ANH LÀ VỊ NGỌT NGÀY HÈ ẤY

Từ sau hôm đó, Trình Mộ Ngôn liền về nhà ăn cơm một lần nữa. Cô đôi khi thật sự bận, anh liền bảo cô đóng gói vào rồi đưa đến viện khoa học. Số lần đi nhiều, mọi người đều quen biết cô, nhìn thấy cô thì nói với phòng thí nghiệm: “Trình Mộ Ngôn, bạn gái cậu.” Cuối cùng gọi đến mức mọi người trông cửa đều bắt đầu sốt ruột vì cô: “Ở cùng nhau à? Đã lãnh chứng chưa? Đi lãnh chứng đi!”

Lãnh chứng cái gì chứ, Trình Mộ Ngôn không giải thích, Đường Tiểu Mẫn cũng hết đường chối cãi.

Thời gian cực nhanh, giây lát đã đến mùa đông. Đường Tiểu Mẫn đưa cơm đến sớm chút, người trong phòng của bọn họ còn đang thảo luận vấn đề. Thấy cô đến, sôi nổi gọi “Em dâu”. Cô quẫn đến mức không còn biện pháp gì, nhìn Trình Mộ Ngôn chằm chằm cầu cứu, đối phương lại làm như không nhìn thấy.

“Tôi nghĩ vẫn là đi Châu Úc đi, mùa hè bên kia cảnh sắc vô cùng đẹp. Em dâu, em thấy thế nào?” Đường Tiểu Mẫn chỉ yên lặng mở hộp giữ ấm ra, nghe thấy đồng nghiệp của anh nói một câu như vậy, cái nắp suýt chút nữa thì rơi xuống đất, được Trình Mộ Ngôn nhanh tay nhanh mắt mà đón được, lại đặt bên cạnh tay cô. Lúc đó ngón tay anh cọ qua mu bàn tay của cô, không biết làm sao lại giật một chút. Đường Tiểu Mẫn cúi đầu rút tay về, khoé miệng anh lại hơi giơ lên.

“Được rồi, chúng ta nhanh chóng đi ăn chút cơm chó đi, đừng đứng chỗ này làm bóng đèn.” Đồng nghiệp của anh nói đùa.

Người đều đã đi, Trình Mộ Ngôn mới từ sau mặt bàn nhảy xuống, đứng ở phía sau cô nhìn hộp cơm chồng chất thấp giọng hỏi: “Ăn cái gì thế?”

“Thực đơn không phải đều là…” Đường Tiểu Mẫn đột nhiên ngẩng đầu, suýt chút nữa thì đụng phải cằm anh, được tay anh che lại đỉnh đầu, không bị đâm đau.”

Chỉ là bọn họ đứng một trước một sau, chỉ cần động như vậy, liền càng dựa gần hơn, tư thế còn rất ái muội. Viền lỗ tai của Đường Tiểu Mẫn đều đỏ lên, nhanh chóng nhảy ra khỏi vòng vây của anh, lại còn nhớ nói hết lời: “Thực đơn không phải đều là do cậu đặt à.”

Trình Mộ Ngôn nhướng mày, lại kéo ghế dựa một cái, ý bảo cô ngồi xuống ăn cùng mình.

Tuy anh ăn cơm rất nhanh, nhưng tướng ăn rất đẹp. Đường Tiểu Mẫn không thích phân đoạn này nhất, luôn có loại cảm giác mình sẽ lâm vào bên trong cái gì đó, rồi lại không xác định đó là cảm giác khẩn trương gì. Nhìn anh ăn đến một nửa, cô mới nhớ đến một đề tài, mở miệng nói: “Trình Mộ Ngôn, cậu có thể giải thích với người khác một chút hay không.”

Anh nghe vậy, động tác ăn cơm dừng lại, cô thuận tay rút tờ giấy đưa cho anh. Khoé miệng anh nhếch lên, sau khi lau chùi một chút hỏi: “Cái gì cơ?”

“Bạn gái ấy!” Đường Tiểu Mẫn rất cạn lời: “Cậu không phải là IQ và EQ siêu cao hay sao? Đến cái này cũng không thể nghĩ được?”

“Cậu cũng cảm thấy IQ và EQ của tôi siêu cao à?” Anh rõ ràng là hỏi một đằng trả lời một nẻo.

Đường Tiểu Mẫn không biết trong hồ lô của anh bán thuốc gì, nghĩ nghĩ, rồi gật gật đầu.

“Cho nên đây là một lời khen.” Anh lại nói.

Ánh mắt người đàn ông này dường như có chút không đúng, Đường Tiểu Mẫn rất đau buồn mà không xem ra được, đành phải gật gật đầu tiếp.

“Vậy làm bạn gái của tôi chắc là rất hạnh phúc.”

Cô nghĩ nghĩ, miễn cưỡng đồng ý, vì vậy nên gật đầu.

“Vậy được người khác cho là bạn gái của tôi cũng nên cảm thấy vinh hạnh, không phải sao?”

“Ồ, cũng đúng.” Dựa theo quán tính đáp đề trước đó, cô thuận miệng nói ra như vậy.

Đáp án này anh rất vừa lòng, vỗ vỗ bả vai của cô, sau đó tiếp tục ăn cơm.

Đường Tiểu Mẫn hoảng hốt nhìn anh ăn xong, lại nhìn anh đi rửa hộp cơm, sau khi đóng lại cất vào túi mua hàng, cũng giúp cô xách trên vai cô, giúp cô bảo tài xế sau khi đưa cô lên xe nói địa chỉ trong nhà cho tài xế…

Lúc này mới hồi phục tinh thần nói: “Trình Mộ Ngôn, cậu có ý gì nhỉ?!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi