ÁNH TRĂNG SÁNG TRƯỚC MẶT - KIẾN BẠCH ĐẦU

Triệu An Chi cứ thế đến phòng y tế. Trực ban lúc này là một nữ bác sĩ, tóc dài, hơn ba mươi, nhìn qua có vẻ lười biếng nhưng động tác thì vẫn nhanh nhẹn.

Triệu An Chi cũng không gặp vấn đề nghiêm trọng gì nhưng máu mũi chảy một lúc không ngừng ngay được. Hà Trạch Sinh thì đi đến bên cạnh phòng y tế tìm một cái vòi nước rửa sạch cổ mình. Lúc anh trở về thấy trên áo Triệu An Chi cũng dính một mảnh thì hỏi: “Có muốn cởi ra để tôi giặt cho không?”

Triệu An Chi ngốc rồi nhưng phát hiện anh cau mày nhìn mấy khối vết máu trước ngực đồng phục của mình thì mới phát hiện anh đang nói thật……

Triệu An Chi bị tính cách như hiền thê lương mẫu của anh làm cho ngây người, nhưng vẫn là nói gì nghe nấy mà cởi áo khoác. Triệu An Chi ngẩng đầu, một tay che lại khăn giấy bịt trên mũi, một tay cởi áo khoác dưới sự trợ giúp của Tần Tình, vừa làm vừa lạnh run một hồi. Tuy rằng cuối mùa thu, bên trong cô cũng mặc nhiều quần áo nhưng vừa cởi áo khoác chắn gió ra thì vẫn thấy lạnh.

Triệu An Chi ngửa đầu nhìn trần nhà tuyết trắng, đột nhiên cảm giác có thứ gì đó hạ xuống người mình. Theo bản năng cô cúi đầu thì đã nhìn thấy một cái áo đồng phục to rộng choàng lên người.

Tần Tình ở bên cạnh vội nhắc nhở cô phải ngẩng đầu.

Triệu An Chi nhìn Hà Trạch Sinh mặc một cái áo lông màu xám, đi đến bên ngoài giặt quần áo. Trong lòng cô tâm niệm vừa động, chậm rãi từ từ mà đem đồng phục mặc vào đàng hoàng, cũng ngẩng đầu lên.

Tần Tình ở một bên xem cô vì sắc đẹp mà mê muội đến quên cả ngẩng đầu khiến đám giấy ăn nhét mũi lại chậm rãi thấm ra máu thì vừa tức giận vừa buồn cười. Cô ấy giúp Triệu An Chi đổi một cái giấy ăn khác, sau đó tiến đến tai cô nói: “Mình sao lại cảm thấy giữa hai người có cái gì a?”

Triệu An Chi chớp chớp mắt, bình tĩnh nói: “Hiểu lầm.”

Tần Tình lại nói: “Cảm giác như anh ta rất chiếu cố cậu nha, cũng không lãnh đạm như lời đồn đại.”

“Đó là bởi vì anh ấy bản chất là một người thực ôn nhu, lúc thấy người khác cần hỗ trợ thì anh ấy sẽ không làm lơ.”

Bất quá nếu Tần Tình là đang nói đến chuyện quần áo thì Triệu An Chi cảm thấy có khả năng Hà Trạch Sinh nhìn mấy vết bẩn kia và không thấy thoải mái.

Tần Tình tặc lưỡi rồi lẩm bẩm nói: “Quả nhiên là thiếu nữ hoài xuân a.”

Triệu An Chi cảm thấy mình cần giải thích chút. Trừ bỏ vấn đề gia đình thì Triệu An Chi cơ bản cái gì cũng nói với hai người Tần Tình, và Trương Văn Ngọc. Cho nên vì lúc trước Tần Tình nhắc tới việc tỏ tình nên cô cũng thuận miệng làm theo, mà việc này cũng không thể giải thích rõ ràng lúc này được nhưng cô vẫn muốn nói rõ cảm xúc của mình bây giờ.

Cô mới không thèm thích trẻ vị thành niên đâu. Lại còn là một thiếu niên ghét bỏ cô nữa chứ.

Hà Trạch Sinh lúc lúc này trở lại, Triệu An Chi còn cho rằng anh đã giặt xong nên muốn đứng dậy thì lại nghe thấy anh nói: “Lão sư, xin hỏi cô có xà phòng không?”

Khóe miệng Triệu An Chi hơi giật giật chút.

Không nghĩ tới nữ bác sĩ này thế mà lại có xà phòng, dù chỉ là đồ dùng thừa còn có một khối nhỏ, nhưng vẫn là có. Vị bác sĩ nói hắn dùng xong trực tiếp vứt đi là được.

Vết máu là thật sự không dễ giặt. Mũi Triệu An Chi đã ngừng chảy máu mà Hà Trạch Sinh còn chưa giặt sạch. Triệu An Chi xác định kỹ cái mũi của mình đã không còn chảy máu nữa thì mới đi đến bên người Hà Trạch Sinh. Cô nói vết máu đã giặt rất nhạt rồi nhưng Hà Trạch Sinh vẫn rối rắm không thôi.

Triệu An Chi mở miệng nói: “Sư huynh, đưa cho em đi.”

Hà Trạch Sinh vẫn nhíu mày nói: “Cô về phòng học trước đi, tôi lại giặt thêm trong chốc lát.”

Triệu An Chi còn muốn nói gì nhưng Tần Tình đã quyết đoán nói: “Vậy học trưởng, bọn em liền đi trước a. Đúng rồi hiện tại có thể mượn đồng phục của anh mặc chút không?”



Hà Trạch Sinh “Ân” một tiếng.

Triệu An Chi nhất thời mờ mịt mà bị Tần Tình lôi đi, lúc sau nhìn đồng hồ mới bừng tỉnh đại ngộ nói: “Sắp tan học rồi, cậu sợ không kịp bài học đúng không?”

Tần Tình ném ánh mắt không thể tin về phía cô, sau đó trên dưới đánh giá ba lần, vừa lắc đầu vừa nói: “Độc thân thật là bi ai a.”

Mặc kệ là mười năm trước hay mười năm sau, ở bên người Tần Tình thì kẻ độc thân là Triệu An Chi vẫn bị cô nàng mắng cho xối đầu.

Sau đó Tần Tình liền lên lớp cho cô.

“Áo đồng phục của cậu để anh ta cầm, vậy lát nữa anh ta có phải đi tìm cậu không?”

Triệu An Chi gật đầu.

Tần Tình tiếp tục nói: “Anh ta có biết cậu học ban nào không?”

Triệu An Chi nghĩ nghĩ, hai người bọn họ kỳ thật số lần nói chuyện cũng không nhiều lắm, càng không nói đến những thông tin này nên liền lắc lắc đầu.

Tần Tình nói: “Vậy lát nữa anh ta muốn tìm cậu thì phải hỏi người khác, hỏi người quen cũng tốt, không quen cũng tốt như vậy người khác đều sẽ biết hai người quen nhau, quan hệ có khả năng còn khá tốt. Đến lúc đó sẽ có người ồn ào, ồn ào tuy rằng có đôi khi rất phiền toái nhưng đó chẳng phải sẽ giúp hai người chế tạo cơ hội sao.”

Triệu An Chi quả thực trợn mắt há hốc mồm, nhìn Tần Tình nước chảy mây trôi mà nói một chuỗi. Năm đó nếu không phải cô ngay từ đầu liền kiên định quyết không chủ động tới gần Hà Trạch Sinh, còn có Trương Văn Ngọc ở bên cạnh chống lưng cho thì chỉ sợ đã bị Tần Tình tẩy não sớm rồi.

Bị đả kích luân phiên, Triệu An Chi đã sớm quên việc mình muốn làm sáng tỏ với Tần Tình. Cả người cứ thế mơ mơ màng màng mà đi vào phòng học, không bao lâu sau liền đến giờ tự học. Chủ nhiệm lớp Trần Lily theo thường lệ đi vào lớp nói chút việc rồi để mọi người bắt đầu tự học, chính mình lại đi tới đi lui trong lớp, đi đến chỗ Triệu An Chi thì vỗ vai cô nói: “Mặc đồng phục vào.”

Triệu An Chi vội vàng đáp lời, chờ cô giáo đi qua thì liền lấy đồng phục của Hà Trạch Sinh ở trong ngăn kéo ra. Đồng phục của Hà Trạch Sinh quá lớn, mặc trên người cô thì lấp hết dáng nên trước khi vào lớp cô đã cởi ra. Cô hiện tại có chút do dự, nhưng mắt thấy Trần Lily vòng một vòng lại muốn quay lại thì Triệu An Chi vội vàng mặc vào, khiến đứa ngồi cùng bàn nhìn thoáng qua.

Thấy thế Triệu An Chi khiếp đến hoảng, đẩy đẩy cô nàng, nói: “Sao thế?”

Đứa bạn ngồi cùng bàn với cô nhìn nhìn cổ tay áo cô, nói: “Sao quần áo cậu lại to thế này?”

Triệu An Chi xấu hổ mà lắc lắc tay áo, nói: “Mình thả ống tay áo nên người trông nhỏ chút. Trời lạnh quá.”

Đứa bạn ngồi cùng bàn vẫn thấy kỳ quái nhưng cũng không nói gì, chỉ vùi đầu vào tiếp tục làm bài tập. Triệu An Chi lúc này mới bắt vén tay áo, nhìn tay áo thòng xuống một đoạn rộng ngoác trên cổ tay thì nghĩ không biết khi nào Hà Trạch Sinh sẽ tới.

Thầy cô giáo nếu có rảnh thì sẽ đến xem giờ tự học. Triệu An Chi đoán Hà Trạch Sinh cũng đang trong giờ tự học nên không ra ngoài được nên cô cũng chuyên tâm mà học bài của mình. Chờ chuông tan học vang lên, cô vẫn do dự không biết có nên chờ Hà Trạch Sinh một chút không, hoặc là hỏi người khác xem Hà Trạch Sinh là học ban nào.

Đúng lúc này có người gõ gõ cửa sổ. Triệu An Chi nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy Hà Trạch Sinh đang cầm đồng phục của cô. cô xoát một cái đứng lên, chạy ra bên ngoài.

Hà Trạch Sinh cúi đầu nhìn cô. Lúc ngồi còn nhìn không ra nhưng vừa đứng lên thì đồng phục của Hà Trạch Sinh liền rũ xuống đùi cô. Triệu An chi lập tức đem đồng phục cởi ra đưa cho hắn, lại nhận đồng phục từ hắn mà mặc vào. Vết bẩn trước ngực kia đã khoogn còn, sờ lên cũng có chút ẩm ướt. Triệu An chi thuận tiện hỏi một câu: “Anh vừa rồi không mặc đồng phục có bị thầy giáo mắng không?”

Hà Trạch Sinh nhún nhún vai, xem ra là có bị mắng vài câu.



“Em còn tưởng anh sẽ không tìm được lớp của em cơ.”

Hà Trạch Sinh bất đắc dĩ nói: “Vào giờ tự học, tôi lượn hai vòng qua cửa phòng học mà cô cũng không thèm liếc mắt một cái.”

Triệu An Chi vội xin lỗi, mà Hà Trạch Sinh lúc này vẫy tay với cô rồi xoay người đi. Triệu An Chi về phòng học thu thập cặp sách, nhìn thấy biểu tình nhướng mày của mọi người thì lập tức đẩy nhanh tốc độ, chuồn luôn.

Triệu An Chi một mình đi thẳng về nhà, cô nghĩ Hà Trạch Sinh mới vừa đi, may mắn thì có thể đuổi kịp anh. Cô biết Hà Trạch Sinh không ngồi phương tiện giao thông công cộng nên liền đi bộ.

