ÁNH SÁNG CỦA TÔI


Về trường, tôi cũng không gặp lại Trì Thần.
Trương Vũ nói bọn họ đã đi đến vài thành phố, tham gia một cuộc thi, một tuần nữa mới về.
Tuần này, tôi tập trung ôn thi CET cấp 4, còn cập nhật tiểu thuyết nữa.
Buổi tối, tôi có thói quen đợi sẵn trong game, chờ bọn họ kéo mình vào chơi.
Thế nhưng thời gian gần đây ai nấy đều rất bộn bề nên căn bản không có thời gian để ý đến tôi.
Mỗi lần tôi hỏi thăm tình hình thi cử ở trong nhóm, đến nửa đêm các cậu ấy mới rep.
Thú thật tôi đã có chút hụt hẫng…
Mãi cho đến thứ 6.
Mới sáng sớm tôi vừa ngủ dậy, thì điện thoại thông báo có tin nhắn.
“Cấp 4 cố lên, Tiểu Triều Triều!”
“Tặng cậu bùa may mắn nè!”
“Cậu nhất định sẽ làm tốt thôi.”
“Thi xong, chúng tôi có quà cho cậu.”
Ba người cùng cổ vũ tôi, khiến lòng tôi tràn đầy cảm động.
Trì Thần đến tối mới nhắn, nhưng không gửi tin nhắn trong nhóm mà chỉ gửi tin nhắn cho mình tôi.
“Cứ thi đi, khi nào về, tôi sẽ mang quà cho cậu.”
Tôi vừa thấy tin nhắn của cậu thì trong lòng cũng rộn ràng như có con nai tơ chạy loạn.
“Ừ, chúng ta cùng nhau cố lên!”
Tôi rep một câu tràn đầy nhiệt huyết, lại cảm thấy hơi ngại, nhanh chóng rút về, đổi thành:

“Ừ, mọi người cũng cố lên!”
Cuộc thi CET cấp 4 rất nhanh đã kết thúc.
Lần này tôi thi cũng không tốt nhưng cũng không kém, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy khẩn trương đến vậy.
Ra khỏi địa điểm thi, tôi hít sâu một hơi, cảm giác căng thẳng giờ đã vơi đi ít nhiều.
Buổi tối load lại mail, nhận được một email mới của biên tập viên, họ đã đồng ý nhận những tác phẩm của tôi rồi.
Tôi vui mừng kích động, không biết làm thế nào mới phải, phải mất cả nửa tiếng mới trả lời người ta.
Tôi đã ký hợp đồng rồi!!!!
Lần đầu tiên tôi cảm thấy bản thân đã đạt được thành tựu trong đời.

Chủ nhật, bọn họ quay về, hẹn tôi ra ngoài, tôi phấn khởi thông báo cho họ tin này.
“Tiểu Triều Triều, nghe có vẻ hay đấy.”
“Tác phẩm mới là gì thế, để bọn tôi xem nào.”
“Đúng đúng đúng, tò mò ghê.”
Ba đồng chí kia xem chừng còn kích động hơn cả tôi.
Tôi gửi thẳng vào trong nhóm.

Trương Vũ hưng phấn đọc ra thành tiếng:
“Học bá kiêu ngạo và học tra ba ba.”

.

.

.

.

.

.
Không khí đột nhiên tĩnh lặng.
Ba người mắt chữ A miệng chữ O.
“Giỏi thật, bọn tôi coi cậu như em gái, cậu lại muốn làm bố chúng tôi?” Trương Vũ nói xong liền chạy tới đánh tôi.
“Không phải, đây chính là một cách cường điệu.” Tôi nhanh chóng giải thích rồi bất giác lui người về phía sau.
“Thế nào? Cậu còn muốn tả thực à?” Cặp sinh đôi cũng bắt đầu tủi thân.
“Không đúng, không đúng, hahahahaha.” Tôi không nhịn được mà bật cười.

“Cứu mạng, sao cậu đến cả tiểu thuyết cũng viết bọn tôi hổ báo như thế, hay tính cả suất của Trì Thần đi?”
“Cậu bất công lắm nhá!”
Cặp sinh đôi cũng bắt đầu xua đuổi tôi.
Trì Thần từ nãy đến giờ vẫn im lặng, bỗng giơ tay cản bọn họ lại, đặt tay lên đầu tôi, bình tĩnh nói: “Sai ở đâu?”
“Lão đại, hai người quá đáng lắm!”
Thấy ba bạn nhỏ nghiến răng nghiến lợi tôi đành phải lên tiếng để cứu vãn tình hình.
“Trương Vũ, độc giả của tôi rất thích cậu.”
“Thật không?” Cậu ta vui mừng trông thấy.
“Thật.”
“Sao lại thích tôi?”
“Thích cách cậu làm nũng.

.

.”
Tôi nói xong, nụ cười trên mặt cậu cứng lại.
Những người khác đều cười lăn cười bò.
“Chúng mày cười cái rắm, hừ, tao phải xem độc giả nào lại bình luận khen như vậy.”
Đùa giỡn xong, cả ba người đều mang quà ra.
Tôi rất bất ngờ, tưởng rằng họ chỉ nói cho có mà thôi.
Không nghĩ là họ lại mua thật.
Một cái kẹp tóc màu vàng, một con búp bê kỉ niệm cuộc thi, một con dấu của cuộc thi.
Chỉ có Trì Thần chưa đưa cho tôi.
“Lão đại, cậu chưa mua?”

“Cậu quên rồi à?”
Trì Thần im lặng không nói.
“Ha ha, không sao, quên rồi thì thôi, cảm ơn các cậu.” Tôi cười nói, giảm bớt sự xấu hổ cho cả đôi bên.
Còn cậu, vẫn trưng ra vẻ mặt như không hề có chuyện gì xảy ra đó.
“Lần sau, lần sau tôi nhất định sẽ nhắc nhở cậu ấy mua 2 phần.” Trương Vũ nhanh nhẹn tiếp lời.
“Không sao đâu.” Tôi cười khoát tay.
Đột nhiên Trương Vũ hỏi: “Lão đại, chuyện cậu với Chu Hồi thân nhau là như thế nào thế?”
Thân nhau?
Là cái lần tôi chạm mặt cậu ở trường ư?
Khó trách lại gặp cậu ở chỗ đó, hóa ra là hẹn với Chu Hồi.
Trương Vũ đúng là chúa hề, vừa mới hỏi Trì Thần xong thì liền quay xong chọc ghẹo tôi ngay được.
“Tiểu Triều Triều, cậu không sao chứ? Đứng ở đấy sao lại không né?”
“Aiya, liệu hồn” Tôi chạy lại trêu đùa với Trương Vũ.
Tôi trộm nhìn Trì Thần, đúng lúc cậu ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt của cậu, trái tim lại hẫng đi 1 nhịp.
“Không thân.” Cậu nhẹ nhàng đáp.
Không biết có phải ảo giác hay không nhưng tôi cảm thấy cậu ấy hình như đang nói với mình.
Trương Vũ, lại là Trương Vũ:
“Không phải cậu quay về để gặp 1 cô gái hay sao? Sao lại không thân?”
“Đúng vậy, lão đại nói cho mọi người biết đi, lại còn không thừa nhận?”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi