26.
Tôi cũng băn khoăn không biết cậu ấy có quay lại gặp cô gái đó không.
Nhưng suy nghĩ lại, điều này có liên quan gì đến tôi?
Cậu và tôi chỉ là bạn tốt.
Cậu ấy đẹp trai như vậy, đương nhiên sẽ thu hút được rất nhiều cô gái.
Mặc dù dạo này chúng tôi hay đi chơi với nhau nhưng tôi chưa bao giờ thấy bạn gái của cậu ấy.
Có thể là quen nhau ở quê nhà, cũng có thể học cùng một trường.
“Bớt lời đi.” Mỗi lần cậu ấy trở nên hung dữ, tôi đều sợ mất mật, không dám nói lời nào.
“Ừm", Tôi đáp
Cậu ấy lại thở dài, nhìn tôi bất lực: "Không phải nói cậu."
"Chậc chậc, trong mắt lão đại chỉ có Tiểu Triều Triều mới là người.”
"Đúng rồi, nói chuyện với Tiểu Triều Triều dịu dàng như vậy"
“Còn đối xử với chúng ta chẳng khác nào cường hào ác bá”
Nghe những lời lên án của họ, tuy tôi vô cùng thông cảm nhưng cũng không kìm được sự vui vẻ trong lòng.
Trì Thần đối với tôi rất tốt.
Chắc do cậu ấy đã thấy tôi khóc rất nhiều lần, nên sợ tôi khóc chăng?
Nghĩ đến chuyện này, tôi lại thấy hơi xấu hổ.
Khi gần đến giờ, họ đưa tôi trở lại ký túc xá.
Tôi vẫy tay chào tạm biệt họ, vừa định quay đi thì một chiếc hộp nhỏ được nhét vào tay tôi.
Lại là Trì Thần!
Tôi ngạc nhiên không nói nên lời.
Cậu ấy chỉ nhìn tôi, mỉm cười ranh mãnh, rồi quay người rời đi cùng họ.
Tim tôi đập loạn nhịp, vì sợ bị ba tên nhóc kia phát hiện, tôi lén lút giấu nó ra phía sau.
27.
Trở lại phòng KTX, tôi nóng lòng mở hộp ra xem thử.
Bên trong có một chiếc kẹp tóc bằng ngọc trai.
Tôi xoắn xít kẹp thử trước gương, thật sự rất hợp với những lọn tóc màu nâu trà của tôi.
Cài xong, tôi tự cảm thấy mình chẳng khác nào một nàng công chúa vậy.
"Triều Triều, cậu mua lúc nào vậy? Đẹp quá."
"À, tớ được tặng."
"Bạn trai hả?"
"Không, không ...!là bạn thôi."
"Bạn nào? Chắc chắn là có ý với cậu.
Bằng không sao tự nhiên lại tặng kẹp tóc?"
"Hả……"
Tôi có chút bối rối, cũng hơi lo lắng.
Nằm trên giường suy nghĩ một lúc lâu, tôi quyết định gửi tin nhắn cho Trì Thần.
[Món quà rất đẹp, cảm ơn cậu.]
Sau đó, tôi nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình, chờ đợi tin nhắn của cậu ấy.
[Cậu thích là tốt rồi.]
[Tôi tưởng cậu quên, quên rồi cũng không sao.] Tôi tìm chủ đề nói chuyện với cậu ấy.
[Tôi không quên.]
Chỉ 3 từ đơn giản đã khiến tim tôi đập loạn cả lên.
[Vậy sao lúc ăn cơm cậu lại không đưa?] Tôi đã mơ hồ biết đáp án, vừa bấm gửi liền hối hận.
[Ba tên nhóc kia ồn ào quá.]
Cũng đúng, nếu cậu ấy lấy ra ngay lúc đó, ba tên tiểu tử thối kia nhất định sẽ tra hỏi đủ kiểu.
Tôi còn muốn hỏi cậu ấy tại sao lại nghĩ đến việc tặng kẹp tóc cho tôi, nhưng không cách nào mở miệng.
Nên đành lảng sang chuyện khác.
[Cảm ơn cậu, bạn cùng phòng của tôi đều nói mắt thẩm mĩ của cậu rất tốt.]
[Cho tôi xem thử đi.]
???????????
Tôi bắt đầu căng thẳng.
Chắc ý của cậu không phải là gọi video đâu nhỉ?
Nghĩ thôi cũng thấy xấu hổ rồi…
Ngay khi tôi gom đủ dũng khí, chui vào chăn định gọi video cho cậu ấy thì…
[Gửi ảnh đi.]
Hóa ra người ta chỉ muốn xem ảnh chụp.
Đều là tôi tự mình đa tình.
Tuy hơi quê nhưng tôi vẫn chọn một tấm ảnh vừa chụp ban nãy rồi gửi cho cậu ấy.
Kết quả là cậu ấy im lặng rất lâu mà không trả lời lại.
Tôi càng căng thẳng hơn nữa.
Có khi nào cậu ấy cảm thấy tôi không xứng đáng với chiếc kẹp của cậu ấy hay không?
Tôi thậm chí đã nảy sinh ra ý muốn thu hồi lại tấm ảnh, nhưng đã qua thời gian có thể thu hồi rồi.
Đang lúc ngập tràn trong sự hụt hẫng, thì điện thoại báo có tin nhắn.
Tôi ngay lập tức mở lên xem.
[Cậu xinh lắm.]
Tự dưng được khen, mặt tôi bất giác nóng lên.
Tôi không biết nên đáp lại thế nào, nên cũng không trả lời cậu ấy.
28.
Một thời gian sau, khi tôi nhận được khoản phí đầu tiên, nhìn những con số trong thẻ ngân hàng của mình cảm giác của tôi có thể nói là gói gọn trong bốn chữ “không thể tin được”.
Tất nhiên, phải mời Trì Thần và ba đồng chí kia một bữa rồi.
Thế nhưng lúc tôi đến khoa thể thao tìm bọn họ thì chỉ thấy bọn Trương Vũ, chẳng thấy Trì Thần đâu.
“Bố cậu ấy nhập viện, nên cậu ấy về nhà rồi.”
“Tại sao lại thế? Có nghiêm trọng không?”
"Tôi cũng không rõ, chỉ nghe nói rằng bố cậu ấy bị thép rớt trúng khi đến công trường."
Nghe tin này cả người tôi mềm nhũn.