ANH LÀ VỊ NGỌT NGÀY HÈ ẤY

Đêm đó trôi qua, Đường Tiểu Mẫn nằm mơ cũng sẽ mơ thấy Trình Mộ Ngôn cách vách. Cũng may anh đột nhiên trở nên bận, đi sớm về trễ, còn hủy bỏ việc ăn cơm hàng ngày ở nhà, không hề đối mặt với cô.

Không làm gì mà còn lấy được tiền vốn dĩ nên vui vẻ, nhưng cô sống chết cảm thấy không đúng chỗ nào đó. Có đôi khi ban ngày ngồi trong nhà nhìn bốn phía xung quanh, lại đột nhiên có chút nhớ tên nhóc chán ghét kia.

Ngày tháng trôi qua như nước chảy không ngừng, cho đến khi nhận được điện thoại của Trương Nghị, Đường Tiểu Mẫn mới phát hiện, bắt đầu từ khi cô bắt gặp hiện trường ngoại tình của Trương Nghị, đã qua ba tháng.

Lúc đó cô hẹn với Trương Nghị gặp mặt ở quán cà phê trong tiểu khu nhà của Trình Mộ Ngôn, dường như ở nơi gần với Trình Mộ Ngôn, trong lòng cô sẽ có thêm một chút cảm giác an toàn.

Trương Nghị đến trễ 40 phút, tâm tình thấp thỏm còn sót lại của Đường Tiểu Mẫn đã sớm tiêu hao gần như không còn trong thời gian chờ đợi lâu.

“Mua xong cà phê rồi?” Đây là câu nói đầu tiên của anh ta khi ngồi xuống.

Đường Tiểu Mẫn đầy cà phê đá đã mua xong đến trước mặt anh ta, giống như một con thỏ con dịu ngoan.

Trương Nghị uống một ngụm cà phê, biểu tình dường như rất vừa lòng. Sau đó anh ta móc một phong thư thật dày ra từ công văn trong bao đặt trước mặt cô: “Tiền của cô.”

Đường Tiểu Mẫn có chút giật mình mà nhìn anh ta.

“Giả vờ cái gì chứ?” Trương Nghị cười lạnh một cái, dùng một loại ngữ khí châm chọc nói: “Đường Tiểu Mẫn, cô được lắm, đều biết tìm luật sư. Tôi không phải lúc mua phòng mượn cô năm vạn nhân dân tệ à, chúng ta yêu đương, mua bán không thành còn tình nghĩa, cô gọi điện thoại cho tôi là được, còn phải tìm luật sư đến cửa bức tôi trả tiền như vậy à? Làm gì thế, trả thù tôi à?!”

Anh ta nói chuyện cả buổi cô cũng chưa hề phản ứng lại. Cái gì tiên cơ? Cô gần đây đều vẫn luôn nấu cơm thật tốt, chẳng lẽ là… Trình Mộ Ngôn? Cô nhớ mình hình như có mịt mờ thảo luận vấn đề về phương diện này.

“Lại nói tiếp chuyện này cô cũng không thể trách tôi, chúng ta xác định quan hệ sau học kỳ thứ ba của Đại học, sắp bốn năm rồi, cô chơi Plato* cùng tôi cả ngày, ai chịu nổi chứ!”

(*: Ý ở đây là không cho phép quan hệ tình dục trước khi cưới)

Đường Tiểu Mẫn không nghĩ đến anh ta sẽ nói điều này ở nơi công cộng, gắt gao cắn môi dưới, vò khăn giấy trong tầm tay thành một đoàn nắm trong tay. Toàn tâm toàn ý đều là uỷ khuất, nhưng lại không biết phát tiết như thế nào, ở trong nhà có độ ấm thích hợp, lại nghẹn ra mặt toàn mồ hôi.

“Mẫn Mẫn.”

Cô đột nhiên nghe thấy tiếng của Trình Mộ Ngôn, ngẩng đầu thì nhìn thấy gương mặt anh tuấn của Trình Mộ Ngôn, ánh mắt anh khi đó dường như hàm chứa thâm tình vạn trượng.

Thâm tình?!

Đường Tiểu Mẫn có chút mê hoặc, giây tiếp theo đã bị anh bắt lấy cánh tay: “Đi thôi.”

“Cậu là ai?” Trương Nghị còn chưa mắng đủ, cũng đứng lên theo.

Đường Tiểu Mẫn yếu ớt vô cùng, đột nhiên liền nắm lấy tay Trình Mộ Ngôn. Trình Mộ Ngôn rũ mắt nhìn cô một cái, kéo cô về phía sau mình.

Trương Nghị lại cảm thấy mình bị mạo phạm, duỗi tay đến nắm lấy cánh tay khác của Đường Tiểu Mẫn. Động tác của Trương Nghị chọc giận Trình Mộ Ngôn, động tác của anh rất nhanh, trực tiếp dùng khuỷu tay ấn Trương Nghị vào cột xi măng trong quán cà phê. Gáy của Trương nghị nặng nề mà đập vào tường, chỉ một thoáng, toàn bộ không gian đều yên tĩnh lại.

Trương Nghị thở hổn hển, đôi mắt hồng đối diện với đôi mắt gần trong gang tấc kia, thế nhưng cũng bị loại ánh mắt này làm kinh sợ, một câu đều không nói nên lời.

“Không muốn nhận được thư của luật sư nữa thì cách xa cô ấy một chút!” Tiếng nói của Trình Mộ Ngôn thả thấp khàn khàn, lại khác ngoan tuyệt. Anh nói, lại dùng sức đè ép Trương Nghị một chút, lúc này mới buông tay ra, lôi kéo Đường Tiểu Mẫn rời đi.

Trình Mộ Ngôn cứ lôi kéo cô về nhà như vậy, cửa vừa đóng lại, hai người ai cũng không nói trước. Trình Mộ Ngôn là không muốn, Đường Tiểu Mẫn là không dám. Không biết vì sao, hôm nay anh nhìn qua đặc biệt tức giận.

Thời gian cứ “tí tách tí tách” mà trôi qua, ánh nắng ngoài cửa sổ đều đã phai nhạt, Đường Tiểu Mẫn rúc vào trong góc thấy trò chơi của anh thông quan rồi mới thật cẩn thận mà mở miệng gọi tên anh: “Trình Mộ Ngôn?”

Trình Mộ Ngôn buông tay cầm trò chơi, chậm rãi quay đầu nhìn cô. Đôi mắt của anh rực rỡ sáng ngời, nhìn đến mức lòng Đường Tiểu Mẫn tự nhiên run rẩy. Nhưng anh mở miệng mấy lần, cuối cùng lại là muốn nói lại thôi, cuối cùng cổ họng động vài cái, đôi tay chống mặt đất đứng lên về phòng.

Lúc anh rời đi, cô nhìn bóng dáng của anh, đột nhiên cảm nhận được trái tim mình rung động kỳ lạ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi