ÁNH SÁNG CỦA TÔI


Cậu đang làm gì vậy???
Sau vài giây, Trì Thần từ từ thả lỏng tay, nhìn tôi với đôi mắt long lanh cùng nụ cười tươi trên môi.
“Cậu…cậu…cậu đang làm gì vậy?”
Chúng ta không phải đang nói về chuyện lốp dự phòng sao? Tại sao lại đột nhiên hôn tôi?
“Có thích không?”
“Thích gì cơ?” Trái tim non nớt của tôi đang đánh đu không ngừng.
“Tôi vừa ăn kẹo vị cam.” Cậu ấy vẫn tiếp tục cười.
“Vị cam à?” Tôi liếm liếm môi, “Ờ thì…cũng...”
Nói rồi tôi liền muốn tự cắn lưỡi mình img
Sao mọi thứ lại diễn biến theo chiều hướng này???
Cậu lại cười rồi xoa đầu tôi.
Khi mà tâm trí tôi vẫn chưa hoàn hồn sau những chuyện vừa xảy ra, thì vào giây tiếp theo, tôi nhìn thấy…
CHÂU MỘ.
TÔI!!!!!!!!!!!!!
Phản ứng đầu tiên của tôi chính là trốn sau lưng Trì Thần.
Kết quả là cậu ta lao tới, kéo tôi ra rồi đ.ấm Trì Thần một cái thật mạnh.
Trì Thần hơi choáng trước cú đấm đột ngột, cậu ấy cau mày nhìn Châu Mộ.
“Cậu đang làm cái gì vậy hả?” Tôi lao ra, đứng chắn chính giữa, không cho cậu ta đến gần Trì Thần.
Châu Mộ bỗng nhiên trở nên điê.n loạn, nhìn cậu ta cứ như muốn tiếp tục xông lên đ.ánh người vậy.
“Tránh ra!” Châu Mộ hét lên.
“Cậu bị làm sao vậy?!” Tôi giơ tay lên định ngăn lại nhưng lại không ngăn nổi.

“Lý Triều Triều, cậu đang giao du với hạng người này sao? Bây giờ lại còn làm ra chuyện đáng xấu hổ ở đây, có phải tiếp theo, cậu sẽ đưa hắn vào khách sạn luôn đúng không?” Cậu ta tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng, hai mắt hằn rõ tia má.u.
Khi nghe thấy những lời nói này của Châu Mộ, mặt tôi cũng đỏ bừng.
“Cậu làm sao vậy? Cậu có tư cách gì mà nói như vậy?”
Châu Mộ gần như hoàn toàn phát điê.n, cậu ta nhìn tôi chằm chằm rồi bước tới kéo tôi ra, tiếp tục đ.ánh Trì Thần.
“Đừng đ.ánh nhau nữa!!”
Có lẽ vì quá tức giận nên Châu Mộ xô tôi một cái thật mạnh vào tường khiến tôi đau đến hoa cả mắt.
Trong tích tắc, đột nhiên có một bàn tay kéo tôi lại.
“Có đau không?” Trì Thần xót xa nhìn tôi.
“...” Đối với cảnh tượng đáng sợ này, tôi bỗng nhiên bật khóc.
Thấy tôi khóc, ánh mắt cậu thay đổi ngay lập tức.
Cậu dìu tôi đến một góc xa rồi nói: “Cậu đứng ở đây, đừng đi đâu hết!”
Nói xong, liền đi về hướng Châu Mộ, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn cậu ta hỏi: “Cậu tên là Châu Mộ đúng không?”
“Đúng vậy.

Lý Triều Triều không thích cậu, hãy tránh xa cậu ấy ra!”
“...” Trì Thần cười nhẹ rồi đấm một cái, khiến Châu Mộ ngã xuống đất.
[img


~~~~~~~~]
Châu Mộ đứng dậy định giơ tay đánh lại.
Trì Thần lại vung tay cái nữa, đánh Châu Mộ ngã quỵ vô tường.
Nhìn thấy cảnh đó, tôi liền nhận ra lo lắng vừa rồi của mình thật là thừa thãi.
Trì Thần làm sao có thể thua Châu Mộ được.
“Người cậu ấy thích là tôi, không phải cậu.” Châu Mộ tiếp tục nói.
“Câm miệng!!”
Châu Mộ tiếp tục nói gì đó, câu này khiến cậu ta bị đ.ấm thêm một phát nữa
[img
!!!!]
“Cậu có biết bố của tôi là ai không?” Châu Mộ bị đánh ngã xuống đất, hung hăng nhìn về phía Trì Thần.
Trì Thần giễu cợt nói: “Thì? ”
Tôi thật sự sợ hãi khi nghe những lời này.
Bố của Châu Mộ là một người có quyền lực, còn bố của Trì Thần chỉ là một người bình thường khuân vác gạch ở công trường.
Chỉ sợ rằng cứ tiếp tục như vậy, người chịu thiệt sẽ là Trì Thần.
“Trì Thần.” Tôi chạy tới giữ tay cậu ấy, “Đừng đ.ánh nữa.”
“...” Trì Thần quay lại, nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt của tôi, thở dài nói: “Được rồi, cậu đừng khóc nữa.”
Nói rồi, cậu ấy đưa tay lên lau nước mắt cho tôi.
Sau đó buông xuống một câu: "Triều Triều là bạn gái của tôi, cậu nên tránh xa cô ấy ra.


Sẽ không có lần sau đâu.”
Nói xong, cậu liền kéo tay tôi đi về phía thang máy.
30.
Trong thang máy, cậu ấy nắm chặt tay tôi, thật sự là nắm rất chặt.
Tay tôi đổ đầy mồ hôi, nằm gọn trong lòng bàn tay của cậu.
“Cậu ta thật giống mẹ mình, đều là những người kém mắt.” Nói rồi, cậu ấy cúi xuống, lấy ngón tay cái nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi.
Trì Thần chăm chú nhìn tôi.
Tôi cảm thấy hơi ngại khi bị cậu nhìn như vậy.
“Cậu có thể tặng tôi một món quà không?” Cậu ấy hỏi tôi rồi nở nụ cười.
“Quà gì?” Tôi cảm thấy hơi bối rối.
“Không cho tôi làm bạn trai cậu, đến quà cũng không được sao?”
Bạn trai?
Trao đổi quà??....
“Cậu muốn quà gì?” Nhưng, thật lòng thì tôi cũng muốn mua cho cậu một món quà.
“Bất cứ cái gì cậu mua, tôi đều thích.”
“Vậy tôi sẽ mua cho cậu một đôi giày.” Tôi còn tưởng rằng Trương Vũ và những người khác đã mua quà cho cậu rồi.

Nhưng mà nếu bọn họ chưa mua thì tôi rất muốn mua cho cậu ấy một đôi giày.
“Mua giày sao?” Cậu ấy nhéo má tôi.

“Cậu muốn đuổi tôi đi sao?”
“À…không phải vậy.” Tôi nhanh chóng giải thích.

“Tôi nghĩ rằng cậu là sinh viên thể thao, giày là thứ cần thiết nhất nên muốn mua tặng cậu một đôi.”
“Vậy thì đi thử một vài đôi nào.”
Lúc đang thử giày thì điện thoại tôi đột nhiên vang lên.

Là mẹ.
Khi nhìn thấy tên người gọi, toàn thân tôi đông cứng lại.
Tôi lo lắng đi vào phòng thử đồ, lấy di động ra rồi ấn nút nghe.
“Lý Triều Triều, mày đã làm gì vậy?”
“Con làm gì là làm gì?”
“Nếu không gây chuyện thì mày sẽ chế.t sao? Hay mày nghĩ bố mẹ đang sống thoải mái nên muốn gây chuyện để cho bố mẹ phiền lòng?”
“Ngay lập tức đi lên tầng hai đưa Châu Mộ tới bệnh viện nhanh.

Bố mày đã phải lập tức chạy ngay đến để xin lỗi gia đình họ rồi đấy.”

Đầu tôi ong ong, những câu tiếp theo tôi hoàn toàn không nghe được gì nữa.
Chuyện chỉ vừa mới xảy ra, sao mà mọi người lại biết nhanh vậy?
“Châu Mộ là người gây chuyện trước, chắc không có gì quá nghiêm trọng đâu.”
Khi tôi rời đi, đúng là trên khoé miệng cậu ta có vết má.u.
“Sao mà không có chuyện gì nghiêm trọng được? Châu Mộ là thiếu gia nhà giàu, sao có thể so sánh với người bình thường được.

Lý Triều Triều, mày có biết phân biệt nặng nhẹ không vậy?"
“Lá gan của mày cũng thật lớn, còn dám gọi người đến đánh Châu Mộ.

Lúc làm vậy, mày có suy nghĩ đến hậu quả không?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi