Bốp bốp bốp.
Kante vỗ tay ra hiệu dừng lại, nhíu mày nhìn tất cả mọi người vẫn chậm chạp không tiến vào trạng thái diễn được, trầm giọng nói: “Ở đây, tôi tin là mọi người sẽ quay phim thật tốt, tôi cũng không muốn nhiều lời nữa. Cho mọi người nửa giờ để sửa sang lại cảm xúc của mình, một chút nữa tôi hy vọng có thể nhìn thấy được sự xuất hiện của những diễn viên chuyên nghiệp.”
Đoàn phim Hồng Lâu mộng đã rời khỏi nơi xảy ra động đất để đến tỉnh G quay phim đã ba ngày, nhưng tất cả mọi người trong đoàn phim vẫn thường xuyên thất thần, đối với Kante, người muốn có những thước phim đã tốt rồi còn muốn tốt hơn nữa là không thể chấp nhận được, ông trực tiếp tức giận quăng kịch bản, hung hăng mắng bọn họ một trận.
Chân Ứng Uyển Dung đã tốt hơn phân nửa, chỉ cần không phải vận động kịch liệt thì ngồi diễn hay quay phần diễn phải đi hai bước chân là hoàn toàn không có vấn đề gì.
Phân cảnh mấy ngày nay phải thực hiện còn quan trọng hơn so với trước kia, cần phải quay cảnh bà ngoại Lưu vài lần vào Đại Quan Viên, trong sách thì phần này được tách ra, nhưng khi quay phim, Khang đạo diễn lại muốn đem tất cả những diễn viên quan trọng thuận lợi quay xong cảnh này.
Muốn quay được cảnh Giả phủ từ khi còn phồn hoa cho đến lúc suy bại sau này, Phượng tỷ gửi gắm vào bà ngoại Lưu, đối với chuyện này người trong phủ đều nhìn thấu, lúc nào cũng phải ở trong trạng thái diễn xuất, yêu cầu đối với bọn họ rất cao.
Trạng thái của mọi người hệt như mưa rơi trên cà tím héo, an tĩnh trở lại chỗ ngồi lật kịch bản lên xem, trong thời gian ngắn chỉ còn lại thanh âm lật giấy, giở trang vang lên.
Ứng Uyển Dung không tiện cử động, Khang đạo diễn gọi người chuẩn bị cho cô một chiếc xe lăn, trừ bỏ lúc đóng phim phải đi lại vài bước, toàn bộ thời gian còn lại đều là mấy người Lục Manh đẩy cô đi khắp nơi.
Thấy mấy người Lục Manh banh khuôn mặt tràn đầy thần sắc ảo não, kỳ thật cô cũng hiểu trạng thái bây giờ của bọn họ, mặc kệ là ai nếu phải trải qua một chuyến đi như vậy thì rất khó có tâm tính bình thường được, cô cũng có chút hốt hoảng, bất quá cô so với các cô ấy mạnh hơn một chút trong kỹ thuật diễn xuất, bởi cô đã từng được rèn luyện qua, cho dù là thất thần cũng phải lợi dụng triệt để để điều đó có thể thuận lợi cho việc diễn xuất.
“Đừng lo lắng, chút nữa dựa theo cách dùng trong diễn tập lúc bình thường để quay phim như vậy là được rồi, áp lực tư tưởng đừng quá nặng.” Ứng Uyển Dùng cầm kịch bản gõ gõ lên mặt bàn đặt trước mấy người Lục Manh, ngửa đầu cười nói với họ.
Lục Manh nản lòng trực tiếp nằm ghé trên mặt bàn, thở dài nói: “Mình cũng muốn vậy, rõ ràng đã chuẩn bị tốt rồi, Khang đạo diễn lại nói là mình diễn không đúng.”
Ứng Uyển Dung nhìn thấy cô như vậy, nhịn không được mà nhoẻn miệng cười nói: “Không bằng cậu đi thỉnh giáo anh Ngô một chút đi? Khó có được dịp anh ta chạy đến chỗ này thăm ban.”
Mặt Lục Manh lập tức đỏ bừng, cô còn chưa kịp nói gì, Cố Tinh Tinh và Triệu Dao Cẩm liền phụt một tiếng bật cười, nói: “Được đấy,cái đề nghị này không tệ, mình tán thành!”
Không chỉ có các cô bị động đất dọa sợ, Ngô Minh cũng bị dọa không nhẹ, mấy ngày nay anh ta lấy danh nghĩa thăm ban lúc nào cũng chạy đến đoàn phim, thường xuyên thảo luận vài vấn đề với Khang đạo diễn, thăm đến mức khiến cho Kante rất chi là vui vẻ.
Lục Manh nhận được rất nhiều chiếu cố đặc biệt, vốn là phải chịu tội khi phải đóng phim dưới trời nắng nóng, vậy mà có người mỗi ngày mời cả đoàn phim uống đồ lạnh hay ăn kem gì đó, điều này nhận được vô số sự hoan nghênh của cả đoàn phim.
Mọi người trong đoàn phim đều không phải người mù, mỗi ngày Ngô Minh đến thăm ai còn có thể không nhìn ra sao? Thỉnh thoảng có người vỗ vai Lục Manh hâm mộ, đố kỵ rồi thời dài nói: “Nắm chặt lấy duyên phận của mình thật tốt a.”
Khiến cho Lục Manh vốn không hiểu ra sao càng thêm rối loạn, cô thấy Ngô Minh là một đại minh tinh phi thường nổi danh, là tiền bối trong giới minh tinh, cô chỉ là một người mới cái gì cũng không có, làm sao Ngô Minh có thể coi trọng cô đây?
Không phải cô tự hạ thấp bản thân, bất luận là Ứng Uyển Dung có vận khí tốt, hay là Triệu Dao Cẩm rụt rè văn nhã, hoặc là Cố Tinh Tinh sang sảng, hoạt bát, hướng ngoại, cô cảm giác được bản thân mình một chút ưu điểm cũng không có, nhất định là nhầm lẫn ở chỗ nào rồi?
“Đừng nói bậy, anh Ngô…..” Lục Manh gãi gãi mặt, buồn rầu thở dài, khiến các cô liếc nhìn nhau mặt mày hớn hở, không tiếp tục trêu trọc cô ấy nữa.
“Có phải là đang nói xấu tôi hay không vậy?” Người chưa thấy đã nghe thấy tiếng, Ngô Minh mang theo trợ lý xách theo mấy túi đồ ăn vặt lớn đi tới.
Cả đoàn phim, người thì ho khan, người thì uống nước, người thì xem kịch bản, trực tiếp trở lại chỗ cũ ngồi xuống, đến cả Ứng Uyển Dung cũng đẩy xe lăn về chỗ cũ không muốn ở lại đó làm bóng đèn cường lực.
Ngô Minh đi tới cười tủm tỉm đem đồ ăn đặt lên bàn, quan tâm hỏi thăm Ứng Uyển Dung hai câu rồi lập tức đưa cái túi nhỏ anh vẫn đang cầm trên tay cho Lục Manh.
“Không phải em nói em thích ăn điểm tâm ngọt phố Bắc sao, hôm nay anh tiện đường mang theo một phần cho em,” Ánh mắt Ngô Minh thâm thúy, khóe môi mang tia cười, lộ ra trí tràng của một nam chính phim thần tượng, khiến Ứng Uyển Dung cũng không nhịn được mà nhướng mày xem diễn.
Lục Manh sắc mặt ửng đỏ, tiếp nhận đồ ăn, nói nhỏ một tiếng như muỗi kêu: “Cảm ơn anh Ngô.”
Ứng Uyển Dung nhìn một lát liền đẩy xe lăn chuẩn bị tụ tập với mấy cô gái độc thân kia, không nghĩ tới Ngô Minh lại đi theo cô, đẩy xe lăn của cô đi về phía tiểu viện cách vách, rồi bước vào.
Những công nhân chuẩn bị hậu trường ở cùng một chỗ với đoàn phim Hồng Lâu mộng của các cô, chỗ ở hiện tại cũng ở trong mấy sương phòng này, mỗi ngày ai cũng mặc đồ cổ trang đi qua đi lại, tất cả nhìn thấy đều có cảm giác là bản thân đã bước vào một thời không cổ xưa nào đó.
“Anh Ngô, hôm nay sao lại có thời gian tìm tôi nói chuyện phiếm như thế này a.” Ứng Uyển Dung không có một chút lo lắng nào về việc Ngô Minh sẽ làm chuyện gì bất lợi cho cô, quen nhau mấy ngày nay, cô cũng xem như là có một chút hiểu biết nhất định đối với anh ta.
Hơn nữa mấy ngày nay Ngô Minh trừ bỏ việc anh ta ân cần, gần gũi với Lục Manh, cơ bản đều dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn cô, nghi ngờ có phải cô dạy hư Lục Manh nhà anh ta hay không, về tổng thể thì cũng chỉ nói với anh ta vài câu chứ không làm gì.
Hôm nay nói là có việc phải đi ra ngoài một chuyến, sau khi về lại đẩy cô đến chỗ yên lặng để nói chuyện, đây không phải là có việc muốn nói với cô sao?
Ngô Minh đẩy cô đến trước mặt một cái bàn đá, trên đó còn có hai hộp đựng cờ, ngày thường trừ bỏ những lúc đóng phim phải dùng đến nó, ban ngày các cô cũng sẽ rủ nhau đánh vài ván cờ để tăng thêm tu dưỡng cho bản thân.
“Tìm cô chơi cờ.” Ngô Minh đưa cho cô một hộp cờ rồi ngồi đối diện cô, Ứng Uyển Dung dùng ngón tay trắng nón nhéo lấy một quân cờ màu đen, cười nhìn Ngô Minh.
“Không có việc thì không đăng Tam Bảo điện, cờ… Vẫn là nên để sau lại chơi đi, một lát nữa Khang đạo diễn muốn bắt đầu quay phim rồi, nếu tìm không thấy chúng ta thì ông ấy sẽ nổi giận đấy.”
Ngô Minh khép hộp gỗ, chậm rãi hỏi: “Cô có hứng thú đi quay quảng cáo không?”
Đến cả mi mắt Ứng Uyển Dung cũng không hề động đậy, một tay chống cằm nhìn Ngô Minh, người có thể xem có là tính cách cực kỳ giảo hoạt, cô cũng không hiểu tại sao Lục Manh lại có thể lọt vào mắt anh ta, người này nên tìm một người phụ nữ mỗi ngày có thể so đấu với anh ta, tìm một tiểu bạch thỏ như vậy thật sự là không khỏe.
“Quảng cáo, cho ai?” Ứng Uyển Dung hỏi.
“Để tôi giữ bí mật một chút, tuyệt đói là một người cô đã nghe đến tên rất nhiều lần, mức độ nổi tiếng còn trên cả tôi. Lần này tìm cô thật sự không chỉ là để quay quảng cáo, mà còn muốn mời cô quay một MV, chỉ cần thực hiện trong vài ngày là được, chi phí vé máy bay đi tới đi lui người đó sẽ lo liệu hết.”
Ứng Uyển Dung cười, liếc mắt nhìn Ngô Minh một cái: “Chuyện làm thuyết khách này thật sự không hợp để cho anh làm, người muốn hợp tác với tôi là ai tôi cũng không biết, càng miễn bàn đến việc có bao nhiêu thù lao, ít ra tôi còn phải biết tôi cần phải xin Khang đạo diễn nghỉ bao nhiêu ngày …
Dùng ánh mắt ý vị thâm trường nhìn Ngô Minh, giai đoạn trước mắt cô vẫn muốn chuyên tâm đóng phim, quay MV gì đó, không phải là tự hạ thấp giá trị con người của cô hay sao? Tất cả danh tiếng mà hiện tại cô đang sở hữu bất quá là đến từ bộ phim [Nữ Đế] mà thôi.
Không nói khoa trương, cho dù là trong lúc bận rộn quay phim như mấy ngày nay, cô cũng có thể nhận được không ít lời mời, mời cô đóng vai nữ chính phim cổ trang, nhưng tất cả đều bị cô uyển chuyển từ chối.
Không sai, cô liên tiếp đóng vai chính trong hai bộ phim cổ trang, nhưng điều đó không chứng minh cho việc cô muốn bản thân chỉ đóng dòng phim cổ trang, bây giờ cô muốn nhận nhiều vai diễn của phim hiện đại một chút, trăm chuyển ngàn biến mới là phong cách của cô, mà không phải chỉ duy trì một hình tượng không thay đổi trong mắt người xem phim.
“Tôi không thể không tiếc nối mà trả lời anh—— tôi cự tuyệt.” Ứng Uyển Dung buông tay thở dài nói, lúc cô chuẩn bị rời đi liền nghe thấy thanh âm từ tính của Ngô Minh vang lên.
“Úc, nếu tôi nói, người đó là Dịch Bắc thì sao? Cô còn muốn cự tuyệt sao?”
Ứng Uyển Dung quay đầu, trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Dịch Bắc? Là thiên hậu Dịch Bắc kia sao?”
Dịch Bắc, giới tính nữ, là một siêu cấp thiên hậu của giới ca sĩ nổi tiếng trong nước. Đừng nhìn vào cái tên đầy nam tính của cô ấy mà hiểu lầm, những bài hát cô ấy hát đều là các bài hát tràn đầy nhu tình, năm nay đã 35 tuổi, nhưng vẫn là một nhân vật cấp bậc nữ thần trong mắt mọi người. Quét hết các giải thưởng lớn trong nước, là cây cao trong giới âm nhạc tiếng Hoa, là người mà giới truyền thông yêu thích nhất, sủng nhi chạm tay là bỏng
Bây giờ Ngô Minh lại nói với cô, Dịch Bắc muốn hợp tác với cô, quả thực đây là chuyện khó có thể tưởng tượng được.
“Thế nào, bây giờ cô đồng ý chứ?” Khóe miệng Ngô Minh gợi lên một nụ cười xấu xa, cố ý muốn nhìn thấy biểu cảm không còn lời nào để nói của Ứng Uyển Dung.
“Tôi vẫn —— cự tuyệt.” Con ngươi của Ứng Uyển Dung khẽ nhúc nhích, cười nói, đẩy xe lăn rời xa Ngô Minh đã ngốc thành một đầu gỗ, cô không khỏi ngưng thần suy nghĩ lại xem cô có từng gặp qua Dịch Bắc ở chỗ nào hay không.
Cơ bản không cần suy nghĩ đến người trung gian là Ngô Minh, cho dù anh ta quen biết với Dịch Bắc, cũng không có khả năng chủ động đề cử cô đi quay MV, còn có quảng cáo gì đó, thật sự là trái với cách xử sự của hắn.
Nhưng nếu muốn cô đồng ý với sự hợp tác này thì thật sự vẫn là lời nói đó, cô muốn chuyên tâm đóng phim. Tuy rằng có cách nói diễn hay thì đi hát, nhưng kỳ thật cô không có tham vọng gì lớn với việc ca hát này, chính cô cũng không am hiểu cho lắm. Tuy rằng đây là một cơ hội để mở rộng nhân mạch, nhưng là chuyện không thấy rõ được chân tướng, cô luôn dùng một thái độ an tĩnh để quan sát biến động.
Dịch Bắc chỉ cần thả ra thông tin muốn tìm đối tượng hợp tác, chắc chắn sẽ có rất nhiều người chen chúc tự đề cử, mà cô? Một người mới nổi danh còn không tính là một nữ diễn viên, sao lại có chuyện không phải cô thì không được chứ, nơi nào lại có chuyện chờ để được hợp tác với cô rồi?
Ứng Uyển Dung thấy việc này coi như đã giải quyết xong, lập tức chuyên tâm quay phân cảnh của cô hôm nay, tranh thủ để có thể sớm trở về nghỉ ngơi một chút. Cách một ngày cô sẽ gọi điện thoại cho Cao Lãng một lần, xác nhận tình huống của anh một chút.
Tuy rằng mỗi lần hai người đều nói với nhau vài chuyện không đâu, một người thì nói về tình huống quay phim của đoàn phim, một người thì nói về chuyện hôm nay cả đội làm được những gì, ăn cái gì, hoàn toàn tán gẫu về những chuyện xảy ra hằng ngày, nhưng cô vẫn cảm thấy sự nhẹ nhành ấm áp quen thuộc này đặc biệt mỹ mãn.
Người trong đoàn phim hôm nay tuyệt đối là bị Kante mắng cho máu chó phun đầu đầu, sau khi diễn tập rồi quay chính thức trong ba lần, mới được xem là đã quay xong phân cảnh của ngày hôm nay, lúc này trời đã hoàn toàn biến thành màu đen, Ứng Uyển Dung bất chấp việc chưa hề tháo trang sức mà chạy đi gọi điện thoại cho Cao Lãng luôn.
Lúc đi đến bàn để điện thoại thì lại nghe thấy tiếng điện thoại đổ chuông, cô thuận tay nhấc điện thoại lên áp vào tai liền nghe thấy một giọng nữ truyền đến từ đầu bên kia, chỉ mới nghe thấy thanh âm đó qua microphone cũng cảm giác được nó đặc biệt từ tính, đây đúng là âm thanh làm cho lỗ tai người ta mang thai trong truyền thuyết.
“Tôi tìm Ứng Uyển Dung.”
“Tôi chính là Ứng Uyển Dung, xin hỏi cô là……”
“Tôi là Dịch Bắc, rất vui khi có thể trực tiếp nói chuyện với cô qua điện thoại.”
Ứng Uyển Dung kinh ngạc một lát liền trả lời: “Chị khách khí quá, chị có chuyện gì cứ nói thẳng, nếu có thể làm được tôi nhất định sẽ đáp ứng.”
“Uyển Dung cô thật là xảo lưỡi như hoàng a, lúc trưa tôi nghe Ngô Minh nói, cô cự tuyệt việc hợp tác quay MV với tôi, phải không?”
Tuy rằng Dịch Bắc nói rất nhẹ nhàng thích ý, nhưng Ứng Uyển Dung tất nhiên sẽ không ngây ngốc mà đi đâm vào họng súng, đặc biệt là đang ở trước mặt đương sự.
“Là như vậy sao? Tôi cho rằng anh Ngô đang nói giỡn với tôi, tôi mới cự tuyệt. Đương nhiên, tôi thật sự cũng cảm thấy, tôi quay MV cùng chị, phỏng chừng ngoại giới sẽ nghi ngờ có phải chị chọn sai người rồi hay không.” Ánh mắt Ứng Uyển Dung chuyển động, nửa là giải thích nửa là khen tặng địa vị của Dịch Bắc.
“Nha đầu cô quả thực là không thành thật, ha ha, bất quá tôi thích.” Dịch Bắc là một người cực kỳ cá tính, sau khi cười hào sảng một cái liền nói ra ý nguyện muốn được hợp tác với cô.
Tại sao lại tìm Ứng Uyển Dung? Nguyên nhân rất đơn giản. Tuy răng tiếng hát của Dịch Bắc tương đối giống với bộ dạng của cô ấy ôn nhu điềm mỹ, bây giờ thứ gọi là CD mới lưu hành không bao lâu trong quốc nội, đại bộ phận mọi người muốn mua MV chắc chắn sẽ phải lấy được một tấm ảnh chụp, để cho người ta liếc mắt một cái là lập tức nghĩ đến việc mua mua mau.