ÁNH TRĂNG SÁNG THAY THẾ CỦA NAM CHÍNH CẶN BÃ

Edit: Tiểu Màn Thầu

Cô bé vừa nói xong, hoảng sợ lui về phía sau, xoay người bỏ chạy. Đột nhiên lúc này xuất hiện hai tên đàn ông mặc áo đen, kéo Kiều Tịnh lên một chiếc xe đậu ven đường.

Diêu Diêu từ siêu thị trở về, thấy cửa nhà khép hờ, nhưng Kiều Tịnh không ở bên trong.

Diêu Diêu lập tức gọi điện thoại cho Thời Trần, nửa tiếng sau, hai người đi xem camera giám sát của tiểu khu, phát hiện Kiều Tịnh bị bắt lên một chiếc xe thương vụ.

“Làm ơn phóng to bảng số xe giúp tôi.” Thời Trần chỉ vào màn hình nói.

Cuối cùng, một dãy số xe hiện ra Thời Trần vội ghi chép lại.

“Diêu Diêu, trước tiên em hãy trở về nhà chờ tin tức đi. Nhớ kỹ, không được báo cảnh sát.”

Diêu Diêu hoảng loạn gật đầu.

Thời Trần dùng những mối quan hệ xã hội của mình, nhanh chóng đã tra ra được chiếc xe đó thuộc quyền sở hữu của tập đoàn Thẩm Thị.

Thì ra là Thẩm Luân!

Thời Trần vội chạy đến tập đoàn Thẩm Thị, nhưng vừa bước đến trước cửa công ty đã bị hai tên vệ sĩ mời đi đến một chiếc xe dựng ven đường.

“Kiều Tịnh đang ở đâu! Các người đã mang cô ấy đi đâu?!”

Thời Trần vừa nhìn thấy Vương Hiểu, lập tức chạy đến.

Hai tên vệ sĩ vội ngăn Thời Trần lại.

Vương Hiểu từ trong xe bước ra, giao một túi hồ sơ cho Thời Trần: “Đại diện Thời, anh đừng khẩn trương. Kiều tiểu thư rất an toàn, đây là ông chủ bảo tôi đưa cho anh. Là đoạn băng ghi hình ở hành lang đêm hôm đó, bảo anh xử dụng nó thật tốt, để lấy lại trong sạch cho Kiều tiểu thư. Còn nữa, ông chủ có nói, việc báo cảnh sát cứ giao cho chúng tôi xử lý. Việc này anh không cần quan tâm đến, anh chỉ cần làm việc của mình thôi. Ngay cả Kiều tiểu thư, ông chủ chỉ mời cô ấy về nhà nói chuyện một chút, anh không quá cần lo lắng.”

Thời Trần nắm chặt túi hồ sơ, sau một lúc, chậm rãi nói: “Các người đã đưa cô ấy đi đâu?”

Vương Hiểu ngẩn ra, vội vỗ vai trấn an Thời Trần: “Ông chủ rất yêu Kiều tiểu thư, sẽ không làm việc gì gây tổn thương đến Kiều tiểu thư.”

Sắc mặt Thời Trần nghiêm nghị đến bả vai cũng run lên, tránh khỏi bàn tay của Vương Hiểu.

Vương Hiểu cũng không bận tâm, trên mặt vẫn nở nụ cười xã giao.

Thời Trần nhìn đám vệ sĩ đứng xung quanh, cho dù anh ta muốn làm gì cũng không làm được, thậm chí là đánh nhau cũng không đánh lại. Anh ta vô cùng tức giận, chưa bao giờ cảm thấy bất lực như vậy bây giờ.

Thời Trần từng đi tìm chủ nhân của căn biệt thư đêm qua mong lấy được đoạn video giám sát này, nhưng người nọ không quan tâm đến lời nói của anh ta.

Hiện giờ đoạn video này đã nằm trong tay anh ta, thực sự quá châm chọc, đứng trước thế lực của giới tư bản, sức lực của mình không là gì cả.

Thời Trần trầm mặc một lúc, giương mắt nói: “Chuyển lời với Thẩm Luân, nếu anh ta cứ làm như vậy, Tiểu Kiều vĩnh viễn sẽ không yêu anh ta.”

Sắc mặt Vương Hiểu có chút khó coi.

Ngước nhìn bóng dáng Thời Trần rời đi, Vương Hiểu nhíu mày nhìn đám vệ sĩ đứng bên cạnh: “Nhìn cái gì mà nhìn, đi thôi.”

Với lời nói này, tất nhiên Vương Hiểu không dám chuyển lời lại cho Thẩm Luân.

Anh ta không hiểu ông chủ của mình đang suy nghĩ cái gì, lúc hai người còn ở bên nhau thì không trân trọng nhau, đến bây giờ chia tay lại hối hận, thì hãy cố gắng theo đuổi lại người ta, cần gì phải chơi trò cưỡng chế này làm gì. Có lẽ đây chính là thú vui của kẻ có tiền.

Vương Hiểu cũng cảm thấy Kiều Tịnh thật đáng thương, là một cô gái tốt, nhưng lại bị Thẩm Luân coi trọng.

Vương Hiểu đã đi theo Thẩm Luân nhiêu năm, cho nên biết rõ tác phong của Thẩm Luân, nhìn bên ngoài Thẩm Luân nho nhã lịch sự, nhưng nội tâm, anh còn đáng sợ hơn cả ác ma.

*

Sau khi Kiều Tịnh tỉnh lại, phát hiện bản thân mình đang nằm trên một cái giường mềm mại. Hai tay bị trói ở sau lưng, đôi mắt bị che kín, xung quanh tối đen như mực không thể nhìn thấy rõ gì cả.

Bên tai cũng không có bất kì âm thanh gì. Cô vô cùng sợ hãi, cô nghi ngờ rất nhiều người, cuối cùng là ai lại đáng ghét như vậy, dám dùng một cô bé làm mồi nhử.

Thực vô đạo đức, loại người này nên bị bắn chết!

Cô sờ soạng bước xuống giường, ý đồ muốn tìm một đồ vật sắc bén hay cạnh bàn nào đó ở trong phòng để cắt dây thừng, lúc này, tiếng mở cửa vang lên.

Tuy âm thanh rất nhỏ, nhưng trong căn phòng yên lặng lại càng trở nên rõ ràng.

Thân thể cô cứng đờ, đôi mắt bị tấm vải đen buộc chặt, xoay đầu lại. Tuy rằng không thể nhìn thấy rõ, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh cao ráo đang tiến đến đây.

Thẩm Luân bước vào phòng, nhìn thấy đôi chân nhỏ nhắn trắng nõn của cô gái nhỏ đặt trên sàn nhà lạnh lẽo.

Khuôn mặt nhỏ nhợt nhạt bị tấm vải đen che lại, chỉ để lộ nửa khuôn mặt, với chiếc mũi cao cùng đôi môi hồng nhuận. Trông thực đáng thương.

Đôi mắt anh chợt u ám, hô hấp cũng trở nên nặng nề, anh bước đến gần.

Kiều Tịnh nghiêng tai qua một bên, đôi mắt cách một tầng vải màu đen nhìn về hướng đó, thời điểm Thẩm Luân tiến đến, cô nhấp môi nói: “ Thẩm Luân?”

Người nọ đến gần, cô ngửi được một mùi hương quen thuộc, đặc biệt là mùi bạc hà nhàn nhạt khiến người ta chán ghét, hơi thở trầm thấp.

Kiều Tịnh rất quen thuộc với mùi hương này, quen thuộc đến mức khiến cô căm phẫn.

Cái tên khốn kiếp này, cư nhiên lại bắt cóc cô!

Người nọ không lên tiếng.

“Anh đừng chạm vào tôi!”

Kiều Tịnh sợ hãi lui về phía sau.

Thẩm Luân vừa vươn tay ra, chợt dừng lại giữa không trung, ngay sau đó, anh đen mặt thô bạo bế Kiều Tịnh ném lên giường. Thân thể Thẩm Luân đè lên người cô, hai tay chống lên giường, hơi thở trở nên nặng nề.

Kiều Tịnh sợ đến mức một âm thanh cũng không dám phát ra, cô có thể cảm nhận được phần mông của mình chạm vào vật nam tính của Thẩm Luân.

Càng đáng sợ hơn chính là, nó có phản ứng.

“Anh buông tôi ra!”

Cô càng giãy giụa, chỉ làm cho Thẩm Luân ôm cô chặt hơn.

Cô không dám cử động quá nhiều, thở gấp, nói: “Thẩm Luân, anh không cam lòng sao?”

Câu hỏi này mang theo sự đắc ý.

Nếu cô mà là nam chính, có lẽ sẽ hận không thể bóp chết mình ngay bây giờ.

Thẩm Luân xoay mặt cô qua, nhưng lại chạm trúng vào vết thương trên khoé môi cô, hít một hơi thật sâu, cô nghẹn ngào nói: “Anh muốn thân thể của tôi thì cứ lấy đi, nếu như chiếm được rồi, anh sẽ buông tha cho tôi.”

Thứ gì cô cũng có thể trao cho nam chính, nhưng sự tự do thì không.

Giọng nói Kiều Tịnh mềm mại, vừa khóc vừa gọi tên anh: “Thẩm Luân, Thẩm Luân….”

Thẩm Luân không chịu đựng được nữa cởi áo của cô ra, cẩn thận hôn lên cổ cô, ánh mắt anh chợt nhìn đến miệng vết thương trên tay cô.

Kiều Tịnh cảm nhận được động tác của người đàn ông đang nằm trên người mình càng trở nên thô bạo.

Cuối cùng, Thẩm Luân cởi sạch áo cô, ngay cả quần cũng không buông tha.

Nằm trong ổ chăn, Kiều Tịnh vừa tức vừa thẹn, đến đỏ mặt. Hai tay cô vẫn còn bị trói, làm miệng vết thương có chút đau đớn, hốc mắt ửng đỏ, nước mắt tuôn rơi.

Kiều Tịnh cảm thấy con mẹ nó đây chính là báo ứng.

Người đàn ông cười nhẹ một tiếng. Đôi tay lưu luyến vuốt ve phần eo tinh tế của cô, cuối cùng sờ đến mức nó cũng trở nên mẫn cảm.

Khuôn mặt Kiều Tịnh đỏ ửng kéo dài đến tận cổ, ra sức vùi mặt vào trong chăn. Cô một câu cũng không nói, hơn nữa cũng lười phản kháng.

Cuối cùng Thẩm Luân vẫn để cô mặc quần lót để che đi bộ phận kia, cô cảm thấy giống như lạy ông tôi ở bụi này, chẳng qua càng làm gia tăng thêm tình thú của anh mà thôi.

Thực sự cô rất chán ghét cái tên đàn ông này muốn chết, cho nên mỗi lần anh vuốt ve, dường như mỗi tấc tế bào của cô đều bị cường gian.

“Thẩm Luân, anh muốn làm thì làm đi, đừng, đừng có giày vò tôi như thế.”

Kiều Tịnh nhấp môi, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng không biết là vì tức giận hay xấu hổ nữa.

Dường như đàn ông cực kỳ yêu thích loại tư thế che mắt kích thích này, thực sự không quan tâm đến cảm nhận của cô, anh ở trên giường không thay đổi bất kì tư thế nào, thân thể anh cứ dính sát vào lưng cô, không ngừng tra tấn cô, nhằm mục đích thoả mản dục vọng của chính mình.

Mãi cho đến gần sáng, người đàn ông cảm thấy thoả mãn mới mặc lại quần áo cho cô.

Trên giường, Kiều Tịnh nằm sấp đầu gối lên cái gối mềm, đôi tay và mắt đều bị trói chặt, chỉ để lộ ra bên ngoài bả vai với những dấu hôn chi chít.

Cô đã ngủ say, nhưng ngủ không yên ổn, chân mày chau lại, dường như trong giấc mơ muốn đánh ai đó.

Thẩm Luân hôn lên miệng vết thương của cô, sau đó liền rời đi.

Anh mặc áo sơ mi chỉnh tề, nút áo trên cùng mở ra, khoé môi lạnh nhạt mấy ngày qua bất giác cong lên, khuôn mặt cấm dục cũng có chút hoà ái.

