ÁNH SÁNG CỦA TÔI


“Mày không muốn bố mẹ mày đều thất nghiệp thì ngay lập tức đến đó, khóc lóc cũng được, quỳ gối cũng được, cầu xin nhà đó tha thứ cho mày đi.”
Mẹ tôi ở đầu dây bên kia vừa lo vừa tức, mắng tôi đến nỗi không kịp phản bác.
“...” Tôi chán chẳng nói nên lời.

Thay vào đó, những giọt nước mắt tủi thân đã bắt đầu lăn dài trên gò má.
Khi tôi thích cậu ta đã bị cậu ta bắt bẻ đủ đường.

Giờ tôi lựa chọn buông tay vẫn còn bị cậu ta gây khó dễ.
Cuộc sống đầy tuyệt vọng đè lên khiến tôi không thể nào thở nổi.
Nghe mẹ tôi kể, khi cả nhà biết tin Châu Mộ bị đ.ánh, bố tôi lập tức phải chạy tới đó.

Mẹ tôi nói quả không sai, có thể vì việc này mà bố mẹ tôi sẽ bị đuổi việc.

Tất cả đều tại tôi.
“Sao thế?” Giọng Trì Thần vang lên từ phía bên ngoài phòng thử đồ.
Tôi vội lau nước mắt, hít một hơi thật sâu.
“Không sao.” Tôi mở cửa phòng thử đồ, cố gắng nở một nụ cười.
“Thật sự không sao?” Trì Thần chăm chú quan sát biểu cảm trên gương mặt tôi.
“Thật không sao.”

“Người đẹp, bạn trai của em đã chọn vài kiểu giày đôi mới nhất ở chỗ chúng tôi, em cũng chọn đi.” Nhân viên phục vụ mang hộp giày tới.
“Cậu thích đôi nào, tôi sẽ mua một đôi như vậy.” Trì Thần nói xong nhìn tôi cười dịu dàng.
“...” Tôi lắp ba lắp bắp, cảm thấy thật sự rất khó nói: “À… Trì Thần, tôi tự nhiên nhớ ra có việc gấp, hay là lần sau chúng ta chọn sau, được không?”
Châu Mộ vẫn đang ở nhà xe.

Dì Lưu, bọn họ cũng ở đó đợi tôi xuống cầu xin tha thứ.

Cho dù tôi không muốn đi cũng bắt buộc phải đi.
“?” Trì Thần hơi nhíu mày, nhìn tôi: “Cũng được, chuyện gì thế, tôi giúp cậu gọi xe.”
“Không cần!” Tôi ngay lập tức từ chối cậu ấy.
Tôi không dám nói sự thật rằng tôi và gia đình Châu Mộ có mối quan hệ vô cùng phức tạp.

Đây không phải chuyện nhất thời có thể giải thích rõ ràng được, tôi cũng không muốn bản thân mình trở nên hèn mọn trước cậu ấy.
“Vội vàng vậy sao?” Cậu ấy không thay đổi giọng điệu nhìn tôi.
“Ừm, tối nay tôi gọi điện cho cậu được không?” Tôi nhỏ giọng hỏi lại.
“...” Trì Thần trầm mặc vài giây, nói: “Có chuyện gì cứ nói với tôi.”
“Chuyện nhỏ ấy mà.” Tôi cảm giác như cậu ấy đã biết được gì đó, có chút hoảng hốt: “Không tiện nói với cậu.”
“Vậy được.” Cuối cùng cậu đành thỏa hiệp: “Tôi đưa cậu tới cửa thang máy.”
Tôi rất căng thẳng, bởi lẽ tôi cần lên tầng hai, tôi sợ cậu sẽ đi theo tôi và mọi chuyện sẽ càng tồi tệ hơn mất.
“Cần tôi lên tầng cùng cậu không?” Cậu ấy đứng trước cửa thang máy nửa đùa nửa thật.
“Không cần!” Tôi nhanh chóng đáp lại.
Đáy mắt cậu lóe lên vẻ ưu tư: “Lý Triều Triều, đừng đùa giỡn với tôi.”
“...” Tôi đứng trong thang máy, miệng lắp bắp nhưng rốt cuộc cũng không nói được lời nào.
Rất nhanh cửa thang máy đóng lại.

Trì Thần cứ đứng như vậy nhìn tôi, cuối cùng bị bỏ lại ở bên ngoài.
Trước hết phải giải quyết vấn đề với Châu Mộ, sau đó từ từ giải thích với cậu ấy cũng được.
31.
Chưa gì đã lên đến tầng hai rồi.
Khi tôi nắm chặt tay bước tới thì bắt gặp dì Lưu và cô gái tên Nhu Nhu vừa rồi.

Châu Mộ đứng ngoài xe để hai người họ kiểm tra thương tích.

Thấy tôi xuất hiện, ánh mắt ấy như ngàn vạn mũi kim nhìn về phía tôi.
“Sao cậu lại đến đây?” Châu Mộ nhìn thấy tôi thì liền có chút vui mừng.

“...” Sao tôi lại tới đây? Cậu ta còn giả vờ cái gì?
“Triều Triều, nhà chúng ta không hề bạc đãi cháu mà?” Dì Lưu nhìn thấy tôi đã nổi cơn thịnh nộ, nét mặt ưu nhã giả tạo kia cuối cùng cũng không giữ được nữa rồi.
“...” Tôi đứng đó không nói một lời.
“Cháu xem xem, mặt mũi thì sưng vù, m.áu mũi chảy ròng ròng, cũng không biết có bị ảnh hưởng đến xương không nữa.” Dì Lưu đếm thương tích trên người Châu Mộ: “Lý Triều Triều, Châu Mộ nhà chúng ta bình thường đối xử với cháu chưa đủ tốt hay sao? Sao cháu lại… vong ân bội nghĩa như thế?”
Dì ấy tức giận đến mức muốn chửi thề, nhưng có lẽ vì cô gái kia còn ở đây nên không dám buông những lời suồng sã.
“ Triều Triều, người bạn trai kia của chị có x.u h.ướng b.ạo l.ực đúng không, ra tay thật là tàn nhẫn.” Con gái trưởng khu nhẹ nhàng giúp Châu Mộ lau vết m.áu trên gương mặt.
“Dì còn nói cháu kiếm được một người bạn trai không tồi, còn vui mừng thay cho mẹ cháu, ai ngờ…”
“Là cậu ấy ra tay đ.ánh người trước mà.” Tôi chịu không nổi, bèn phản bác lại.
“Châu Mộ nhà chúng ta không phải vì cháu mới ra tay sao? Nhìn cháu kìa, làm sao cháu có thể nói rằng tên vô lại đó đ.ánh Châu Mộ? Sao cháu lại không biết phân biệt tốt xấu như thế được?”
“Cậu ấy không phải tên vô lại…” Tôi hít một hơi thật sâu.
“Không nói nữa, trước hết tới bệnh viện kiểm tra đã, bố mẹ cháu sẽ tới ngay.” Dì Lưu không thèm nói chuyện với tôi nữa.

Tôi cũng không nói thêm được gì.
Bố tôi rất nhanh đã đến nơi.

Ông ấy xuống xe nhìn tôi một cái rồi lập tức nói xin lỗi dì Lưu.
“Đi bệnh viện xem đã.

Triều Triều nhà chúng tôi đã làm phiền đến mọi người rồi.

Chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm mọi chi phí y tế.

Nếu như sau này có phát sinh ra vấn đề gì, gia đình chúng tôi xin được chịu trách nhiệm đến cùng.”

Tôi nhìn dáng vẻ khiêm nhường ấy của bố mà trong lòng vô cùng chua xót.

“Bố…” Tôi nhẹ nhàng gọi ông một tiếng.
“...” Ông ấy chỉ nhìn tôi nhưng không nói gì, chỉ vỗ nhẹ lên lưng tôi.
Xe vừa ra khỏi gara, bố tôi vì đang vội lại đúng lúc gặp một nhóm người đang rẽ ngang nên phải phanh gấp.
“Tiểu Lý, ông lái xe kiểu gì vậy?” Dì Lưu là người đầu tiên tỏ vẻ không hài lòng.
“Xin lỗi, xin lỗi.” Bố tôi nhanh chóng nhận lỗi.
Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy người phía ngoài xe kia.
Một chậu nước lạnh dội từ đầu xuống chân, toàn thân bỗng chốc trở nên lạnh cóng.
Là Trì Thần.
Cậu ấy đứng đó với nhóm Trương Vũ, đợi xe bọn tôi đi qua trước.
Tôi cầu nguyện trong tuyệt vọng, mong rằng cậu ấy đừng nhìn thấy tôi.
Thế nhưng cậu ấy nhìn thấy rồi.
Khoảnh khắc chúng tôi chạm mắt nhau, ánh mắt cậu ấy liền di chuyển về phía sau tôi.
Ghế phía sau tôi chính là Châu Mộ.
Ánh mắt cậu ấy có chút phức tạp.

Tôi không rõ đó là ánh mắt mang sự phẫn nộ hay là thất vọng nữa.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi