Hơi ngừng một lát, cô bổ sung: "Đương nhiên, nếu anh từ bỏ cuộc mua bán này, dù sao hợp đồng cũng chưa ký, chúng ta cứ như vậy giải tán, đường ai nấy đi, tôi không có ý kiến gì.
Sự trợ giúp của anh chẳng qua chỉ là một đường tắt, không phải là lựa chọn duy nhất.
Có điều vẫn rất cảm ơn anh đã sắp xếp cho tôi gặp Lục Thiếu Thông tối nay."
Dứt lời, Nguyễn Thư bước đến nhặt quần áo của mình bị vứt dưới sàn.
.
truyện đam mỹ
"Rốt cuộc em có chuyện gì?" Phó Lệnh Nguyên nhướng mắt nhìn cô chăm chú, suy đoán nói: "Bệnh lãnh đạm?"
Đối diện với ánh mắt tò mò của anh, Nguyễn Thư cười nhạt: "Chuyện gì không quan trọng, quan trọng chính là, đối với đàn ông mà nói...tôi còn không bằng một con "búp bê bơm hơi"*.
*) Búp bê bơm hơi: là một món đồ chơi tình dục mô phỏng người lớn thay thế người thật để đáp ứng nhu cầu tình dục.
Búp bê bơm hơi....!Phó Lệnh Nguyên buồn cười lặp lại bốn từ kia, khẽ đưa điếu thuốc còn đang dở, hút một hơi rồi nhả khói, suy nghĩ một hồi: "Vậy em càng nên làm người phụ nữ của tôi."
Bước chân của Nguyễn Thư bất chợt dừng lại, đứng im ôm quần áo nhìn anh.
"Làm người phụ nữ của tôi, tôi sẽ chữa trị bệnh lãnh đạm cho em." Giọng điệu của Phó Lệnh Nguyên nhàn nhạt, nhưng lại để lộ sự tự tin như đã biết từ trước.
"Anh ba, tôi tưởng lần kiểm tra vừa nãy cũng đủ khiến anh thất vọng rồi." Nguyễn Thư lại nở nụ cười châm biếm, tiếp tục nói: "Có phải tất cả đàn ông đều tự cao tự đại, cho rằng "của mình" luôn đẹp nhất – lớn nhất và dài nhất, chỉ cần đâm vào người con gái trong trắng trinh khiết thì dễ dàng biến cô ta thành một dâm phụ?"
Nói xong, chính cô cũng bị giật mình bởi giọng điệu tức giận của bản thân, nghe như đã chất chứa oán hận với anh từ lâu, lúc này không nhịn được bùng phát.
Lời ra khỏi miệng không thể rút lại, Nguyễn Thư hơi nhíu mày, cuối cùng nói: "Muốn chinh phục tôi, không phải chỉ cần tiền nhiều, nơi đó khỏe khoắn là được."
Đối xử thẳng thắn, mai sau có gặp lại cũng sẽ thoải mái hơn.
Quay đi quay lại khen anh một câu "tiền nhiều – nơi đó khỏe khoắn" cũng coi như bồi thường.
"A..." Phó Lệnh Nguyên nở nụ cười, chậm rãi mang vẻ lười biếng: "Tôi chưa từng động đến cô gái nào trong trắng cả, cũng không biết có thể biến họ trở thành dâm phụ hay không.
Nhưng..."
Anh cố ý trì hoãn không nói ngay nửa câu còn lại, hai ba bước đi tới gần rồi đột nhiên ôm lấy eo cô: "Tôi có thể biến em thành dâm phụ."
Vừa dứt lời, anh cúi xuống hung hăng cắn môi cô.
Mùi thuốc lá thanh mát tràn đầy khoang miệng bỗng chốc xông thẳng vào cổ họng.
Anh đã cưỡng hôn cô hai ba lần, điều này khiến cho cô quen dần, mặc dù vẫn không thể đáp lại nhưng lần này cô phát hiện mình không còn cảm giác khó chịu như trước.
Tâm tư Nguyễn Thư lay động trong giây lát.
Phó Lệnh Nguyên bất chợt rời khỏi đôi môi đỏ hồng của cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lên nó, nửa mê hoặc nửa đề nghị: "Dù gì cũng chưa quan hệ, em đừng vội kết luận tôi không được.
Tôi nói rồi, phụ nữ càng thử thách tôi càng thích.
Bệnh lãnh đạm của em làm tôi phấn khích đấy."
Đủ kích thích.
Cơ thể hai người quấn quýt lấy nhau, cô có thể cảm nhận anh rõ ràng...
Phó Lệnh Nguyên nhếch khóe miệng: "Quả thật, tôi không phải sự lựa chọn duy nhất của em, nhưng có một đường tắt "trăm lợi lại không hại" bày ra trước mặt, tội gì mà phải bỏ gần tìm xa? Theo tôi được biết, hình như nửa tháng sau sẽ diễn ra cuộc họp Hội đồng quản trị của Lâm thị."
"Nói tóm lại, thua thiệt hay lỗ vốn là chuyện của tôi, em chỉ cần quan tâm đến điều kiện của mình.
Còn hợp đồng thế nào cũng được, soạn xong thì mang tới cho tôi ký." Ngón tay anh cợt nhả vuốt nhẹ phần da để lộ giữa hai cổ áo choàng tắm, "lời thề son sắt" nói: "Tôi sẽ chinh phục em hoàn toàn, từ ngoài vào trong."
Cặp lông mày Nguyễn Thư hơi giật, chăm chú nhìn vào khuôn mặt đầy ẩn ý của anh, đôi mắt phượng hẹp dài khẽ nheo lại, không trả lời ngay lập tức nhưng cũng không vội từ chối.
Phó Lệnh Nguyên nở nụ cười ngụ ý, mê hoặc tích cực chìa cành ô liu: "Tối thứ sáu Tập đoàn Tam Hâm có một buổi tiệc từ thiện, em đến làm bạn gái tôi đi."
...
Chiều tối hôm sau, Nguyễn Thư quyết định rời khỏi công ty sớm hơn nửa tiếng, đến phòng tư vấn tâm lý của Mã Dĩ.
Trên đường đến, cô không gọi điện thoại báo trước cho Mã Dĩ mà ngồi đợi trong phòng tiếp khách một lúc, sau khi bệnh nhân cuối cùng rời khỏi cô mới vào phòng khám của Mã Dĩ.
Trái ngược với sự ngạc nhiên của nhân viên lễ tân trước lần xuất hiện đột ngột của cô thì Mã Dĩ lại bình tĩnh đến lạ, cứ như hôm nay là lịch hẹn khám nên cô đến.
Anh ta lấy bệnh án của cô rồi tháo nắp bút, cúi đầu viết viết gì đó.
Sau đó anh ta đóng tạm nắp bút lại, mười ngón tay đan vào nhau đặt ngay trước mặt bàn, chăm chú nhìn cô: "Nói đi."
Nguyễn Thư hít một hơi thật sâu, đi thẳng luôn vào vấn đề: "Tôi đã thử một lần với người đàn ông kia."
"Người đàn ông nào?"
Vấn đề này...Mã Dĩ biết rõ còn hỏi.
Xuất phát từ sự nghi ngờ ẩn sâu trong tiềm thức của cô, mỗi khi cô nói chuyện với anh ta đều cố gắng chọn từ ngữ ngắn gọn.
Anh luôn cố hướng dẫn để cô miêu tả nhiều hơn, bộc lộ cảm xúc chủ quan cá nhân.
Sử dụng các từ ngữ mang đậm màu sắc tình cảm.
"Cái người lần trước tôi nói, người đàn ông khuấy đảo lưỡi trong miệng và đòi bao nuôi tôi."
"Hai người còn giữ liên lạc?"
" Ừ."
"Lần này là cô chủ động hay anh ta chủ động?"
"Tôi chủ động."
"Tại sao lại chủ động?"
"Anh từng hỏi tôi, nếu có cơ hội liệu tôi có thử với anh ấy lần nữa không."
"Thế cơ hội lúc đó là gì?"
"Tôi hơi phấn khích."
"Tại sao lại phấn khích?"
"Anh ấy vừa đưa tôi đi đua xe.
"
Mã Dĩ nâng gọng kính đen trên sống mũi, ánh mắt ít nhiều lộ vẻ dò xét: "Cô với anh ta tiến đến đâu rồi?" Hiển nhiên biết trước lần thử nghiệm này của cô kết thúc thất bại.
"Ngón tay anh ta có luồn vào trong một chút."
"Sau đó thì sao?"
Nguyễn Thư nhắm mắt lại, đôi bàn tay siết chặt, chậm rãi thốt ra ba chữ: "Rất ghê tởm."
Lại dùng từ này để hình dung.
Chú ý tới vẻ mặt cứng đờ của cô, Mã Dĩ đang định hỏi tiếp thì bỗng dưng Nguyễn Thư mở mắt ra, đứng vụt dậy, xoa xoa trán nói: " Xin lỗi, đột nhiên tôi không muốn nói nữa."
Mã Dĩ nhìn chằm chằm khuôn mặt hơi tái nhợt của cô, im lặng hai giây rồi bình tĩnh nói: "Tùy cô."
Trên đường đi taxi về, Nguyễn Thư không ngừng ấn huyệt thái dương, vô cùng hối hận vì chưa chuẩn bị tốt tinh thần mà đã đi tìm Mã Dĩ.
Có lẽ cuộc họp Hội đồng quản trị đang đến gần nên dạo này cô hơi nóng nảy.
Phải bình tĩnh...
Đến khu dân cư, Nguyễn Thư không cho taxi mà bảo tài xế dừng ở cổng, để mình tự đi bộ vào trong.
Vừa xuống xe thì đúng lúc nhìn thấy một chiếc Porsche quen thuộc phía trước, một người đàn ông với một người phụ nữ đứng bên cửa xe, bất chợt người phụ nữ nhón chân hôn người đàn ông, người đàn ông có phần hơi do dự nhưng cuối cùng lại ôm lấy eo người phụ nữ..