Triệu An Chi bước nhanh hơn bình thường nhưng vẫn không thấy Hà Trạch Sinh nên nghĩ có phải anh đang đi đánh bóng rổ không. Nhưng về đến gần nhà thì cô lại thấy Hà Trạch Sinh.

Triệu An Chi nhìn nhìn chân của Hà Trạch Sinh, cúi đầu lại nhìn cái chân của mình, rốt cuộc cũng tiếp nhận sự thật là chân mình quá ngắn. Tâm tình cô được thả lỏng cũng vui sướng không ít.

Triệu An Chi đã sớm học xong bài rồi ôm máy tính ở trên giường chơi. Thời này mọi người đều thực thích dùng Weibo. Trước đây, vào thời điểm này cô để ý theo dõi rất nhiều người không quen biết nhưng sau khi trọng sinh thì cô không kịp chú ý tới người khác, mà chỉ cùng Tần Tình kết bạn với nhau.

Triệu An Chi cũng không định chú ý các bạn học khác mà chỉ muốn ở chỗ này tìm thứ mình muốn.

Tên trên Weibo của Tần Tình là “Tần Đại vương”, Triệu An Chi vừa online thì đã thấy cô nàng kia gửi hai tin nhắn:

“Lục chỉ cầm ma 1992”

“Nhớ cảm tạ ta đó.”

Triệu An Chi do dự chút rồi cũng click vào, lòng hiếu kỳ cũng tăng lên.

Ảnh Hà Trạch Sinh tự chụp thật khiến cô á khẩu. Trong lòng Triệu An Chi có một vạn câu muốn phun ra: Nam thần của mình sao lại thiểu năng trí tuệ thế này a.

Một lát sau, nỗi khiếp sợ kia cũng đã qua. Giống như từ khi trọng sinh trở về, hiểu biết của cô đối với Hà Trạch Sinh liền lần lượt bị đánh vỡ, đến hiện tại thần kinh cũng được tôi luyện vững vàng hơn nhiều rồi.

Triệu An Chi đem album ảnh của Hà Trạch Sinh xem một lần. Trên đó có rất ít ảnh selfie (tự chụp) nhưng mấy cái ảnh tự chụp đó đều phi thường xấu. Khi đó đã có Photoshop/chỉnh sửa rồi, tuy không hiện đại như đời sau nhưng mỗi khi đăng ảnh, mọi người cũng sẽ chỉnh sửa chút. Kể cả không sửa thì người ta lúc chụp cũng sẽ cố tìm góc có ánh sáng tốt, để bản thân đẹp nhất có thể.

Nhưng Hà Trạch Sinh cố tình lại làm ngược lại, anh chụp đủ kiểu từ ngược sáng, chụp chính diện, tóc tai bị gió thổi bay tung tóe, đôi mắt đầy tơ máu, hoặc đang mặc một cái áo khoác lông vũ màu đỏ tím. Người biết thì nhận ra anh đang đi du lịch, không biết thì tưởng anh mới chạy nạn trở về.

Triệu An Chi không biết nên hình dung loại tâm tình phức tạp này như thế nào nên chỉ đơn giản đem bức ảnh cho Tần Tình xem. Tần Tình rất nhanh đã trả lời: “Đây là ba cậu hả?”

Triệu An Chi: “……”

Cho nên cô cùng Hà Trạch Sinh là cha con bị thất lạc rồi sao?

Triệu An Chi nhìn tên trên Weibo của Hà Trạch Sinh, thở dài một hơi, lại nhìn phần giới thiệu của hắn sau đó lại thở dài một hơi.

“Âm nhạc khiến cảm xúc con người mênh mông!”

Lời này là không sai, nhưng ghi ở đây thì sao lại thấy sai sai. Triệu An Chi bởi vì nam thần lớp 11 mà cả đêm nằm mộng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi