ẢNH ĐẾ VÀ PHÓ TIÊN SINH CỦA CẬU ẤY

A Yên ở bên ngoài chơi tới điên rồi, tối muộn cũng chưa về.

Hứa Bạch cho rằng Phó Tây Đường sẽ tìm A Yên, không ngờ được cả buổi trưa anh đều ở trong khách sạn nhàn nhã đọc sách uống trà. Chờ tới khi Hứa Bạch trở về phòng, anh đã lần nữa mượn phòng bếp của khách sạn, chuẩn bị xong một bàn đồ ăn.

Kỳ thực Hứa Bạch không nghĩ có thể gạt anh mãi chuyện về hạt giống hoa, vì nơi này là An Hà. Mặc dù Hứa Bạch không nói gì cả, Phó Tây Đường tới đây rồi, hẳn sẽ đi xem chỗ nhà họ An một chút.

Hứa Bạch đem mình ra làm đá dò đường, khi nhìn thấy ảnh chụp bìa lót A Yên gửi qua, cậu liền biết nước đi này đúng rồi.

Không cần đợi Phó Tây Đường chủ động đuổi tới, cậu vụng về lấy cớ “Đồ ăn” gọi anh tới.

Nhưng Phó Tây Đường lại không tuân theo kịch bản, ngoại trừ nấu ăn cho Hứa Bạch thì chính là ở khách sạn chờ cậu, ánh mắt trong suốt chỉ chứa bóng dáng Hứa Bạch, làm cậu không nhịn được sấn tới nhảy lên người đối phương.

“Sao thế em?”  Phó Tây Đường nâng mông Hứa Bạch như gấu Koala ôm con.

Hứa Bạch ôm mặt anh hôn một cái, “Không có gì, chỉ là cao hứng thôi.”

Phó Tây Đường mặc cho cậu nghịch ngợm, chờ cậu quậy đủ rồi mới thả người xuống, “Phòng tắm đã xả nước nóng rồi, đi tắm trước đi rồi ăn cơm.”

“Dạ.” Hứa Bạch lanh lẹ cầm quần lót chạy đi, ảnh đế tâm cơ chỉ lấy quần lót không lấy quần áo. Tắm rửa xong chỉ quấn khăn tăm chạy ra, nửa người trên để trần và cặp chân thon dài trắng trẻo lắc lư trước mặt Phó Tây Đường.

Cậu rất tự tin với dáng người cảu mình, cái gọi là mặc đồ nhìn gầy cởi đồ thịt thà đầy đủ, chính là chỉ cậu.

Nhưng bạn trai cậu vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh hỏi: “Đóng phim không mệt?”

Lãng Lý Bạch Điều sắp tức chết rồi, lại còn phải duy trì tươi cười. Cười mỉm mà đáp “Không mệt”, cười mỉm xoay người lấy quần áo mặc vào, cười mỉm lê dép bạch bạch.

Trong phòng đã mở điều hòa, Hứa Bạch quyết định mặc quần dài áo dài tay. Hoặc là lộ, hoặc là một chút cũng không lộ, Lãng Lý Bạch Điều khốc liệt thế đấy.

Cậu vừa mới xoay người, bị Phó Tây Đường từ đằng sau vòng ôm lấy, giọng nói trầm thấp hấp dẫn khiêu khích bên tai, “Bực sao?”

Hứa Bạch nghiêm trang đáp: “Không có, anh buông em ra để em mặc đồ.”

“Tôi thấy em không mặc quần áo là đẹp nhất.” Phó Tây Đường cúi đầu cắn vành tai cậu.

“Phó tiên sinh anh chơi ……….. A!”

Hứa Bạch bị lấp kín miệng, khăn tắm rơi xuống, cả người bị đẩy lên giường ——- đệm đàn hồi tốt quá, đây là ý tưởng duy nhất của cậu lúc này.

Cuối cùng, đương nhiên là Hứa Bạch – kẻ luôn miệng “Không mệt không mệt” mệt tới nỗi ôm cổ Phó tiên sinh xin khoan dung, sau đó rốt cuộc được ăn bữa cơm muộn màng.

Không phải mình yếu, mà là kẻ địch quá mạnh mẽ. Hứa Bạch vừa ăn đùi gà vừa hòa nhã bình tĩnh nghĩ ngợi.

Đêm nay A Yên vẫn không về, Hứa Bạch ăn uống no đủ khôi phục sức lực, lại trở về làm một hảo hán.

Cậu chạy vào phòng tắm tắm rửa, nhìn gương thấy eo mình hằn rõ từng dấu vết xanh xanh tím tím và dấu tay, tấm tắc hai tiếng. Trong gương phản chiếu Phó Tây Đường đi tới, cậu quay đầu lại, cặp mắt hồng hồng hàm chứa tình dục chưa lui hết lăng lăng nhìn thẳng Phó Tây Đường, “Phó tiên sinh, anh không thể khi dễ em eo mềm thế được.”

Lãng Lý Bạch Điều đã chết.

Hôm sau Hứa Bạch lại trở về bộ dáng mặt mày hồng hào. Cậu thậm chí hoài nghi mình có phải là tiểu yêu tinh thải âm bổ dương hay không, thế nào lại lăn lộn cả đêm mà vẫn tung tăng nhảy nhót được.

Không nên như vậy mà.

Nếu cậu càng ngày càng không rụt rè, chắc chắn sẽ gặp vẫn đề trong phương diện này.

Ngày mai là sinh nhật của Phó Tây Đường, Hứa Bạch tìm không thấy bèn gọi điện thoại cho A Yên. Anh Yên không đáng tin quá rồi, Hứa Bạch kêu cậu nhóc tới hỗ trợ, kết quả cậu nhóc đổi phe, đi chơi vui vẻ với bạn bè mới quen.

Kỳ thực Hứa Bạch oan uổng A Yên rồi, tuy hai hôm nay cậu nhóc vẫn nghịch phá cùng với An Bình, nhưng không quên chính sự. An Bình rất phối hợp dẫn cậu đi thăm những nơi người nhà họ An từng ở, mỗi chỗ đều dùng máy dò xét qua, nhưng không tra ra được manh mối gì.

Lúc nhận được điện thoại của Hứa Bạch, A Yên và an lại cùng ngồi xổm xuống ven đường cái hút trà sữa.

“Đồ vật cậu đang tìm quan trọng lắm à?” An Bình hỏi.

“Hỏi vô nghĩa thế, ba của cậu không kể gì cho cậu sao?” A Yên cảm thấy An Bình quá mức bình tĩnh, người bình thường biết mình chỉ có thể sống bốn mươi năm, thậm chí có khả năng còn ít hơn, thế nào cũng lùng sục khắp nơi, nghĩ cách tục mệnh chứ?

Nhưng cậu ta thì không, cả ngày treo một gương mặt liệt, thậm chí tận bây giờ mới nhớ tới hỏi thăm A Yên.

An Bình rê ống hút nhắm ngay trân châu ở đáy ly hút mạnh nó lên, sau đó nói: “Kỳ thực đôi khi tôi có thể nằm mơ thấy một ít chuyện trước đây.”

“Gì?”

“Nằm mơ, cậu chưa bao giờ nằm mơ hả?”

“Cút ngay, đừng có cắt câu lấy nghĩa.”

“Ờ.” An Bình lại hút một ngụm trà sữa, giống như không uống trà sữa thì không thể suy nghĩ được vậy. Chốc lát sau, cậu ta nói: “Thì là nằm mơ đấy, có khi tôi sẽ mơ thấy một ít thứ kỳ quái.”

“Tỷ như?” A Yên truy vấn.

“Tỷ như cậu.”

“Có phải cậu muốn đánh nhau không?”

A Yên tức chết rồi, ánh mắt của An Bình bị sao vậy hả, cậu thì có gì kỳ quái đâu? Chỗ nào cũng không kỳ hết! Cậu trừng mắt với An Bình, mà An Bình thì vẫn bình tĩnh hút trà sữa.

Uống uống uống, suốt ngày chỉ biết uống trà sữa.

Ơ hay, cậu bỗng ngộ ra thâm ý trong lời An Bình, cả người ngơ ngẩn.

“Cậu mơ thấy tôi? Khi nào?”

Đại khái là………… rất nhiều năm về trước nhỉ? Cậu khóc rối tinh rối mù.”

Nghe An Bình nói làm A Yên nhịn không được muốn phản bác. Cậu nhớ rõ rất lâu rồi mình đâu có khóc, sao cậu lại khóc trong mộng của người khác chứ?

Nhưng câu tiếp theo của An Bình làm cậu sửng sốt lần nữa.

“Trong một căn nhà cũ kiểu Tây, từ cửa sổ trông ra còn thấy được trong sân trồng đầy hoa hải đường.”

A Yên bỗng nhớ ra.

Khi đó Bắc Hải tiên sinh bị Bối lặc gia đánh trọng thương, tiên sinh giận tím mặt. Khi đó ngài ấy vừa từ núi Côn Luân trở về, trên người còn thương tích, lại vội vã trị liệu cho Bắc Hải nên đã để đối phương chạy thoát.

Về sau cũng không rõ Bối lặc kia nghĩ thế nào, biết rõ bản thân không địch nổi mà vẫn cứ nhiều lần xông tới, hơn nữa lần nào mục tiêu cũng là Bắc Hải tiên sinh.

Theo cách nói của tiên sinh thì khi đó anh ta đã luyện tà pháp tới tẩu hỏa nhập ma, lượng yêu lực cắn nuốt đưa vào cơ thể quá tạp, gần như sắp căng nổ thân thể anh ta. Cho nên anh ta theo dõi Bắc Hải tiên sinh, bởi vì yêu lực của Bắc Hải tiên sinh là trời sinh ẩn chứa bàng bạc sinh mệnh lực, có năng lực chữa lành cực lớn.

Lúc đó người cá và thiếu gia nhà giàu kia đã rời Bắc Kinh, Bối lặc cũng ném họ qua một bên, lại cứ khăng khăng không chịu buông tha Phó Bắc Hải.

Tiên sinh cần trấn thủ phố Bắc, không thể tùy tiện rời khỏi. Chờ khi anh dàn xếp xong hết thảy, quyết định diệt trừ Bối lặc kia, vừa lúc bắt gặp anh ta chuẩn bị huyết tế con trai ruột của mình để tăng cường lực lượng cho bản thân.

Trận pháp đã vẽ xong, cậu bé mười mấy tuổi vẻ mặt đờ đẫn ngồi giữa tâm trận, rõ ràng còn sống lại giống như đã chết.

Tiên sinh tuy đã bị khơi lên sát tâm nhưng sẽ không xuống tay với trẻ nhỏ vô tội. Sau khi anh giết gã Bối lặc đã gần như điên rồ kìa, một mồi lửa đốt trụi tòa nhà rồi mang cậu bé kia về phố Bắc.

A Yên nhớ rõ đứa nhỏ kia, cậu bé giống như con rối mất linh hồn, nhỏ nhỏ gầy gầy, nhìn không giống con cháu của gia đình giàu có chút nào.

Mới đầu A Yên còn hận cậu bé thấu xương, cũng chưa từng liếc mắt tới. Đây là đời sau của ác nhân, ai biết cậu ta có ác độc giống cha mình không cơ chứ?

Tiên sinh đưa cậu bé về đây cũng chỉ là sợ cậu trở thành Bối lặc thứ hai.

Chỉ có Bắc Hải tiên sinh nói chuyện với cậu bé, sẽ quan tâm cuộc sống cơm áo hằng ngày của cậu, sau đó trong ánh mắt của cậu bé dần dần hiện lại ánh sáng.

Sau đó nữa, cậu bé bị tiên sinh tiễn đi thì A Yên không còn gặp lại cậu nữa.

A Yên không thèm quan tâm con trai của kẻ đầu sỏ tội ác, chỉ hận cả nhà bọn họ không chết hết đi. Cho nên cậu bé kia rời đi vào ngày nào, đi tới đâu A Yên cũng không biết.

Không quan tâm, không nhìn tới, thậm chí từ đầu tới cuối cũng không chịu nói với cậu bé một câu.

Nếu không gặp An Bình, có lẽ cả đời này A Yên cũng không nhớ tới đối phương.

Giờ khắc này, A Yên nhìn An Bình đầy ngạc nhiên và mờ mịt. An Bình còn uống trà sữa, vẫn gương mặt than ấy, làm A Yên không hiểu vì sao lòng mình lại nổi lên tức giận.

An Bình thấy cậu giận thật thì không uống nữa, “Người thấy đại khái không phải là tôi, là ông cố của tôi, giống như báo mộng ấy.”

“Báo em gái cậu!”

“Tôi không có em gái.”

“Hừ.” A Yên quay đầu đi không để ý tới cậu ta. Cậu cần an tĩnh một chút, suy nghĩ xem thằng nhóc quỷ quái này sao lại mơ thấy chuyện trước đây.

Qua chốc lát, cậu lại nhịn không được hỏi: “Cậu còn mơ thấy gì nữa?”

An Bình đứng dậy, “Cậu chờ chút, tôi đi mua thêm ly trà sữa, cậu uống nữa không?”

A Yên: “Không cần!”

Cậu không uống thì sẽ chết hả!

An Bình mua trà sữa trân châu rất nhanh, lại tiếp tục ngồi xổm ven đường nói chuyện với A Yên. Kỳ thực hình ảnh trong mộng rất mơ hồ, cũng rất vụn vặt, có khi cậu còn không thấy rõ mặt người, nói chung thì có thể nghe được đứt quãng là có người đang nói chuyện với mình.

Người kia mang theo ánh sáng, có lẽ là người rất đẹp. Giọng nói của người đó luôn mềm nhẹ, khi thì thêm một tiếng ho khan, dường như thân thể không được khỏe lắm.

Có khi người đó ôm lấy cậu, vỗ nhẹ vai cậu, lặp đi lặp lại, “Không phải lỗi của con.”

Có khi người đó mở sách ra, đọc thành tiếng văn chương bên trong. Theo tự thuật của người đó thì cuộc sống luôn rất tốt đẹp, nơi này phong cảnh tươi đẹp, đồ ăn cũng ngon, không cần phải làm một người xấu thận trọng chi cho mệt mỏi.

Mỗi lần như vậy, An Bình bừng tỉnh khỏi giấc mộng sẽ tìm kiếm quyển <Một đóa hoa> dưới gối. Lật trang bìa ra, những dòng chữ kiểu mẫu màu sắc khác nhau kề sát trên bìa lót tràn ngập ấm áp và phấn khởi.

Những lúc đó An Bình luôn nghĩ thực ra mình không cô đơn chút nào. Tin đồn nhảm nhí bên ngoài cùng lời nguyền chú định không sống quá bốn mươi tuổi dường như trở nên không quan trọng.

“Khi còn nhỏ tôi từng hỏi ba, ông ấy cũng có những giấc mộng tương tự, nhưng ba gạt tôi nói đó là ông trời gợi ý cho tôi kêu tôi uống thêm trà sữa.” An Bình nói.

“Cái này thì liên quan gì tới uống trà sữa.?” A Yên nhướng mày, thương cảm trong lòng đều bị xua tan.

“Thế à? Cậu cũng thấy vậy hả?”

“Đi đi đi đi, ai quan tâm cậu uống hay không uống trà sữa chứ!”

A Yên đột nhiên đứng lên, lau lau mắt, cảm thấy gió hôm nay có hơi lớn.

An Bình ngồi xổm dưới đất ngẩng đầu nhìn cậu, hút trà sữa rột rạt như hô mưa gọi gió.

A Yên quay đầu lại nhìn bộ dáng của cậu ta, hận không thể một cước đạp qua. An Bình lại làm như không có chuyện gì mà hỏi cậu: “Ngày mai núi An Nhạc nhảy bungee không?”

“Tôi thấy cậu nhảy bungee, là để chết không thấy đau ha?”

“Cậu không phải yêu quái à? Có thể cứu tôi mà.”

“Cút cút cút cút xéo!”

Hứa Bạch nhìn kế hoạch tổ chức sinh nhật hoàn mỹ mình làm, cực kỳ vừa lòng. Đây là cậu đặc biệt đăng bài lên mạng hỏi, tập hợp trí tuệ của quần chúng cư dân mạng mà làm ra, có thể nói là cực độ tri kỷ, vô cùng lãng mạn, hết sức phong cách, nhất định có thể hoàn mỹ phô bày năng lực bạn trai cực mạnh của cậu.

Ngoại cảnh ngày mai quay trong rừng ở chân núi phía Bắc Yên Vui Sơn, kết thúc công việc chiều nay cậu liền đưa Phó tiên sinh lên làng du lịch trên núi, thế thì có thể đợi cho đến ngày hôm sau, quả thực hoàn mỹ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi