Lục chỉ cầm ma: Ngày 29 tháng 2
Mọi người nhiệt tình quá mức tưởng tượng, vậy trong bài đăng này ta sẽ trả lời hai vấn đề, sau này ta sẽ không tiếp tục đăng nữa.
Nhìn thấy rất nhiều người mắng ầm ĩ về kết cục cuốn 《 kế hoạch tấn công ánh trăng sáng 》 của bà xã nên ta đã để bà xã ghi một đoạn trả lời dán lên đây. Ta nơi này cũng trả lời trước một vấn đề đó là việc vì sao ta lại thích bà xã nhà mình, ha ha.
Tình yêu thật là một loại cảm giác khó có thể miêu tả. Rất khó giải thích vì sao ta lại yêu bà xã nhà mình. Nhưng vừa thấy câu hỏi này thì trong đầu ta liền hiện lên rất nhiều hình ảnh, đều là bộ dáng khi chúng ta ở bên nhau.
Tức phụ kỳ thật là một nữ hài hay làm nũng nhưng không phải nàng hay nũng nịu dùng lời nói để cầu người khác làm gì. Diện mạo của nàng cũng mềm mại, là loại đẹp không có tính công kích. Tuy rằng trong một thời gian dài ta đối với vẻ đẹp của nàng cũng chẳng để ý nhưng loại mềm mại hoàn toàn lả lướt này chính là khí chất.
Có đôi khi ta nói chuyện hung dữ chút thì cũng đều cảm thấy đang khi dễ nàng.
Nhưng nàng lại hoàn toàn không lợi dụng ưu thế này, mà luôn rất mềm lòng mà suy xét cho người khác, cũng sẽ không làm người khác khó xử. Một lần hai lần, ngươi có thể cự tuyệt nàng, ba lần bốn lần, ngươi sẽ bắt đầu suy xét đáp ứng một lần cũng không sao, năm lần sáu lần, không cần nàng hỏi ngươi cũng tự giác làm việc, thậm chí không muốn thấy bộ dáng thật cẩn thận nhờ vả của nàng.
Lúc nàng ngọt ngào mà nhìn ngươi cười, bộ dáng vừa ngoan lại thiện lương, chớp chớp mắt, lông mi dài cong giống như chiếc lông chim mà nhẹ gõ vào lòng ngươi, đó mới là làm nũng.
Bà xã ta còn rất tinh tế, sẽ tùy thời mà chú ý xem ta có lạnh không, đói bụng không, rõ ràng là người rất thẹn thùng nhưng khi đối sử dụng tâm với người khác thì lại thoải mái hào phóng.
Những năm đó ta bị bà xã nhà mình cho ăn quá nhiều, nhỏ thì là cái trứng luộc nước trà, lớn thì là toàn bộ nồi lẩu cay rát. Lúc học đại học nàng thích nhất là lúc nhận được lương sẽ mời ta đi ăn. Tuy rằng sau đó ta có mời lại, cũng không chiếm tiện nghi của nàng nhưng cảm giác lại không giống nhau.
Nhớ rõ có một lần ta phát sốt, cả ngày không đỡ, lại tới gần ngày thi, không có mặt mũi nhờ bạn cùng phòng đưa tới bệnh viện, dù sao đi một chuyến buổi tối cũng thật phiền toái, vì thế buổi tối ta liền tự mình ra cửa. Lúc đi đến dưới lầu ta đụng phải bà xã nhà mình, vừa lên tiếng chào hỏi thì đã bị phát hiện là không thích hợp. Vốn dĩ không muốn làm phiền bà xã nhưng nàng lập tức phát hiện ra ta sinh bệnh, nói gì cũng phải đưa ta đến bệnh việ. Một chú lùn cao 1m6 mà cứ thế đỡ một người khổng lồ như ta đến bệnh viện. Sau đó ta mới biết được, bà xã hôm đó vẽ bản thảo cả ngày, buổi tối ra ngoài muốn ăn một bữa cơm thật ngon, nhưng kết quả lại đưa ta đi bệnh viện, sau đó lại ngồi trông cả đêm, thẳng đến buổi sáng hôm sau mới được ăn cơm. Nhưng lúc ấy nàng chẳng nói gì hết, đến 6,7 giờ ngày hôm sau mới ăn một chén hoành thánh nhỏ rồi về ký túc xá.
Lúc ấy ta cảm thấy tâm bị hung hăng đụng phải một chút, vừa mềm vừa xót. Ta cảm động không phải vì lúc ta cần có người bên cạnh thì có người xuất hiện mà là bởi vì khi ta bày ra bộ dáng chẳng cần ai thì vẫn có người chỉ cần liếc mắt nhìn một cái cũng thấu sự thật ta vụng về giấu, nỗ lực mà lấy lòng ta.
Chính là khi đó, lòng ta mới mơ hồ nhận ra tình cảm giành cho nàng. Hóa ra yêu không phải chỉ có bề ngoài, hoặc vì những tính cách ưu tú bên ngoài, mà là sự quan tâm và thương tiếc không thể ức chế đối với một người. Loại tâm tình này chính là khi một người đối mặt với người mà mình thích thì đều biến thành đại thám tử Holmes, có thể thấy rõ mỗi một sự khác thường của người kia.
Bà xã ta có vài tính cách đặc biệt mà ta cũng thực kính nể. Nếu phải đánh giá chính mình thì ta đại khái là người xuất sắc trong số những người thường. Loại này tức là luôn có người coi ngươi là đại thần, ngươi không cần thực nỗ lực liền có thể siêu việt hơn người khác, vì thế làm gì có chuyện ngươi sẽ thống khổ chứ?
Bà xã ta không như vậy, lúc nàng thấy ta ở thư viện đọc sách, chưa bao giờ nói người như anh cũng sẽ đến thư viện à, giống như ta cùng bọn họ không phải cùng là người vậy. Nàng chỉ biết yên lặng ngồi ở bên người ta rồi tự học, tới giờ cơm thì cùng ta đi nhà ăn, hoặc là lúc ta không rảnh nàng còn đi nhà ăn mang cơm cho ta.
Hơn nữa việc hai chúng ta có thể thảo luận cũng rất nhiều, như là âm nhạc, như là truyện tranh. Kỳ thật vốn dĩ không phải như vậy, nhưng quen nhau lâu, hai người đều sẽ có chút am hiểu lĩnh vực của đối phương, cuối cùng liền biến thành đề tài chung. Ta vẫn luôn cảm thấy hai người yêu nhau nhất định phải có đề tài chung mới có thể lâu dài được. Không phải ta nói những người không có đề tài chung để nói thì không thể yêu nhau nhưng về sau yêu nhau rồi sẽ không có động lực vì đối phương mà nỗ lực, cũng khó có thể lâu dài.