ẢNH HẬU CỦA CHÀNG TỔNG

Bùi Hiển Hiển thờ dài, để điện thoại xuống, nhìn về phía Lâm Giai nói: “Gần đây cậu cứ hay nói Tống Như như vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?”

Lâm Giai chỉ có thể đem chuyện gần đây gặp được Ngụy Lãng nói ra: “Tớ đã đi tới Oatlets rồi, bọn họ dùng tiền để xua đuổi tớ, nói Tống Như trốn tránh không muốn gặp, vì sự nghiệp và sức khỏe của cô ta, không thể hiến tủy, nhưng tớ biết, cô ta chính là một kẻ tiểu nhân!”

Bùi Hiển Hiển lúc này mới hiểu ra:“Sao cậu lại đến Oatlets chứ? Bây giờ mối quan hệ của quản lý Oatlets và Tống Như không được tốt, hận không thể giết chết Tống Như, cậu làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến cô ấy.”

“Vậy thì đã làm sao, lẽ nào bọn họ cố ý lừa tớ sao?”

Bùi Hiển Hiển gật đầu:“Sao lại không thể! Trong giới nghệ sỹ việc gì cũng có thể xảy ra, anh tớ không phải là một ví dụ điển hình sao?”

Nghe cô nói như vậy, Lâm Giai hình như hiểu được điều gì đó.

Từ đầu chí cuối, Tống Như chưa bao giờ đáp lại, nhưng chỉ có một mình Ngụy Lãng tiếp xúc với cô, có lẽ nào...

“Anh ta nói anh ta đã nói với Tống Như, lẽ nào nhất định là đã nói rồi sao?”

Bùi Hiển Hiển nắm chặt tay Lâm Giai, nghiêm túc nhìn chăm chú cặp mắt của cô: “Bệnh của tớ không phải do Tống Như gây ra, cô ấy có cứu tớ hay không, tớ không có tư cách gì trách móc cô ấy, cậu là bạn thân nhất của tớ, tớ biết cậu lo lắng cho tớ, nhưng mà...cậu cứ oán trách Tống Như như thế đối với cô ấy là không công bằng.”

“Nếu như người của Oatlets lại đến tìm cậu, cậu đưa anh ta đến gặp tớ, tớ muốn chính miệng hỏi anh ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”

Lâm Giai nghe xong Bùi Hiển Hiển nói, cảm thấy bản thân mình lúc trước quá kích động.

“Tớ sẽ đi tìm người khác có thể hiến tủy cho cậu, việc này, tớ sẽ không nhắc lại nữa.”

“Ừ...cảm ơn cậu.”

Tống Như liên tiếp mấy ngày làm việc, dường như không có thời gian nghỉ ngơi, sau khi chụp ảnh bìa cho nhiều tạp chí, lại nhận làm đại diện quảng cáo cho nhiều nhãn hàng nổi tiếng, hình ảnh cô xuất hiện khắp mọi ngóc ngách trong tạp chí quốc tế.

Quyết định của Tống Như không sai, sau khi Tiêu Dịch Trạch rời khỏi Oatlets, Trương Vân không để ý tới việc phong tỏa hoạt động của cô, ngược lại khiến Tống Như mượn cơ hội này, đạt được rất nhiều vinh quang.

Những lời mời công việc hằng ngày, cô và chị Hy sẽ cùng nghiên cứu giải quyết, những lời mời kế hoạch quay chụp mô hình lớn, cô sẽ giao cho Dương Gia Cửu thay cô kiểm định xét duyệt.

Lúc cùng bên nhãn hàng hiệu và đạo diễn bàn bạc, đều do Tống Như đích thân gặp, sự ngay thẳng và lực tương tác của cô đã khiến cô chiếm được nhiều ưu thế, ngoại giới đối với phong cách làm việc của cô tán thuognử không thôi.

Sự chú ý của Tống Như đều đặt trên công việc, không có thời gian chú ý đến tin tức trong nước, cô cũng không nghĩ tới, giới nghệ sỹ đang nổi lên một trận gió lớn.

Trương Vân lợi dụng mạng giao tiếp lúc trước của cô, đào được những nghệ sỹ mới đến từ những công ty khác.

Cô ta tuy không còn can thiệp vào lịch trình của Tống Như, nhưng vẫn luôn quan sát động thái của Tống Như, nhìn thấy thành tích bây giờ của Tống Như trong giới thời trang quốc tế, cô ta đã biết là không thể ngăn cản được nữa.

Chị Hy ngồi đối diện Tống Như, xem lịch trên điện thoại, tính toán còn mấy ngày trở về nước.

Sau đó cô có thể nhìn thấy Trần Viễn rồi.

Tống Như không làm phiền cô, xoay người vào phòng ngủ, cô cũng nhớ Dương Gia Cửu, vì vậy vừa có thời gian rảnh là cô đã chat video với anh, chỉ có như vậy, cô mới có thể đi vào giấc mộng.

Dương Gia Cửu tuy là đang ở trong nước, nhưng lại theo giờ giấc ở Paris.

Anh đang ở đầu dây bên kia dỗ dành Tống Như ngủ, có lúc nghe thấy tiếng thở đều đều của Tống Như cũng không cúp máy, cho đến sáng ngày hôm sau, khi cô vừa tỉnh giấc là đã nghe thấy giọng nói của anh.

“Gia Cửu...Em nhớ anh.” Tống Như núp trong chăn, giọng nói nhẹ nhàng nũng nịu.

“Thêm ba ngày nữa là được về rồi.”

Tống Như kiên định nói, “Vâng, em có thể kiên trì! Nhưng mà thật sự quá khó...”

“ Nhưng mà, chúng ta mới xa nhau không tới tuần thôi.” Dương Gia Cửu cười khổ.

Sắp được một tuần rồi! Tống Như cắn rang:“ Hay là, anh không nhớ em là bao...”

“Lúc em tiễn anh đi, anh không phải để lại thứ cần để lại rồi sao?”

“Anh...” Mặt Tống Như đỏ lên, “Anh chờ em về.”

Ánh mắt của Dương Gia Cửu dừng ở chiếc nhẫn cưới trên tay, giọng nói cực kì mị hoặc, “Chân trời góc biển, anh đều chờ đợi em.”

Bọn họ còn phải ở bên nhau cả đời, mấy ngày ngắn ngủi, anh có thể đợi được.

Tim của Tống Như được bao bọc tình yêu của anh, chỉ cần nghĩ đến bên cạnh còn có người đàn ông ấy, mặc kệ chuyện gì xảy ra, cô đều tin rằng mình có thể vượt qua.

Lúc Ngụy Lãng lại lần nữa liên lạc Lâm Giai, Lâm Giai lập tức sai người đi bệnh viện đón Bùi Hiển Hiển về nhà.

Mà Ngụy Lãng trong tình trạng không biết gì cả, lại lần nữa mang theo sự áy náy " Lời truyền đạt lại của Tống Như " đi vào chung cư của Lâm Giai.

“Tống Như sắp về nước rồi, cô ấy hy vọng tôi cầu xin cô, ngàn vạn đừng tiết lộ chuyện của Bùi Hiển Hiển ra ngoài, càng đừng để truyền thông và phóng viên biết được, nếu không sẽ ảnh hưởng đến địa vị hiện tại của cô ấy.”

Lâm Giai trừng mắt nhìn, sau khi nghe lời của Bùi Hiển Hiển nói lần trước, trong lòng cô sinh ra sự hoài nghi đối với Ngụy Lãng.

“Tôi đã không trông mong gì ở cô ấy, nhưng thân là một người của công chúng, không có chịu trách nhiệm với lời nói của mình, đây là lừa gạt fans! Nếu như Hiển Hiển xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không bỏ qua cho ấy!”

“Lâm Giai, cô đừng nghĩ như vậy, Tống Như cũng có nỗi khổ riêng.”

“Đừng nói nữa! Tôi không muốn nghe tên cô ta!”

“Như vầy đi, các cô có điều kiện gì thì cứ việc nói, Tống Như nói nhất định sẽ thỏa mãn các cô.”

“Vậy sao? Cô ấy còn nói gì!” Lâm Giai cố ý hỏi.

Ngụy Lãng nhìn biểu cảm của Lâm Giai, ý vị thâm trường nói, “Cô ấy nói, sống chết của Bùi Hiển Hiển không liên quan đến cô ấy, cố ấy tuyệt đối sẽ không từ bỏ sự nghiệp đi hiến tủy cho em gái của Bùi Lạc Phong, cô ấy hận không thể để cho người của nhà họ Bùi toàn bộ chết hết.”

“Cô ấy thật sự nói như vậy sao?”

“Tôi đã cố gắng hết sức ngăn cô ấy lại, nhưng mà...” Ngụy Lãng buông lỏng tay, biểu thị bất lực.

Bùi Hiển Hiển vốn dĩ đứng ở ngoài cửa, nghe rõ ràng từng lời, cô được người giúp việc dìu đi vào trong, cô nhìn Ngụy Lãng, hỏi rõ từng chữ: “Tống Như thật đã nói như vậy sao?”

Ngụy lãng sửng sốt một chút, không ngờ Bùi Hiển Hiển lại ở đây, anh ta chưa gặp qua Bùi Hiển Hiển, chỉ biết cô vẫn luôn nằm trong phòng bệnh, vốn nghĩ là, anh ta không có cơ hội gặp được cô gái bị căn bệnh đeo đủi này.

Vì vậy, anh ta không điều tra gì nhiều về Bùi Hiển Hiển.

Bây giờ, anh ta bị Bùi Hiển Hiển nhìn như thế, bỗng nhiên không rõ vì sao cô lại tức giận, phẫn nộ.

Bởi vì anh đã biên tạo những lời nói đó?

Ngụy Lãng giả bộ trấn định, chỉ cần anh ta khăng khăng là Tống Như nói, bọ họ cũng không cách nào hoài nghi:“ Tôi lừa các cô làm gì? Đích thực là Tống Như nói.”

Bùi Hiển Hiển nhìn anh, ánh sáng trong mắt dần dần ảm đạm xuống, thốt ra từ đôi môi trắng bệch ấy hai từ:“Dối trá.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi