơm trưa được đặt cho cả đoàn phim, mượn danh là cảm ơn mọi người đã chăm sóc  A Yên.

Em trai tới làm phiền đoàn phim, anh trai theo sau giải quyết hậu quả, quá là hợp lý hợp tình.

Mọi người sôi nổi cảm ơn, “Chuyện nên làm chuyện nên làm, cũng may là có anh Hứa quan tâm giúp đỡ, Phó tiên sinh đừng lo lắng quá.”

A Yên? A Yên là ai? Đoàn phim chúng tôi có nhân vật này sao? Đùa à!

Chờ tới khi mọi người đều lấy cơm cả rồi, Phó Tây Đường tự nhiên mà ngồi xuống cạnh Hứa Bạch ———– anh là Tứ Hải Đại lão bản, ngồi chung với nghệ sĩ của Tứ Hải là hợp tình hợp lý còn gì, quá hợp tình hợp lý.

Chỉ là người ở gần đó thoáng nhìn qua phần đồ ăn phong phú của Hứa Bạch, nhịn không được nuốt nước miếng. Cái gì là đãi ngộ đặc biệt, chính là đây!

Nhìn xem đồ ăn của người ta kìa, quả là không cùng cấp bậc với của mình!

Hứa Bạch chẳng quan tâm cái nhìn của người khác, vui vẻ hớn hở cho một miếng thịt vào miệng, cậu nhìn Phó Tây Đường nói: “Tự anh nấu sau Phó tiên sinh?”

Phó Tây Đường: “Ừ.”

Hứa Bạch: “Toàn đoàn làm phim đều ghen ghét em.”

Phó Tây Đường thoáng nhìn khóe miệng dính sốt của cậu, đưa cho cậu một tờ giấy ăn, “Vui vẻ nhỉ?”

Hứa Bạch quét một vòng gật gật đầu, “Cực kỳ vui đó.”

Thích nhất cảm giác mọi người đều nhìn thấy chúng ta có mờ ám nhưng chỉ có thể nghẹn lại không nói được mà lén lút hâm mộ ghen tị hận, sướng muốn lên mây.

Qua giờ cơm trưa, Phó Tây Đường cũng không nán lại lâu, nếu không phỏng chừng đạo diễn Phàn chỉ có thể rụng rời tay chân ngồi trên ghế, đứng thẳng thôi cũng không đứng nổi. Chờ anh đi khỏi, đạo diễn Phàn lập tức kêu Hứa Bạch qua, lòng còn sợ hãi hỏi: “Cửu lão gia nhà cậu rốt cuộc là thần thánh phương nào? Mẹ nó dọa ông muốn vãi ra quần!”

“Là do ông gặp quá ít đại yêu.” Hứa Bạch trưng ra tư thái người từng trải.

“Không có chuyện gì thì tôi gặp đại yêu làm chi! Tôi đâu có bệnh!” Đạo diễn Phàn cảm thấy yêu sinh quá gian nan, ông vẫn nên lẫn vào nhân loại an an phận phận mà làm một đạo diễn tốt, thế giới yêu quái quá đáng sợ rồi, ai da.

Bên kia, A Yên cả đêm không về đứng giữa dòng người ồn ào trong công viên giải trí mà ăn kem, nhìn tàu lượn siêu tốc cao cao trước mặt, ngẩng đầu bốn mươi lăm độ tự hỏi yêu sinh.

Rốt cuộc cậu nhóc đã tạo phải nghiệt gì, vì sao lại đứng ở chỗ này cùng quỷ đoản mệnh An Bình tìm đường chết.

“Tôi nói này, nhân loại các cậu ngại mệnh mình quá dài phải không? Cái tàu lượn siêu tốc này thì có gì hay? Sao các người không dứt khoát làm một đoạn đầu đài, trải nghiệm cảm giác được chặt đầu luôn cho rồi? Đảm bảo kích thích hơn cái này nhiều.” A Yên nói.

Vài giờ trước đó, nhận thức của A Yên về An BÌnh chỉ dừng lại ở mức đây là một đứa nhỏ tốt tự biết mệnh mình không quá dài, vất vả làm việc, vừa học vừa làm chia sẻ gánh nặng với mẹ.

Hiện tại chỉ mới qua vài giờ, A Yên nghĩ mà chỉ muốn một trảo vỗ chết bản thân quá thơ ngây.

Vừa học vừa làm? Đó là cái quỷ gì? An đại lão gia nói cho các người biết, cậu ta căn bản không thiếu tiền. Nhân sinh là phải hưởng thụ lạc thú trước mắt, tìm đường chết kịp thời, liệt ra đầy đủ danh sách những chuyện mình muốn làm mà chưa làm được, mỗi một mục đều quyết tâm mà hoàn thành.

Mà danh sách của An đại lão gia dài dằng dặc như cuộn giấy khổng lồ, cho dù có xài một trăm lần cũng chưa chắc xài hết được.

“Tôi đứng bên dưới chờ cậu.” A Yên trịnh trọng vỗ vỗ bả vai An Bình, vẻ mặt nghiêm túc.

An Bình quay qua, kem trong tay bỗng nhiên “rơi đầu”, bộp một tiếng rơi trên mặt đất. Cậu ta yên lặng nhìn hài cốt kem, sau đó mặt liệt ngước lên nhìn chằm chằm A Yên, “Tôi chỉ sống được bốn mươi năm.”

Da đầu A Yên tê dại, “Tôi đi tôi đi được chưa hả!”

Hai giờ kế tiếp, khắp công viên giải trí vang vọng “tiếng cười như chuông bạc” của A Yên.

A Yên: “A a a a a a a a a a a a a a a a a â! Ngu ngốc a a a a â  a!”

An Bình bình tĩnh giơ tay chữ V.

A Yên: “A a a a a a a a a a  mẹ nó!”

An Bình tiếp tục bình tĩnh giơ tay chữ V.

Cuối cùng là nhà ma, A Yên vì tập kích nhân viên giả trang “Quỷ Nhất, Quỷ Nhị, Quỷ Tam” mà bị đuổi ra ngoài, tên được lưu lại vĩnh cửu trong sổ đen.

Suốt hành trình An Bình đều giữ mặt liệt, cực độ bình tĩnh mà gạch bỏ danh mục giải trí ở vị trí thứ nhất trong danh sách nguyện vọng. Đương lúc A Yên bị kéo khỏi nhà ma, thậm chí còn phất phất tay với cậu nhóc.

Gặp lại sau nhá gặp lại sau nha anh bạn!

Đem tôi an táng nơi núi đồi cao cao;

Lại đặt lên trên một đóa hoa mỹ lệ.

A Yên cảm thấy mình sắp chết rồi, linh hồn bị rút khỏi thân thể. Lúc nằm liệt trên băng ghế trong công viên giải trí, cậu nhóc còn thấy cả Quan Âm Bồ Tát tỏa hào quang rực rỡ giữa những tầng mây.

Cuối cùng An đại lão gia cũng đại phát từ bi buông tha cho nó, tự mình chơi vòng xoay ngựa gỗ, với điều kiện A Yên phải chụp ảnh cho cậu ta.

Thực ra A Yên rất muốn ngồi vòng xoay ngựa gỗ, nhưng cậu chính là anh Yên tung hoành khắp giang hồ, sao có thể có sở thích của bé gái như vậy, đành nhịn lại, cầm di động đứng nhìn.

Vòng xoay khởi động, ánh đèn năm màu chiếu khắp chung quanh, trong tiếng ca vui sướng, các cô bé hi hi ha ha ngồi trên ngựa trắng, ngựa cây cọ, ngựa năm hoa xẹt qua trước mắt A Yên.

Rất nhanh sau đó, An đại lão gia mặc đồng phục đậm phong cách Trung Hoa xoay tới trước mặt A Yên, giữ một rừng bé gái và bác gái giơ lên một thủ thế “V” quê mùa.

A Yên: Cay mắt quá, đợi cậu ta xoay gần xong thì chụp vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi