ÁNH SAO CHỜ ĐỢI EM

Cô nâng đầu lên một chút, vừa lúc chạm vào cằm anh, “Em hiểu. Em cũng hi vọng có thể như thế, nhưng hiện tại không thích hợp. Anh biết mà.”

Anh đương nhiên biết, vấn đề phải đối mặt sau khi công khai anh còn rõ ràng hơn so với cô, hiện tại quả thật không phải thời cơ thích hợp. Chỉ là một khi suy nghĩ đó hiện lên, thì không thể dễ dàng khống chế như vậy.

Lê Thành Lãng chạm vào lông mày xinh đẹp của cô, bỗng nhiên phát ra tiếng cười khẽ, Nghi Hi nghi ngờ nói: “Anh cười cái gì?”

“Cười chính anh.” Anh thở dài, “Từ trước đều là anh không muốn công khai, cũng bởi vì việc này mà khiến người ta tức giận, hiện tại anh bằng lòng, em lại không muốn. Quả nhiên đều là nhân quả báo ứng…”

“Anh còn dám nhắc đến trước đây!” Nghi Hi giả vờ tức giận, ngẩng lên cụng vào đầu anh, “Không bằng dứt khoát nhân dịp hôm nay thành thật khai báo đi, rốt cuộc trước đây anh có mấy mối tình? Chuyện của em và Hứa Mộ Châu cũng thẳng thắn cùng anh …”

Âm thanh của cô bỗng nhiên dừng lại, là do anh hôn lên môi cô.

Đang lúc mặt trời chậm rãi lặn xuống, phương xa là biển khơi xanh thẳm biển khơi và tà dương tráng lệ, Nghi Hi bị Lê Thành Lãng đè trên bờ cát trắng. Anh hôn vừa ôn nhu lại triền miên, không giống mấy lần cường thế trước đây, càng phù hợp tính cách của con người anh. Khắng khít, đây không phải đoạt lấy, mà là hai bên nói hết và giao lưu.

Chờ đến lúc tách ra, anh nhìn thật sâu vào mắt cô. Chóp mũi khẽ cọ chóp mũi, hơi thở quấn quýt hơi thở, giọng nói của anh trầm thấp mà khàn khàn, “Tiểu Hi, anh yêu em…”

Thân thể Nghi Hi run lên bần bật.

Sắp được nửa năm bên nhau, đây là lần đầu tiên nghe được ba chữ này từ trong miệng anh, Nghi Hi giống như là bị điểm huyệt, yên lặng cùng anh đối diện. Ánh mắt của Lê Thành Lãng ôn nhu, cô chậm rãi nâng tay phải lên, vuốt ve tóc anh.

Làn môi từng chút một cong lên, nụ cười được nắng chiều mạ lên một tầng sắc thái lộng lẫy, cô nói: “Em cũng vậy.

“Lê Thành Lãng, em yêu anh.”

Anh hôn lên môi cô lần nữa, Nghi Hi ôm lấy cổ anh, dùng nhiệt tình chưa từng có trước đó đáp lại. Tất cả mọi thứ đều tốt đẹp như vậy, người bạn yêu sâu đậu cũng yêu bạn, trên đời không có gì tuyệt vời hơn chuyện này. Bọn họ đều may mắn như thế.

Lãng mạn kiều diễm kết thúc trong tiếng kêu thảm thiết của Tống Chấp.

“What the fuck! Cậu cậu cậu cậu hai người đang làm cái gì?!”

Lê Thành Lãng dừng lại động tác hôn Nghi Hi, nhưng qua 2 giây mới rời khỏi làn môi cô. Anh chậm rãi ngẩng đầu, Nghi Hi cũng thuận theo nhìn qua, lại gặp Tống Chấp còn mặc Âu phục buổi sáng, chẳng qua đã đem áo khoác khoát trên cánh tay, cổ tay áo trong kéo lên, dáng vẻ không nhất quán của người đàn ông anh tuấn đến yêu nghiệt, đang trợn tròn mắt nhìn hai người.

“Hai người… Hai người…”

Hai má Nghi Hi thoáng chốc đỏ như thiêu, vừa kích động vừa ngượng ngùng đẩy Lê Thành Lãng. Anh an ủi nhéo tay cô, xoay người một cái liền đứng lên, sau đó quay người lại đỡ cô.

Trên váy Nghi Hi đều là cát, tóc cũng rối bời, cô luống cuống tay chân chỉnh trang lại chính mình, quả thực giống như yêu đương vụng trộm bị bắt quả tang. Chết tiệt, sao Tống Chấp lại chạy đến đây! Vì sợ chạm mặt người khác, bọn họ cũng đi đến một nơi cách rất xa khách sạn, anh ta cứ cố chấp với Lê Thành Lãng như vậy không hối hận sao?

Nghi Hi ngổn ngang trong gió, Tống Chấp cũng không tốt chút nào. Anh ta vốn nghĩ tìm Lê Thành Lãng uống rượu, ban ngày chuyện của Phạm Tư Quân thật sự làm cho anh ta buồn bực bất an, nhưng tìm khắp nơi trong khách sạn cũng không thấy bóng dáng, gọi điện thoại cũng không nhận, cuối cùng vẫn là Trần Văn Văn nói thấy cậu đi ra bờ biển. Anh ta thuận tiện tới đây, lại thấy một màn kình bạo như vậy!

Anh em tốt của anh ta, đang đè một người phụ nữ trên bờ cát hôn nhau! Không phải anh ta mới là người có thể làm chuyện này sao?!

Mà lúc anh ta nhìn rõ người phụ nữ đó, kinh ngạc trực tiếp biến thành kinh hãi!

“Lê Thành Lãng, cậu cùng Nghi tiểu thư… Hai người?!”

Lê Thành Lãng kéo vai Nghi Hi, bất đắc dĩ nói: “Đúng vậy, hai người chúng tôi. Cậu đừng làm vẻ mặt này, giống như đây là chuyện gì giỏi lắm vậy, có lẽ cho tới bây giờ tôi còn chưa từng thất lễ trước mặt bạn gái cậu như vậy.”

“Nhưng cô ấy là… Cô ấy là ai!”

Lúc này Nghi Hi cũng tỉnh táo lại. Đối mặt với đề tài cô vẫn không thích thảo luận, cô chỉ nhẹ nhàng nhíu mày, “Thầy Tống, Lê Thành Lãng đã nói mọi chuyện với tôi. Nếu ngài đã biết, tôi cũng không cần tiếp tục giấu diếm, tóm lại, thân  của tôi không ảnh hưởng tới chuyện chúng tôi ở bên nhau. Chúng tôi đều suy xét rõ ràng, xin anh yên tâm đi.”

Tống Chấp lắp ba lắp bắp, “Suy xét rõ ràng? Không ảnh hưởng? Nhưng, nhưng…”

Lê Thành Lãng đi qua vỗ vai anh ta, “Đừng nhưng nhị gì nữa. Cứ tiếp tục như vậy, cậu ở trước mặt tiểu cô nương cũng không còn hình tượng. Giúp tôi giữ bí mật, cũng không nên nói với Tư Kỳ, lần này là thật, đừng để lại bị cô ấy tra ra!”

Tống Chấp ngây ngốc nhìn anh, có cảm giác thật lạ lẫm. Anh ta vẫn cho là trong hai người bọn họ anh ta là kẻ tương đối to gan, nhưng bây giờ xem tới, bản tính của Lê Thành Lãng kia mới là thẳng thắn!

Nghi Hi bật cười, hai người đàn ông đồng thời nhìn qua, cô lập tức giơ lên tay vô tội nói: “Em không phải đang cười anh ta, chỉ là cảm thấy cảnh tượng này, sao lại giống như đang suy nghĩ làm thế nào để nói với cha mẹ anh… Hai người rốt cuộc là quan hệ gì?”

Thiếu nữ có dâu hiệu mơ hồ đốt cháy CP, Lê Thành Lãng cười thầm, đi tới đẩy đầu cô, “Nói hươu nói vượn! Đi thôi, vũ hội sắp bắt đầu, nếu còn chưa về Tư Kỳ cũng sắp tới tìm người.”

Nơi xa trong vườn hoa khách sạn, đèn đuốc sáng trưng, ca múa lay động, ban đêm ở Tahiti xinh đẹp vừa mới đến, mà bọn họ còn có một khoảng thời gian vui vẻ trải qua cùng mọi người.

Sau khi kỳ nghỉ ngắn ngủi kết thúc, Nghi Hi lần nữa vùi đầu vào công việc, mà lần đầu tiên chính thức lộ diện sau khi trở về nước, đó là tham gia lễ trao giải truyền hình Bạch Mạt Lỵ tại Thượng Hải.

Nhờ vai diễn Võ Mị Nương trong 《 Nữ hoàng 》, cô được đề cử ở hai trong số các hạng mục của giải thưởng gồm nữ chính xuất sắc nhất cùng nữ diễn viên được yêu thích nhất do cư dân mạng bình chọn. Nghi Hi biết với lai lịch của bản thân, thị hậu Bạch Mạt Lỵ là không cần trông cậy vào, nhưng giải thưởng sau chắc chắn là không chạy thoát được, quả nhiên, cuối cùng với số phiếu hơn 200.000.000 đạt được giải “Nữ diễn viên được yêu thích nhất do cư dân mạng bình chọn” . Khi phóng viên phỏng vấn, ngoài chúc mừng đoạt giải cùng truy vấn bát quái, cũng lần nữa hỏi cô lúc nào đóng phim mới.

Dưới ánh đèn, Nghi Hi mặc chiếc váy dài màu xanh cùng lúm đồng tiền như hoa, thong dong trả lời: “Phim mới đang thảo thuận, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, rất nhanh mọi người có thể thấy thông qua tin tức. Hiện tại cứ để cho tôi giữ bí mật đi.”

Nhìn cô như cái gì cũng không lộ ra, phòng viên lại từ trong thái độ của cô cảm nhận có chút vi diệu, xem ra, phim mới của Nghi Hi chính là dự án lớn, chí ít sẽ không phải phim truyền hình. Mà có thể làm cho người đang nổi như cồn là cô sắp xếp lịch trình chờ đợi, những cái tên trong vòng phỏng đoán cũng không nhiều, nhóm phóng viên chỉ cần thu thập phim mới đang được chuẩn bị của các đạo diễn bên đại lục, triển khai các loại phán đoán.

《 Tin tức độc nhất vô nhị 》 – phim hài sắp khởi quay của đạo diễn Nhạc Tiểu Sơn, chưa công bố vai nữ chính, chẳng lẽ là cái này? Nghi Hi là nghệ sĩ Hoa Thụy, Nhạc Tiểu Sơn cũng là đạo diễn Hoa Thụy, tuyển dụng người trong nhà quả thật rất có khả năng. Nếu không nữa thì, là 《 Vân gian nguyệt 》 – phim về đề tài dân quốc của đạo diễn Từ Lập? Trước đây không phải vẫn tung tin đồn cô ấy muốn đóng phim dân quốc sao, Vương An Huệ còn bị chụp được ăn cơm cùng Từ Lập, nói không chừng đang bàn bạc phim ảnh. À đúng rồi, Bạch Khánh Xuân cũng sắp quay phim mới, ông ta là ân sư của Trương Tư Kỳ, nữ diễn viên hợp tác nhiều nhất cũng là chị ấy, nhưng gần đây Trương Tư Kỳ người ta vừa tân hôn, có lẽ không muốn làm việc. Bạch Khánh Xuân cùng Nghi Hi ở trong hôn lễ có qua lại, cũng có khi móc nối với nhau…

Mọi người đoán tới đoán lui, từ đầu đến cuối đều không có kết quả, cũng may mắn năm nay đạo diễn Đàm Vệ Đông đạo diễn không có tác phẩm, bằng không tất cả mọi người đều sẽ nghĩ tới ông ấy. Nói tới cùng, rốt cục cũng có người nghĩ đến một nhân vật khác, “Không phải đạo diễn Khương Bính Kỳ cũng sắp quay phim mới, có thể hay không là ông ấy?”

Khương Bính Kỳ, một trong năm đạo diễn đại biểu của Trung Quốc, thời gian thành danh còn sớm hơn so với Đàm Vệ Đông. Trước thập niên 90, ông đạo diễn 《 Phượng hoàng phi thiên 》, năm đó nhận được giải thưởng Cành Cọ Vàng của Liên hoan phim quốc tố Cannes, đến nay vẫn là một trong những đại biểu đỉnh cao của điện ảnh Hoa ngữ. Đáng tiếc lần bùng nổ dường như đã vắt kiệt tài hoa của ông, sau đó vẫn không thể có tác phẩm xuất sắc hơn, bảy năm gần đây lại càng yên lặng bặt vô âm tín, làm cho rất nhiều thanh niên cũng sắp quên mất còn có đạo diễn này tồn tại.

Quả thật ông có phim mới sắp quay, bảy năm dây dưa nhất kiếm, tự nhiên vô cùng thận trọng, toàn bộ đề tài cùng đội hình diễn viên đều nằm trong vòng bí mật. Tác phẩm điện ảnh mới của Nghi Hi chẳng lẽ là cái này?

Mọi người trầm mặc rất lâu, bỗng nhiên có phóng viên không nhịn được cười lên, “Tôi nói này, chúng ta có thể giữ thể diện cho tiểu cô nương kia hay không? Có nổi như cồn chẳng qua cũng là thần tượng bạo hồng trên mạng, đạo diễn Nhạc cũng được, đạo diễn Khương cũng thế, bỏ qua nhiều ảnh hậu như vậy, thật sự sẽ nhìn trúng cô ấy? Làm không tốt cô ta chính là đang cố tỏ ra huyền bí, kỳ thật chỉ là nhận tiếp một phim thương nghiệp.”

Một câu đánh thức người trong mộng, đám phóng viên lúc này mới cười vang một tiếng, từng người tự tản ra.

“Được rồi, bọn chị lập tức tới liền. A Hoa em nói với đạo diễn Khương ngàn vạn lần đừng đi, chị mang loại trà mà ông ấy thích nhất đến, lát nữa sẽ đích thân pha cho ông ấy uống.”

Trên xe bảo mẫu, Vương An Huệ cúp điện thoại, đưa tay ra ấn ấn huyệt thái dương, “Chị xem như phục đạo diễn Khương, tám năm trước là cái tính này, tám năm sau lại vẫn là cái tính đấy. Thật may mắn đây chỉ là lần thứ hai chị giao tiếp với ông ấy, không thì nhất định phải già đi mười tuổi!”

Nghi Hi cúi đầu lật văn kiện, Vương An Huệ quay đầu nhìn cô, “Nên nói chị cũng nói rồi, có thể thành công hay không phải xem hôm nay. Tính tình của đạo diễn Khương vô cùng cố chấp tùy hứng, nếu lần này quay thử mà hỏng, cho dù mấy tháng nay chúng ta khổ cực cũng uổng công.”

Khương Bính Kỳ là đạo nhị đại, cha ông, đây cũng là một nguyên nhân ông ấy tuổi còn trẻ đã có thể thành danh. Nhân mạch của Vương An Huệ có rộng hơn nữa cũng không duỗi đến ông lão đó, cơ hội lần quay thử hôm nay vẫn là dựa vào giao tình tám năm trước tiến cử Phạm Tư Quân cho ông ấy mà ra.

Nghi Hi hỏi: “Đối thủ cạnh tranh của em là ai?”

“Người mới.” Vương An Huệ buông lỏng tay, “Ngoài em ra, toàn bộ không có bất cứ kinh nghiệm biểu diễn gì. Đại đạo diễn đều giống nhau, thích ngọc chưa bị mài dũa, sau đó tự mình tạo ra tác phẩm, chị gọi nó là ‘Xử | nữ tình kết’.”

Vương An Huệ tức giận thì thích châm biếm lung tung, Nghi Hi cũng không để ý. Cô chỉ đang nghĩ đến lời chị ấy nói, Khương Bính Kỳ muốn dùng người mới làm nữ chính, cho nên, tiếng tăm của cô vào thời điểm này ngược lại trở thành gánh nặng.

Có điều…

Khép lại văn kiện, Nghi Hi cười nhạt một tiếng, “Xem ra em phải nói lời xin lỗi với mấy người mới này rồi. Có lẽ họ phải xuất đạo muộn mấy năm, bởi vì cơ hội này, em quyết định rồi.”

HẾT CHƯƠNG 77

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi