ÁNH TRĂNG SÁNG THAY THẾ CỦA NAM CHÍNH CẶN BÃ

Edit: Tiểu Màn Thầu

Tên đàn ông trung niên đưa tay sờ cái trán bị thương, lùi về sau một bước, “Máu, máu, cái đồ tiện nhân này!”

Ông ta muốn tiến đến đánh Kiều Tịnh, nhưng Thời Trần đã nhanh chân chạy đến đạp ông ta một cước, còn đánh một quyền.

“Thời, Thời Trần!”

Giọng nói Kiều Tịnh run rẩy.

Cô nhìn về phía Thời Trần, trên tay dính máu, bàn tay rung lên, đem mảnh thủy tinh ném xuống đất.

Lòng bàn tay của Kiều Tịnh cũng bị mảnh thủy tinh cứa vào, còn có mấy mảnh vụn nhỏ đâm vào da thịt, tuy là như thế, nhưng cô vẫn nắm chặt tay lại.

Thời Trần nhíu mày, vội cởi áo khoác ra khoác lên người cô, bọc thân hình nhỏ bé của cô lại. Thời Trần ôm lấy cô, vốn định nhẹ giọng an ủi cô đừng sợ nữa.

Kiều Tịnh nhấp môi, từ từ buông lỏng bàn tay, nước mắt sắp rơi, nhưng cố nước mắt trở về. Thời Trần không nói thành lời, khoé mắt cay cay, cuối cùng chỉ nói: “Đi thôi.”

“Đi đến cửa sau đi.” Kiều Tịnh bình tĩnh trở lại, sắc mặt vì đau đớn mà trở nên nhợt nhạt.

Cửa sau không có paparazzi ngồi chực chờ để lấy tin. Nếu để bọn họ chụp được, ngày hôm sau tin tức sẽ là tin hot nhất trong giới giải trí, vẫn là tin tức bôi đen, xem ra cuối cùng nguyên thân cũng bị tai tiếng quấn thân, nhưng Kiều Tịnh cảm thấy nhiều một việc không bằng bớt một việc.

Thời Trần gật đầu, dùng áo khoác che thân thể cô lại, anh ta bảo vệ cô rời khỏi phòng tạp vụ.

“Các người đừng lại, đánh người xong muốn bỏ chạy sao, đứng lại đó!”

Người đàn ông trung niên che cái trán đuổi theo.

Vừa rồi lúc Thời Trần đá văng cánh cửa tạo ra tiếng động lớn thu hút không ít bảo an và phóng viên đến đây. Âm thanh chụp ảnh vang lên, Thời Trần ấn đầu Kiều Tịnh trong lồng ngực, anh ta dùng tay che các máy chụp hình lại, nghiêm nghị nói: “Mau tránh ra, làm phiền tránh ra.”

Thời Trần vừa đi vừa đưa tay đẩy đám phóng viên kia ra.

Cái tên thương gia đứng phía sau không ngừng mắng: “Là cô ta, cô ta câu dẫn tôi trước, giao dịch không thành, cô ta thẹn quá hoá giận đánh tôi. Cô ta tên là Kiều Tịnh, các người mau chụp ảnh lại, cô ta là một con đàn bà lẳng lơ.”

“Kiều tiểu thư, nghe nói cô bị công ty phong sát, buổi tiệc đóng máy này cũng là buổi tiệc cuối cùng mà cô xuất hiện trước giới truyền thông, xin hỏi việc này có đúng không?”

“Cô vì không cam lòng bị phong sát, cho nên cô chuyển mục tiêu lên người thương gia này?”

“Lần trước có tin đồn cô và Vương tiên sinh của công ty giải trí Hoa Hạ xảy ra mâu thuẫn nghiêm trọng, cho nên cục diện mới trở nên như bây giờ, cô có gì muốn giải thích không?”

Bảo an cố gắng ổn định trật tự nơi này, đạo diễn sợ không đủ người, còn gọi thêm mười mấy người đến đây, tình hình tạm thời đã được khống chế.

Bàn tay nhỏ nhắn nhợt nhạt của Kiều Tịnh nắm chặt tà ào sơ mi của Thời Trần, khuôn mặt trắng bệch, dưới sự che chắn của Thời Trần rời khỏi biệt thự cổ.

Thời Trần sớm đã gọi cho Diêu Diêu, bảo cô ấy lái xe đến đây.

Một chiếc xe thương vụ dừng ở cổng, Diêu Diêu đẩy cửa xe ra: “Mau lên xe.”

Thời Trần đỡ Kiều Tịnh vào xe, anh ta đứng bên ngoài ngăn cản đám truyền thông.

Trải qua một trận náo nhiệt, trong buổi tiệc đều bàn tán về chuyện này.

Cung Trình ánh mắt phức tạp, nhìn chằm chằm Thẩm Luân, lúc này Ôn Thư đứng trong một góc muốn tiến đến.

Nhưng Ôn Thư chưa kịp hành động, đã có người nhanh hơn cô ta một bước.

Tô Dĩnh nhìn thấy Thẩm Luân đứng bên cửa sổ, thân ảnh cao lớn khí thế, nhưng lại lộ ra vài phần cô đơn.

Tô Dĩnh nở nụ cười mê người, chậm rãi bước đến, cúi đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, đúng lúc nhìn thấy phía trước cổng biệt thự, một chiếc xe thương vụ chạy ra khỏi vòng vây của phóng viên, chạy càng ngày càng xa.

“Thẩm thiếu?”

Tô Dĩnh quay đầu nhìn lại, ánh mắt quyến rũ, bàn tay nhỏ nhắn đặt trên vai Thẩm Luân.

Thẩm Luân không lên tiếng, làm ngơ hành động ái muội này của cô ta.

Tô Dĩnh từ người đại diện biết được, đêm nay cô ta sẽ đi dự tiệc cùng tổng giám đốc của tập đoàn Thẩm Thị, ban đầu cô ta còn tỏ ra khinh thường.

Tô Dĩnh đã ra mắt 5 năm, hiện giờ ngồi yên ở vị trí ảnh hậu, rất nhiều chuyện cô ta đã nhìn thấy đến mức đạm nhiên, cô ta không thiếu tiền, còn về đàn ông sao, muốn loại nào mà chẳng có, dường như nhân sinh không còn gì thú vị.

Sau đó Thẩm Luân xuất hiện, cô ta rất muốn chinh phục người đàn ông này.

“Cùng nhảy với nhau một bản nhạc chứ?” Tô ảnh hậu khẽ cười một tiếng, lên tiếng mời.

Thẩm Luân thu hồi tầm mắt, cười lạnh nhạt: “Không muốn.”

Anh đi vòng qua Tô Dĩnh, bước thật nhanh xuống lầu. Vài tên vệ sĩ cũng vội đuổi theo sau.

Tô Dĩnh xấu hổ, đúng lúc này có người khác đến mời cô ta khiêu vũ để giải vây, cô ta vui vẻ đồng ý.

Ôn Thư muốn đuổi theo xuống dưới tìm Thẩm Luân, nhưng nửa đường chạm mặt Cung Trình, Ôn Thư vừa nhìn thấy đại minh tinh, lập tức thụ sủng nhược kinh, đôi mắt sáng ngời.

“Ôn tiểu thư, có thể mời cô nhảy với tôi một bản nhạc được không?” Cung Trình phong độ cúi người.

Chuyện này…. Ôn Thư nhìn về phía cầu thang, cắn môi, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

Đứng cách đó không xa, ánh mắt Hàn Tử Triết trở nên ảm đạm. Hoá ra ngoại trừ mình, cô ấy vẫn còn rất nhiều sự lựa chọn.

Chiếc xe thương vụ chạy đến căn hộ mới của Kiều Tịnh.

“Không thể đi đến bệnh viện được, chắc chắn nơi đó đã bị đám paparazzi bao vây.” Diêu Diêu lái xe, lo lắng nói.

Thời Trần gật đầu.

“Trở về nhà của chị, trong nhà chị có hòm thuốc, Thời Trần anh ở lại giúp em rửa sạch miệng vết thương, tự em làm không được.” Kiều Tịnh đau đến khoé mắt cũng ửng đỏ.

Trước đó vì quá sợ hãi, trong tay bắt được thứ gì không suy nghĩ nhiều liền giơ tay đập xuống, chỉ nghĩ đến việc làm sao chạy thoát, hiện giờ mới cảm thấy đau đớn khi bị mảnh thủy tinh đâm vào, đau thấu tâm can.

Thật là đáng sợ, nếu không có chỗ dựa, kết cuộc của cô sẽ như vậy, cứ tiếp tục ở lại giới giải trí rất là nguy hiểm. Nếu cô nguyện ý thì cũng thôi đi, cô bắt buộc phải đi hết cốt truyện.

Hiện giờ cô chỉ muốn nhanh chóng kết thúc mọi chuyện để hạ màn.

Điều duy nhất cô có thể dựa vào chính là hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống sẽ khen thưởng cho cô.

Trong thời điểm này, Kiều Tịnh vẫn không hối hận khi đã hành động quyết liệt với nam chính.

Chuyện phát sinh trước mắt, giống như dự kiến của cô, chỉ là cô vẫn luôn cho rằng việc sống trong giới giải trí quá đơn giản.

Trước khi xuyên vào đây chưa bao giờ phải trải qua cuộc sống hỗn loạn như thế này, trước đó còn có nam chính che chở, con đường cô đi cũng xem như thuận lợi, sau khi hành động tuyệt tình, lại bị nam chính âm thầm chèn ép, những mối nguy hiểm vẫn luôn ẩn nấp khắp nơi không còn gì băn khoăn nữa, đã không thể chịu đựng được liền giãy giụa nhảy ra, như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

Kều Tịnh dường như đã hiểu được nổi khổ của nguyên thân, bởi vì cốt truyện quá vi diệu, hoặc là chết, hoặc là đập nồi dìm thuyền.

Cô lựa chọn vế sau, vì cô tin tưởng vào hệ thống. Như vậy, chờ cô đi hết cốt truyện, sẽ có được lựa chọn khác.

Cô là người quý trọng sinh mệnh, cũng sẽ vì được sống sót, mà làm theo bản năng tính toán cho chính mình. Ai mà không muốn được sống?

Mọi người trên thế giới này đều chỉ biết nói ngoài miệng, nhưng trong lòng mỗi con người, khi không trực tiếp đối mặt với cái chết, con người ta vĩnh viễn sẽ không biết được rằng bản thân mình muốn sống tiếp biết bao, cũng sẽ vì việc sinh tồn mà trở nên lạnh nhạt hơn.

Nhưng mà, Kiều Tịnh cũng có giới hạn cuối cùng, tuyệt đối sẽ không hại làm người khác.

“Có đau lắm không, vì sao chị không khóc.”

Bước vào nhà, Diêu Diêu nhìn thấy vết thương trên tay Kiều Tịnh, sợ đến mím chặt môi bật khóc.

Vốn dĩ Kiều Tịnh không cảm thấy đau, nhưng nhìn Diêu Diêu khóc, cô lập tức đau, tay đau, tâm cũng đau.

Cô dùng bàn tay không bị thương lau nước mắt cho Diêu Diêu: “Chị đau chứ, nhưng khóc cũng vô dụng thôi. Không thể lúc nào gặp chuyện cũng chỉ biết khóc, nếu suy nghĩ theo chiều hướng khác, thật may mắn khi Thời Trần kịp thời xuất hiện, chị cảm thấy rất vui.”

Nếu Thời Trần không nghe thấy tiếng la của cô, trong tay cô lại có vũ khí sắc bén, không biết chừng cô sẽ lại làm ra chuyện xấu gì.

Diêu Diêu nắm lấy tay Kiều Tịnh, nín khóc mỉm cười: “Tay chị vẫn còn run đây này.”

Sắc mặt Kiều Tịnh nhợt nhạt mỉm cười: “Đúng vậy, vừa rồi chị sợ muốn chết.”

Cô chỉ mạnh miệng như vậy thôi, nhưng trong lòng nhát gan biết bao nhiêu, nếu không, mỗi lần cô đối mặt với nam chính, cũng đâu đến nổi bị anh dọa một trận, sợ hãi không thôi.

Diêu Diêu ôm lấy Kiều Tịnh, nhịn không được lại hôn lên trán cô.

Sau khi hôn xong, Diêu Diêu đỏ mặt, phất tay giải thích: “Em, không phải, chị đừng hiểu lầm.”

“Hiểu lầm cái gì?” Thời Trần cầm hòm thuốc lại, nhìn Diêu Diêu.

Mặt Diêu Diêu càng đỏ hơn.

Vừa rồi lúc hôn Kiều Tịnh, quả thấy rất thơm rất mềm, chỉ muốn ôm cô ngủ một giấc, đây chính là loại cảm giác thời điểm sắp phải thức dậy đi học còn quyến luyến cái ổ chăn ấm áp.

“Không có gì đâu, anh nhẹ tay một chút, em sợ đau.”

Kiều Tịnh run rẩy nâng bàn tay phải bị thương lên, đặt lên cạnh sô pha.

“Ôi.” Thời Trần nhíu mày, chăm chú nhìn vết thương trong lòng bàn tay cô, nhất thời không biết xuống tay từ đâu.

Lòng bàn tay của Kiều Tịnh, bị nhiều mảnh vụn thủy tinh đâm vào, Thời Trần chỉ có thể dùng nhíp gắp từng mảnh nhỏ ra, nhưng chỗ cổ tay, có vài đường đỏ thẳm, hẳn là trong lúc cô cằm mảnh thủy tinh đã bị cắt trúng, nên mới có vết thương này.

Diêu Diêu không nghĩ sẽ rời đi lúc này, cô ấy đứng bên cạnh sô pha, lấy khăn lông sạch và thau nước đem đến cho Thời Trần.

Mãi đến gần nửa đêm, vết thương trên tay Kiều Tịnh mới xem như được rửa sạch.

Thời Trần băng bó cho cô xong, nhíu mày nói: “Tạm thời xử lý vết thương đơn giản, một lúc nữa anh sẽ gọi người bạn làm bác sĩ của anh đến đây, cô ấy có đủ dụng cụ, có thể xử lý tốt vết thương cho em.”

“Cảm ơn anh.” Kiều Tịnh chớp mắt, nhìn hai người: “Hai người cũng vất vả rồi, không bằng lên lầu nghỉ ngơi một chút đi, trên lầu vẫn còn phòng trống.”

Diêu Diêu gật đầu: “Em không muốn về nhà, đêm nay ở đây với chị.”

Quả thực cô ấy vẫn sợ sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

Kiều Tịnh suy nghĩ một lúc, khẽ gật đầu.

Ngay cả Thời Trần cũng nói: “Đêm nay anh cũng sẽ ở lại, nếu em không có việc gì anh mới an tâm rời đi.”

Kiều Tịnh chỉ tay lên lầu: “Hai người muốn chọn phòng nào cũng được.” Dừng một chút, cô nhìn về căn phòng kia, bổ sung một câu: “Nhưng không được chọn căn phòng của em.”

Thời Trần bất đắc dĩ bật cười. Anh ta đâu cầm thú đến nổi chọn căn phòng của cô.

Diêu Diêu đưa Kiều Tịnh lên lầu thay quần áo, quay đầu lại nói: “Người đại diện Thời, anh không được đi theo nhìn lén đấy nhé.”

Cái tiểu nha đầu Diêu Diêu này cũng trêu chọc mình, Thời Trần hung hăng trừng mắt với Diêu Diêu một cái.

Tay phải của Kiều Tịnh bị thương, băng bó kín mít, Diêu Diêu chủ động xin ra trận, muốn giúp Kiều Tịnh tắm rửa.

Sau khi tắm xong, Diêu Diêu cầm túi chườm đá đắp lên mặt Kiều Tịnh.

Khuôn mặt trắng nõn của Kiều Tịnh, in năm dấu tay rõ ràng, suốt cả đêm, chườm đá rất nhiều lần, dấu tay vẫn không biến mất, vết thương bên khoé môi có chút sưng lên.

Người bạn bác sĩ của Thời Trần kê đơn thuốc cho cô, xử lý lại vết thương, gần hai giờ sáng bác sĩ mới rời khỏi nơi đây.

Thời Trần nằm ngủ tạm trên ghế sô pha một đêm, sáng sớm hôm sau liền đi đến công ty, cùng bộ phận quan hệ xã hội xử lý chuyện đêm qua.

Suốt đêm, trên W đều là tin tức Kiều Tịnh trong buổi tiệc đóng máy hôm qua, lúc này đã đứng đầu bảng hot search, trước đó trong 50 vị trí trên hot search, đã có bốn tin liên quan đến Kiều Tịnh.

Nếu chuyện xử lý không tốt, hình tượng của Kiều Tịnh xây dựng trong một năm qua sẽ bị hủy trong một sớm một chiều.

Kiều Tịnh nghe lời không lên W, có Diêu Diêu giúp cô ra ngoài mua thức ăn, sau khi trở về nhà, hai người cùng nhau nghiên cứu nấu ăn.

Hôm nay, Diêu Diêu đi siêu thị còn chưa trở về.

Chuông cửa dưới lầu vang lên, Kiều Tịnh nhìn qua mắt mèo, thấy một cô bé mặc đồng phục học sinh đứng bên ngoài, chỉ có một mình cô bé không có ai khác.

Kiều Tịnh kinh ngạc mở cửa ra, cô bé nơm nớp lo sợ nhìn sang bên cạnh: “Chị ơi, thực sự rất xin lỗi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi