Hương hoa cam nhàn nhạt vấn vít quanh người, khuôn mặt thon thả ngay trước mắt, người đẹp trong lòng còn thẳng thắn nói ra những lời như vậy, con ngươi đen láy sâu hút của Phó Lệnh Nguyên chăm chú nhìn cô.
Nguyễn Thư khẽ nhướng mày, ánh mắt nhìn thẳng anh mang vẻ khiêu khích, như muốn nói: "Thế nào, dâng đến tận miệng khiến anh sợ sao?"
Đột nhiên, khuôn mặt Phó Lệnh Nguyên tràn đầy hứng thú.
Đối diện với cửa hàng tiện lợi là một khách sạn.
Sau khi vào phòng, Phó Lệnh Nguyên ôm lấy cô ngay lập tức, lật xuống hôn.
Nguyễn Thư nhắm mắt lại, cảm giác cả người đều bị hơi thở mạnh mẽ của anh quấn lấy.
Hai cơ thể ôm nhau khiến cô thấy không quen, mau chóng chuyển sự chú ý của mình sang các giác quan khác.
Dưới sự chỉ dẫn của anh, cô thử cố gắng đáp ứng hết sức.
Cảm nhận được chút hưng phần ít ỏi trong cơ thể, sự phấn khích bị cảm giác khó chịu lấn át cũng chẳng còn bao nhiêu.
Nguyễn Thư cố nắm chặt thời cơ, tay run run cởi quần áo của anh.
Nhờ vào kỹ thuật đầy kinh nghiệm của Phó Lệnh Nguyên, mọi chuyện diễn ra khá thuận lợi, cô ngửa mặt ngã xuống giường, khoảnh khắc bị anh đè xuống, cô hơi khó chịu khẽ nhíu mày, những chuyện khác tạm thời không sao cả.
"Mở mắt ra." Giọng nói của Phó Lệnh Nguyên từ phía trên vọng xuống.
Mi mắt Nguyễn Thư khẽ run rẩy nhưng vẫn không chịu mở, chỉ nhắc nhở anh: "Anh ba, mỗi khoảnh khắc trong một đêm xuân đều đáng giá ngàn vàng đấy, anh nên tranh thủ đi."
"Cả người em đều cứng ngắc thế này.
Căng thẳng lắm à?" Phó Lệnh Nguyên khẽ cười: "Không phải chứ? Chẳng phải em dày dặn kinh nghiệm lắm sao?"
Nguyễn Thư nghe thế chỉ mỉm cười giải thích: "Dù gì cũng là lần đầu tiên thử với anh, không biết có gì đặc biệt không...Được rồi, là do tôi mất tập trung."
"Oh...!Thì ra là thế.."Dường như Phó Lệnh Nguyên hơi giật mình: "Xem ra tôi phải cố gắng hơn nữa, hôn lâu như thế nhưng hình như em vẫn chưa có phản ứng gì lớn."
Vừa nói, anh vừa giữ chặt cằm cô: "Em yên tâm, tôi không có thói quen gì đặc biệt, yêu cầu duy nhất đó là hy vọng em mở to mắt nhìn tôi làm."
Nguyễn Thư hơi do dự một lát, im lặng hai giây, cuối cùng chậm rãi mở mắt ra, trong phút chốc đã nhìn thấy đáy mắt anh.
Bàn tay cô vô thức cuộn thành quyền.
Phó Lệnh Nguyên bất chợt nở nụ cười hài lòng trên khuôn mặt, lại cúi xuống ngậm lấy đôi môi của cô, ngón tay bắt đầu du lãng.
Nơi nào cùng tràn ngập mùi của anh.
Nguyễn Thư cố gắng để bản thân tự đáp lại, cố gắng đáp ứng anh, nhưng dường như vẫn không giữ được chút hưng phấn cuối cùng.
Đột nhiên, Phó Lệnh Nguyên rời khỏi môi cô, dừng tất cả động tác lại, ngồi thẳng dậy nhíu mày nhìn cô, vẻ mặt mơ hồ chen lẫn sự nghi ngờ: "Em..."
Cảm giác hoảng sợ và khó chịu ấp ủ trong lòng đã lâu bất ngờ cuộn lên, cuối cùng Nguyễn Thư vẫn không thể kiềm chế được cảm xúc ghê tởm, đẩy Phó Lệnh Nguyên ra: "Xin lỗi!"
Cô che miệng lại bước xuống giường, vội vã chạy vào phòng vệ sinh, ngồi xổm dưới bồn cầu nôn mửa một trận, lát sau mới bình tĩnh lại được.
Nguyễn Thư tiện thể ngồi luôn xuống đất, liếc nhìn về cánh cửa yên tĩnh mà không khỏi cười khổ —— một lần thử nghiệm thất bại.
Quả nhiên cô vẫn không làm được...!
Sau khi tắm rửa qua, Nguyễn Thư mặc áo choàng tắm mở cửa ra ngoài, nhìn quanh thấy bóng người Phó Lệnh Nguyên đứng gần cửa sổ.
Nghe tiếng động, Phó Lệnh Nguyên quay lại, trên miệng đang ngậm một nửa điếu thuốc, ánh mắt mơ hồ không rõ có phải đang khiếp sợ cô hay không, đôi lông mày nhíu chặt.
Rủ mắt cân nhắc một chút, khi nhướng mắt lên Nguyễn Thư cố gắng sắp xếp lại từ ngữ, mang khuôn mặt tươi cười hỏi: "Hàng rất kém đúng không?"
Lông mày Phó Lệnh Nguyên nghiêm túc nhìn: "Em sao thế?"
Nguyễn Thư không trực tiếp trả lời anh, như đang tự nói với bản thân: "Tôi đã nhấn mạnh từ trước rồi, nếu anh chỉ muốn cơ thể thì cuộc mua bán này anh không có lời đâu.
Bây giờ tin chưa? Anh nên đổi điều kiện khác đi.".