Bất luận tình hình khu thiên tai diễn ra như thế nào, sau khi Kante xác nhận thành viên chủ yếu trong đoàn phim không có việc gì, liền mang theo tất cả thiết bị, máy quay phim, lên kế hoạch rời khỏi thành phố A.
Người sống sót ở khu thiên tai muốn được cứu viện, cần nhiều vật tư. Nhưng ở đây ông không chỉ có một mình, phía sau ông còn có cả đoàn phim, trì hoãn một ngày đều mất đi không ít tiền, ông còn ở lại, thì đừng nói đến chuyện an bài cho các diễn viễn tiếp theo đến đoàn phim.
Mọi người trong đoàn phim đều tụ tập đầy đủ, nhưng đến lúc xuất phát thì lại phát hiện Lâm Tuyết cùng Vương Phương còn chưa trở về.
“Khang đạo diễn, chắc chắn là Lâm Tuyết sợ tội bỏ chạy rồi! Vương Phương quan hệ với cô ta rất tốt, nói không chừng Vương Phương cũng giúp cô ta bỏ trốn rồi đấy.” Một người lên tiếng suy đoán.
“Nói bậy! Vương Phương là người thành thật, không tranh không đoạt, cho dù cô ấy có vị Lâm Tuyết chèn ép mỗi ngày cũng chưa từng lên tiếng nói cô ta không tốt. Ngày đó khi tách khỏi đoàn người chúng tôi, cô ấy nói cô ấy muốn đi tìm Lâm Tuyết, sợ Lâm Tuyết bị lạc đường, cũng không biết có phải Vương Phương bị nhốt ở chỗ nào rồi không.” Đây là suy đoán từ bạn cùng phòng của Vương Phương.
Kante nhíu mày nói: “Việc này đã báo cảnh sát, bất luận có phải Vương Phương giúp Lâm Tuyết hay không, Vương Phương có phải người chứng kiến quá trình Lâm Tuyết muốn hại chết Uyển Dung hay không, chờ sau khi cảnh sát điều tra rõ rồi nói sau. Hiện giờ chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này rồi hoàn thành gấp các cảnh quay còn thiếu khác.”
Kante thật không biết có phải đoàn phim gặp phải cái vận khí gì hay không, bộ phim này gặp phải biến cố bất ngờ, lần động đất này khiến cho phần quay ngoại cảnh chịu một chút ảnh hưởng, cũng may là các cảnh quay quan trọng cũng đã quay xong, những cảnh quay phụ khác chỉ có thể chờ sau khi trở về quay bổ sung lại.
Mọi người ở đoàn phim ở chỗ này cũng không giúp gì được, ngược lại còn phân chia thức ăn, nước uống với các nạn dân chân chính cần vật tư, nhìn từ phương diện đó mà suy xét thì bọn họ thật sự nên rời khỏi nơi này.
Biết Cao Lãng còn phải ở lại nơi này làm công tác cứu trợ, Kante còn đích thân tìm Ứng Uyển Dung để khuyên nhủ: “Tôi biết cô cũng muốn ở lại để hỗ trợ, bất quá cơ thể cô còn có vết thương nếu ở lại đây thì luôn luôn cần người chiếu cố, trở về cùng chúng tôi đối với sự hồi phục của cô tốt hơn nhiều.”
Ứng Uyển Dung đương nhiên biết, mỗi ngày Cao Lãng đều ra ngoài bôn ba làm nhiệm vụ, đã vậy anh còn dành thời gian trở về thăm cô, cô ở lại đây cũng không giúp được gì, ngược lại còn trở thành vướng bận.
Ứng Uyển Dung nhẹ nhàng cười, có chút bất đắc dĩ nói: “Khang đạo diễn, việc này tôi hiểu, chờ đường thông…. Tôi sẽ cùng mọi người rời khỏi đây.”
“Cô biết rõ nặng nhẹ là tốt rồi.” Kante đứng lên vỗ vai cô, nhỏ giọng trấn an: “Cao Lãng ở đây sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, cô yên tâm, cô tự chiếu cố bản thân thật tốt cậu ấy mới có thể an tâm được.”
Tình cảm của đôi vợ chồng nhỏ này mấy ngày này tất cả mọi người đều xem trong mắt, đặt trong lòng, ông trời tất nhiên sẽ không làm khó một đôi tình nhân như vậy.
Buổi tối Ứng Uyển Dung không ngủ ngồi mà chờ Cao Lãng trở về, những người chung quanh vì quá mệt mỏi nên đã sớm đi ngủ, tiếng hô vang lên hết đợt này đến đợt khác, hai người họ nắm tay, nhỏ giọng nói chuyện với nhau trong bóng tối, tự nhiên sinh ra một cỗ không khí yên lặng, ấm áp vờn quanh hai người.
“Cao Lãng…” Ứng Uyển Dung chần chờ một chút, lại không nói gì.
Cao Lãng nắm tay cô, bàn tay cô luôn mềm mại, tinh tế như vậy, giờ đây bàn tay nhỏ xinh này đang được bàn tay to lớn của anh dịu dàng nắm chặt.
“Em muốn nói với anh việc khi đường thông trở lại, em sẽ cùng nhóm người Khang đạo diễn rời đi.” Tiếng nói trầm thấp của Cao Lãng vang lên, thẳng thắn nói: “Việc này hôm nay Khang đạo diễn đã tìm anh nói qua rồi, ý nghĩ của ông ấy cũng là ý nghĩ của anh, em ở chỗ này không thể dưỡng thương tốt được, rời khỏi đây ngược lại cũng là chuyện tốt.”
Ứng Uyển Dung thấp giọng đáp ứng, kỳ thật cho dù là về lý trí hay là tình cảm, cô đều phải đi. Chỉ là trong giây phút này, cô thật sự không muốn rời khỏi anh, nhưng cô cũng biết là bản thân mình ở lại cũng chỉ tăng thêm phiền toái cho Cao Lãng mà thôi.
Không có vướng bận là cô ở đây, Cao Lãng chắc chắn có thể chuyên tâm vào nhiệm vụ, làm việc càng hiệu quả hơn, mà không phải như bây giờ lúc nào cũng suy nghĩ đến vấn đề ăn uống và vết thương của cô ra sao.
Cao Lãng thấy vợ nhà mình không nói gì, anh có chút rầu rĩ không vui, hầu kết khẽ nhúc nhích, kỳ thật làm sao mà anh lại không luyến tiếc Ứng Uyển Dung, sao lại không muốn ngăn cản cô rời đi chứ? Nhưng anh sẽ không vì tư tâm của bản thân mà cường ngạnh giữ cô lại, cô còn có nhiều chuyện quan trọng hơn phải làm, thực sự không cần ngây ngốc ở lại chỗ này.
Sự rối rắm của Ứng Uyển Dung cũng không diễn ra lâu, bởi vì ba ngày sau đường đã trở nên thông suốt, Lâm Tuyết và Vương Phương còn chưa trở về, cũng không biết bọn họ chạy đi đâu mất rồi.
Đã quyết định tốt sẽ rời đi, Ứng Uyển Dung và Cao Lãng cũng không làm cái gì mà nhìn nhau không nói nước mắt rơi ngàn dặm, chỉ bình thản dặn dò đối phương chú ý an toàn, Cao Lãng đứng tại chỗ nhìn theo cô cùng mấy người Kante lên xe rời khỏi thành phố A.
Mấy người bọn họ sau khi rời khỏi thành phố A đều cảm giác bản thân như được sống lại, thời điểm ở thành phố A ai cũng cố gắng tỏ vẻ kiên cường, lúc xe đi đến tỉnh bên mới nhịn không được mà bật khóc.
Mấy ngày vừa rồi các cô cảm thụ sâu sắc sự bất lực của bản thân, hiểu cái gì là vận mệnh vô thường, sinh mệnh yếu ớt.
Kante thở ra một hơi thật sâu, sau khi ra khỏi thành phố A còn một đống việc cần ông phải xử lý, sự cố lần này đã gián đoạn quá trình quay phim một thời gian ngắn, hơn nữa việc của Lâm Tuyết cũng là một vấn đề cần giải quyết.
Đoàn phim sẽ không giữ lại một người như vậy, cần phải xóa đi hết cảnh quay của cô ta trên màn ảnh, may mắn vai diễn của Lâm Tuyết chỉ là một nha hoàn bình thường trong đông đảo các nha hoàn khác, trước đó cảnh quay có cô ta không nhiều, có nhiều thì chỉ là cảnh quay ở thủ đô mà thôi.
Sau khi Kante mang theo mọi người trong đoàn phim rời khỏi địa điểm quay ngoại cảnh, nghỉ ngơi một chút, lên đường trở về thủ đô, một nhà Lâm Tuyết thật sự là chấn kinh rồi.
Ở trong nhà Lâm Tuyết là con gái một, tuy không nói rõ được nhân phẩm của cha Lâm mẹ Lâm có chính trực hay không, nhưng lại vô cùng sủng ái con gái mình, cơ hồ là muốn cái gì có cái đó, bây giờ cảnh sát tìm đến nói muốn bắt Lâm Tuyết. Nếu họ cố tình chứa chấp sẽ biến thành đồng phạm, tốt nhất nên khuyên cô ta ra tự thú, tranh thủ giảm được hình phạt.
Có thể giảm được hình phạt hay không cha Lâm mẹ Lâm không biết, nhưng bọn họ tuyệt đối không tin Lâm Tuyết sẽ giết người…
Lá gan của con bé không lớn, thích làm nũng, khiến cho hai người bọn họ có nghĩ phá đầu cũng không nghĩ ra làm sao có thể phát sinh chuyện như vậy.
Nhưng việc này có chứng cứ vô cùng xác thực, bởi vì người bị Lâm Tuyết hại là Ứng Uyển Dung vợ của Cao Lãng, là người phụ nữ trẻ tuổi gần đây luôn xuất hiện trên TV.
Bọn họ không phải không biết con gái mình thích Cao Lãng, nhưng vì loại yêu thích này mà thúc đẩy con bé ra tay giết người sao? Vẻ mặt bọn họ mờ mịt không rõ.
Vô luận bọn họ có ý nhĩ gì, nhân lúc có chút nhàn rỗi Cao Lãng đúng là đã nhờ Trương Quang Diệu hỗ trợ báo án, nhân chứng chính là người trong đoàn phim, thậm chí không phải chỉ một hai người, việc này kỳ thật không có gì khó khăn. Anh chỉ lo lắng Lâm Tuyết sẽ được cha mẹ cô ta đưa ra nước ngoài, lúc đó mới thật sự là trời cao hoàng đế ở xa, ngoài tầm tay giải quyết.
Mà bây giờ Lâm Tuyết ở đâu? Cô ta kỳ thật cũng không đi đâu xa. Đẩy Ứng Uyển Dung xong chính cô ta cũng cực kỳ hoảng sợ, tâm tình hoảng loạn không nhìn đường cứ thế mà chạy trốn.
Khác với mấy người Cố Tinh Tinh muốn ở lại tìm Ứng Uyển Dung, cô ta nhanh chân chạy đến trên đường lớn một bước, thời điểm cô ta đang hoảng loạn không biết phải làm gì, thì Vương Phương tìm được cô ta.
“Chuyện cậu đẩy Ứng Uyển Dung, tớ cũng nhìn thấy.” Vương Phương nói, thấy ánh mắt Lâm Tuyết nhìn mình đầy cảnh giác, lại ôn nhu nói: “Đừng sợ, tớ không trách cậu hoặc muốn tố cáo cậu, nhưng cậu gây ra chuyện như vậy cũng không có biện pháp quay về đoàn phim.”
Lâm Tuyết vẻ mặt suy sụp, ngồi xổm xuống, cô ta cũng không biết tại sao bản thân lại ma xui quỷ khiến làm ra chuyện như vậy, vốn dĩ cô ta chỉ có ý muốn ngáng chân Ứng Uyển Dung, làm cô ta đẹp mặt, đẩy cô ta thật sự chỉ là việc ngoài ý muốn…
“Như vậy đi, thừa dịp bây giờ vẫn còn xảy ra động đất, tất cả mọi người đều vội vàng tập trung vào việc cứu tế, tớ đưa cậu rời khỏi chỗ này trước đã. Chờ qua trận phong ba này, lúc đó cậu lại trở về, chú dì Lâm cũng sẽ an tâm hơn.” Vương Phương vuốt tóc Lâm Tuyết, giọng nói mang chút dịu dàng nhu hòa, dưới đáy mắt lại là trào phúng, lạnh nhạt, bất quá chỉ trong chớp mắt đã tràn đầy tình cảm quan tâm, lo lắng.
“Có thể như vậy sao? Lúc đó còn có người khác nhìn thấy… Mình, mình không muốn ngồi tù.” Lâm Tuyết khóc, khóc như hoa lê đẫm mưa, tràn đầy ủy khuấy, nhưng trừ Vương Phương ra thì không còn ai ở bên cạnh an ủi cô ta cả.
Ngồi tù? Ánh mắt ôn nhu của Vương Phương nhìn vào khuôn mặt vẫn kiều diễm không thôi của Lâm Tuyết, thầm nghĩ, chỉ sợ với hình phạt nghiêm trọng nhất bây giờ, tuyệt đối không thoát khỏi án tử hình. Đương nhiên, đó là dưới tình huống bị bắt được.
Bất luận là mất tích hay là chết, chung quy Lâm Tuyết đã hoàn toàn bị phế bỏ, mà cô ta sẽ thay thế Lâm Tuyết, được cha mẹ Lâm coi trọng, có thêm nhiều tài nguyên cho cô ta sử dụng, mà không phải chỉ là người giúp đỡ Lâm Tuyế thượng vị, một người có thể có có thể không, lúc nào cũng có thể bị thay thế.
“Sẽ không, trốn đi, đổi một thân phận khác, một năm hai năm sau chắc chắn sẽ không còn ai nhớ đến việc này. Chỗ chú dì Lâm mình sẽ đến nói với bọn họ.” Thấy ánh mắt nghi hoặc của Lâm Tuyết, cô ta liền giải thích: “Hiện giờ chắc là nhà chú Lâm cũng có người theo dõi, cậu nếu gọi điện thoại về, sợ là…”
Lâm Tuyết run lập cập, lập tức đứng dậy nói: “Tớ nghe theo cậu.” Rồi nắm chặt tay Vương Phương, cảm động nói với cô ta: “Trước kia là tớ quá đáng, chỉ có cậu, vào thời điểm này còn đối xử tốt với tớ như vậy.”
Lâm Tuyết nhào vào lồng ngực Vương Phương nhỏ tiếng khóc lóc, Vương Phương cười nhạt, kéo cô ta ra rồi nói: “Chúng ta vẫn nên nắm chặt thời gian rời khỏi chỗ này thôi, chỉ cần ra khỏi thành phố A, mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn.”
Lâm Tuyết vội vàng gật đầu, cứ như vậy cùng mà cùng Vương Phương chạy ra khỏi thành phố A, thuận lợi là đường hai người đi khác với đường của Cao Lãng, cũng cùng không ít nạn dân rời khỏi thành phố A, được những người tình nguyện cứu trợ an trí đến tỉnh phụ cận.
Sau khi Lâm Tuyết rời khỏi thành phố A đã vơi đi một chút sợ hãi trong lòng, ở trong một nhà ngang vùng ngoại thành, mỗi người một phòng đơn, Vương Phương để lại tiền trên người cho cô ta sau đó nói mình phải trở lại đoàn phim nếu không sẽ dẫn đến chuyện bị người ta nghi ngờ.
Thời điểm Vương Phương rời đi còn dặn dò kỹ: “Nhớ rõ, ngàn vạn lần không nên liên lạc với chú dì Lâm, nếu có chuyện gì xảy ra nhớ rõ chỉ cần nhắn tin vào máy của mình, nếu thiếu tiền thì mình sẽ đưa cho cậu, phải trốn thật tốt.”
Chỉ một câu như vậy, Lâm Tuyết lập tức giống như chim cút mà trốn đến kín mít, thời thời khắc khắc chú ý đến tin tức của khu thiên tai, biết sau đó đoàn phim Hồng Lâu đã đi sang tỉnh bên để tiếp tục quay phim cô ta vẫn không dám lộ diện, thẳng đến lúc tiền trên người đã hết liền nhắn tin cho Vương Phương.
Vương Phương nhanh chóng gọi điện thoại cho Lâm Tuyết, nói: “Chú biết chuyện cậu giết người rất tức giận, cảnh sát cũng tìm đến nhà cậu, họ nói nếu cậu trở về liền khuyên cậu lập tức đi tự thú, làm như thế nào để được giảm hình phạt. Cho nên mình không dám nói chuyện cậu trốn ở bên ngoài với chú."
Lâm Tuyết không hề có một chút chủ ý nào trong đầu, cô ta không biết ba mẹ cô ta ngoài việc có thể mặc kệ cô ta ra thì còn có thể làm gì được. Trên người cô ta có giấy chứng minh thân phận của mình, nhưng hiện tại cô ta có thể lấy ra dùng sao? Chỉ sợ sau khi dùng xong sẽ là tiếng xe cảnh sát ập tới.
Nhưng xã hội bây giờ không có giấy chứng minh thân phận, cô ta có thể tìm được công việc gì đây? Cô ta trừ bỏ ca múa, thật sự không biết làm gì.
“Mình phải làm sao bây giờ? Vương Phương, mình hiện tại chỉ còn cậu, mình, bằng không mình tìm ba mẹ thương lượng một chút, bọn họ chỉ có một đứa con gái là mình, chẳng lẽ còn có thể thấy chết không cứu sao? Mẹ mình nhất định sẽ mềm lòng!” Lâm Tuyết kích động nói.
“Đừng nóng vội, đừng nóng vội.” Vương Phương nhỏ giọng khuyên nhủ, tiếng nói ấm áp như có thể trấn an tinh thần người khác, “Chú dì chỉ là nhất thời tức giận thôi, để mình khuyên nhủ thật tốt là được, khoan hãy trở về.”
“Trên người mình không còn nhiều tiền lắm, cậu cố gắng chi tiêu tiết kiệm một thời gian, chờ qua chuyện này sẽ tốt thôi.”
Lâm Tuyết tắt điện thoại, máy móc trở về chỗ ở hiện giờ của mình, nhịn không được mà trùm chăn lớn tiếng khóc, cô ta không hiểu cuộc sống của cô ta làm sao lại trở nên như vây?
Vương Phương cúp điện thoại trở về Lâm gia, thấy cha Lâm mẹ Lâm trên mặt tràn đầy ảm đạm vẫn ngồi một chỗ chưa nhúc nhích, cô ta ngồi bên người mẹ Lâm nhẹ giọng trấn an bà: “Lâm Tuyết là do còn nhỏ tuổi, không suy nghĩ chín chắn, mới gây ra chuyện sai lần này, dì đừng lo lắng quá.”
Mẹ Lâm khóc lóc nói: “Con bé này cũng không biết đường mà quay về, mặc kệ thế nào cũng phải báo tin về cho chúng ta chứ, hai người chúng ta có bộ dạng này cũng chỉ vì lo lắng cho nó? Nó chắc chắc không phải cố ý, chỉ cần đi tự thú là có thể tranh thủ giảm án, như bây giờ thì…”