“Chăm sóc cô ấy thật tốt.”

Đứng ngoài cửa, Thẩm Luân căn dặn người giúp việc mới.

Anh vì muốn trải nghiệm loại tình thú này, có chết anh cũng không để lộ thân phận của mình ra, thậm chí còn cố ý thay cả người giúp việc mới để chăm sóc cho Kiều Tịnh.

“Vâng.” Người giúp việc mới cung kính trả lời.

Bên ngoài cửa sổ những tia nắng dần dần xuất hiện, Kiều Tịnh từ từ mở mắt, nhưng đôi mắt vẫn bị che kín, chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng mơ hồ.

Nghe thấy tiếng mở cửa, người giúp việc không dám nhìn nhiều, vội dọn dẹp lại cái bàn, nói: “Phu nhân, ngài đã dậy chưa?”

Kiều Tịnh ngẩn ra, phu nhân?

Mẹ nó ai là phu nhân hả!

“Cô đến đây.” Kiều Tịnh gian nan ngồi dậy.

Đêm qua bị tên biến thái Thẩm Luân hành hạ suốt một đêm, tuy rằng không làm đến bước cuối cùng, nhưng theo như cô cảm nhận, cũng không khác bao nhiêu. Khi cô ngồi dậy, tấm chăn mỏng trên người trượt xuống, ánh sáng chiếu vào càng làm những dấu hôn thêm nổi bật.

Tuy người giúp việc mới đã là người có tuổi, nhưng nhìn thấy cũng đỏ mặt.

“Cởi trói cho tôi.”

“Không được, Thẩm tổng nói, tôi chỉ phụ trách dọn dẹp nhà cửa và nấu cơm, những chuyện khác không được quản đến.” Người giúp việc mới sợ hãi từ chối.

Kiều Tịnh tỏ vẻ đáng thương nói: “Tay của tôi bị thương, vẫn còn đang chảy máu, tôi đau quá.”

Người giúp việc nhìn thoáng qua, vẫn không lên tiếng đáp ứng.

Kiều Tịnh trầm mặc. Suốt một ngày cô không đụng đến một hột cơm.

Buổi trưa, Thẩm Luân trở về đây thăm cô một lúc, biết tin cô không chịu ăn cơm, anh nhíu mày, nhàn nhạt nói: “Vậy cứ để cô ấy nhịn đói đi.”

Buổi tối, Thẩm Luân trở về, Kiều Tịnh vẫn không chịu ăn cơm.

Anh đi vào phòng, xoay mặt cô lại, kiên quyết đút cháo vào miệng cô, kết quả cô phản kháng quá mạnh, chén cháo đổ vào người anh.

Cách một miếng vải đen, Kiều Tịnh cảm nhận được anh đang rất tức giận, trong lòng sợ hãi, nhưng cũng không chịu yếu thế, tiếp tục cùng anh giằng co.

Không khí xung quanh bất chợt trở nên ngột ngạt, Kiều Tịnh thấp giọng nói: “Thẩm Luân, cầu xin anh, cởi trói cho tôi, tay tôi đau quá.”

Giọng nói của Kiều Tịnh mềm mại, khiến Thẩm Luân có chút động lòng.

Mỗi lần nghe cô dùng giọng điệu này anh lại cầm lòng không được, nghĩ đến việc tay cô đang bị thương, dường như trong lòng anh vừa chạm vào thứ gì rất mềm mại, lại có chút đau lòng.

Âm thanh đặt cái chén xuống bàn vang lên, sau đó, Kiều Tịnh cảm nhận được anh đi vòng qua phía sau, cởi trói cho cô. Một khi đôi tay được thả tự do, cô vội kéo tấm vải đen trên mắt mình xuống.

Sau đó, ánh mắt nhìn về phía bình hoa đặt trên bàn, đột nhiên cô cầm nó lên, ném về phía Thẩm Luân.

Cái tên khốn nạn này! Bây giờ tôi không muốn sống nữa, nào đến đây, chúng ta cùng nhau đồng quy vu tận.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi