ẢNH HẬU CỦA CHÀNG TỔNG

"Anh không thể chịu trách nhiệm với lời mà anh vừa nói sao? Anh là người đại diện của Oatlets. Nội bộ Oatlets đóng băng Tống Như, anh có tham gia trong chuyện đó không? Lâm Giai không theo đuổi thần tượng nên không hiểu biết về những chuyện dơ bẩn trong giới diễn viên, nhưng cũng không đồng nghĩa rằng tôi không hiểu. Bây giờ trên hotsearch đang treo ghi âm Trương Vân hãm hại Tống Như."

Ngụy Lãng không còn gì để nói.

Anh ta đã bị Bùi Hiển Hiển chất vấn đến mức cảnh ngộ lúng túng. Anh ta không nghĩ tới rằng Bùi Hiển Hiển sẽ xuất hiện ở đây!

"Hơn nữa, tôi quen Tống Như nhiều năm như vậy. Tôi hiểu cách làm người của cô ấy, anh không cần vu oan cho cô ấy! Tôi nghĩ, anh vốn không muốn nói cho cô ấy chuyện này đúng không?" Bách Hiển Hiển quay người lại. Vì hàng năm ốm đau liệt giường nên cơ thể không thể chịu đựng được sự kích động về cảm xúc như vậy.

Cô chịu đựng bệnh tình của mình cũng không muốn tranh luận với Ngụy Lãng. Chỉ là không muốn nhìn thấy thần tượng mà mình thích và tin tưởng bị vu oan như vậy.

"Anh đi đi. Trước khi về nhớ nói với Tổng Giám đốc của Oatlets các anh rằng tôi sẽ không trở thành quân cờ để các người hại Tống Như đâu, cũng mời các anh cách bạn tốt Lâm Giai của tôi thật xa. Cô ấy rất đơn thuần và không hiểu sự ác độc nham hiểm của những người các anh!"

Trên khuôn mặt tái nhợt của Bùi Hiển Hiển hiện lên sự tức giận, ánh mắt ấy...

Cô đã nói rõ ràng rồi. Không ai là không muốn sống cả nhưng cô không muốn vu oan hãm hại bất cứ ai.

Từ khi Tống Như xích mích với giải trí Huy Hoàng thì cô cũng đã hiểu tất cả mọi truyện. Chính Bùi Lạc Phong động tay động chân haji Tống Như trước. Nhìn thấy Tống Như có thể lại nổi tiếng trở lại thì cô vui mừng thay Tống Như. Chỉ cần Tống Như vẫn kiên trì với diễn xuất trên màn ảnh và cô còn sống thì dường như vẫn có hy vọng vậy.

Cô coi Tống Như như mục tiêu và thần tượng của mình. Cô xem phim của Tống Như một lần rồi lại một lần. Trong tim cô, Tống Như là nguồn sức mạnh và dũng khí của cô, khiến cô trong phòng bệnh vẫn có thể cười nói với bác sỹ và y tá, khiến cô tin tưởng rằng cuộc đời của mình vẫn còn hy vọng.

Ngụy Lãng cúi thấp đầu. Anh ta hôm nay bị một cô gái nhỏ hung hăng nói cho một trận. Anh ta không còn mặt mũi ở đây tiếp nữa.

Quay người rời khỏi biệt thự của Lâm Giai, nhưng ánh mắt của anh ta lại khiến người ta nhìn không thấu.

Bùi Hiển Hiển nhìn anh ta rời đi và cuối cùng không đỡ được nữa mà ngã trên sô pha. Lâm Giai đau lòng mà đỡ cô dậy: "Hiển Hiển, cậu đừng nói nữa... Là tớ không tốt."

"Cậu ấy, về sau phải cẩn thận đề phòng những người này." Bùi Hiển Hiển nắm chặt tay Lâm Giai: "Nếu như tớ không còn nữa, cậu có thể đối phó những người kia sao?"

Mắt Lâm Giai ngấn lệ, ôm chặt lấy cô: "Cậu sao có thể không còn nữa! Bọn mình còn phải cùng nhau đi du lịch thế giới! Hiển Hiển... Hiển Hiển!"

Nhìn Bùi Hiển Hiển vì sức khỏe không tốt mà ngất trên sô pha, Lâm Giai cũng không quan tâm gì nữa mà vội vàng cùng người hầu đưa cô đến bệnh viện.

Có lúc, tiền không phải là vạn năng.

Trơ mắt nhìn Bùi Hiển Hiển lại phải vào phòng giám sát bệnh nặng, trong đầu Lâm Giai không còn nghĩ được gì nữa. Tống Như là người duy nhất trước mắt có thể hiến tạng. Ngoài cô ấy thì còn ai có thể cứu Bùi Hiển Hiển? Người của nhà họ Bùi vốn không thể dựa vào...

Sau khi Bùi Hiển Hiển tỉnh lại cũng hiểu tình trạng của mình càng nghiêm trọng hơn rồi. Nhưng câu thứ nhất cô hỏi lại là Tống Như có bị Oatlets hãm hại không!

Cô đã bệnh thành như thế rồi thì coi như không có cơ hội nhìn thấy mặt trời của ngày mai thì cô cũng không muốn liên lụy đến người khác.

Tống Như, còn có con đường rất dài phải đi...

Đợi đến thời gian Lâm Giai thăm, Bùi Hiển Hiển yếu ớt nhìn cô: "Tớ muốn gặp anh trai của tớ. Cậu có thể dẫn anh ấy đến đây không?"

"Bùi Lạc Phong?"

Bùi Hiển Hiển không nói gì mà gật đầu: "Ừ..."

Sau đó lại ngất đi. Vì Bùi Lạc Phong đã từng hoạt động mấy năm trong giới diễn xuất. Nếu như có một ngày Tống Như bị những chuyện này liên lụy thì cô hy vọng Bùi Lạc Phong có thể ra mặt bảo vệ Tống Như.

Đợi khi Bùi Lạc Phong chạy vội tới, nhìn thấy dáng vẻ của Bùi Hiển Hiển thì anh ta gần như sụp đổ, cố nén nỗi đau bước vào: "Hiển Hiển... Anh đều nghe em. Em không cần lo lắng Tống Như, cô ấy đã kết hôn rồi. Người lấy cô ấy là Tổng Giám đốc của Đại Thiên Dương Gia Cửu."

Bùi Hiển Hiển chậm rãi mở mắt nhìn anh ta. Mặc dù tin tức này cô không ngờ tới nhưng việc này cũng không ảnh hưởng đến cô thích Tống Như.

"Một người phụ nữ tốt như vậy, một lòng một dạ với anh. Nhưng anh lại bắt cá hai tay."

Bùi Lạc Phong sớm đã sớm sửa chữa lỗi lầm cũ. Anh ta cũng biết bản thân làm sai rất nhiều. Bây giờ anh chỉ muốn sống tốt thôi.

Nhìn thấy Bùi Hiển Hiển mơ màng ngủ thiếp đi, Bùi Lạc Phong với Lâm Giai cũng ra khỏi phòng bệnh.

Nhưng trong giấc mộng, Bùi Hiển Hiển như cảm thấy có người đang ngồi bên giường cô đi đi lại lại và còn tia sáng từ máy ảnh... Giường của cô nơi nào cũng bị chụp lại. Tay của cô nắm chặt chiếc chăn, không dám phát ra tiếng động.

Đợi đến người kia đi rồi thì cô mới chậm rãi mở mắt.

Sẽ là ai?

Chẳng lẽ thực sự có người muốn lợi dụng cô để hãm hại Tống Như, thậm chí là đẩy Tống Như vào vực sâu không thể chuyển mình!

Lúc này cô không thể liên lạc được với Tống Như, cô còn có thể tìm ai...

Cô không muốn liên lụy Tống Như. Cô có thể đi tìm người đàn ông kia sao?

Dương Gia Cửu Tổng Giám đốc tập đoàn Đại Thiên.

...

Toàn bộ ảnh treo ở hành lang tầng một đều đổi thành ảnh một người Tống Như. Trương Vân vẻ mặt bình tĩnh bước đi ở nơi đó, cô ta sẽ không so đo với tiền. Nếu như Tống Như vẫn còn giá trị lợi dụng thì cô ta không cần thiết phải khiến công ty tăng thêm gánh nặng.

Ngụy Lãng đứng ở nơi không xa nhàn nhạt nhìn Trương Vân: "Cứ như vậy mà kết thúc sao?"

"Tống Như sắp về nước rồi. Tôi định tổ chức một bữa tiệc ăn mừng vì cô ta, chúc cô ta bộc lộ tài năng ở giới thời trang thế giới."

"Nhanh như vậy?" Đôi tay dưới tây trang của Ngụy Lãng nắm chặt. Xem ra anh ta phải hành động nhanh hơn rồi.

Bùi Hiển Hiển, cô không nên trách tôi. Có trách thì nên trách Tống Như.

Trong cái giới này, nghệ sỹ nếu dính dáng đến mạng người thì tuyệt đối không có khả năng đứng dậy. Đến lúc đó, Tống Như chắc chắn sẽ rơi xuống địa ngục.

Bùi Hiển Hiển nói cho Lâm Giai biết chuyện mà bản thân cảm giác được. Cô rất phiền não cũng rất lo lắng.

Lâm Giai an ủi cô: "Cậu đừng lo lắng. Tớ sẽ nghĩ cách thử xem, dù sao nhà chúng ta cũng có chút thế lực."

"Chính là... Tớ đã tìm hiểu, Tổng Giám đốc của tập đoàn Đại Thiên là một người cực kỳ thần bí. Anh ta sẽ tin lời cậu, đến gặp cậu sao?"

Bùi Hiển Hiển không thể không thừa nhận rằng Lâm Giai nói không sai. Những nhân vật ăn trên ngồi trước như bọn họ quả thực không dễ gặp mặt...

Lâm Giai nhìn thấy cô như vậy, vội vàng cười nói: "Cũng không chắc chắn. Mặc dù người có thân phận như bọn họ không phải là người mà chúng ta có thể tiếp xúc. Nhưng Tống Như là vợ anh ta, anh ta chắc cũng không bỏ mặc không quản đi."

Trong mắt Bùi Hiển Hiển lại dấy lên hy vọng. Cô nắm chặt tay Lâm Giai: "Có lẽ đi!"

"Nhưng tớ không hiểu. Nếu như Tống Như đã gả cho người đàn ông lợi hại như vậy, sao lại chọn ẩn hôn? Nếu như công khai quan hệ của bọn họ, người của Oatlets sao dám bắt nạt cô ấy!"

Bạch Hiển Hiển khẽ mỉm cười. Cô hiểu tính cách của Tống Như: "Đây là điểm đặc biệt của Tống Như. Tớ tin lựa chọn của cô ấy. Nên chúng ta cũng phải bảo vệ bí mật thay cô ấy, không thể nói ra."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi