Tốt nghiệp trường danh giá, là tinh anh từ nước ngoài về, lại có công việc lương cao. Triệu An Chi là đối tượng hâm mộ của rất nhiều người. Nhưng cô sống cũng rất mệt, đôi khi thậm chí cảm thấy khó có thể thở dốc. Cô kỳ thật cũng không thích cái ngành này, mỗi ngày đều phải tăng ca thêm giờ, mỗi tháng nhận tiền lương thì phải trả tiền học phí trước đây, còn phải ấn định tỉ lệ tiết kiệm nhất định, số dư còn lại cũng sống không được thoải mái. Tần Tình không rõ chân tướng, còn tưởng rằng cô muốn mua nhà đến điên rồi nên mới cả ngày ăn mặc cần kiệm.
Nhưng dù vất vẻ thì ít nhất lúc đó còn có tự do. Thời điểm vừa trọng sinh thì còn tốt, Triệu An Chi cũng không có nhu cầu gì nhiều cần tiêu tiền. Nhưng mấy hôm trước đi mua chút đồ vẽ tranh thì đã tiêu hết tiền cơm Triệu Mân cho cô vài cuối tuần này.
Triệu Mân cũng rất bận việc, trước kia còn có Trần Thiếu Phương nên mọi người đều được ăn cơm đúng giờ nhưng hiện tại chỉ có mình ông, hoàn toàn không thể cố gắng nấu cơm mỗi ngày. Triệu An Chi cùng Triệu Quỳnh Quỳnh đi học sớm, tan học muộn, tự nhiên cũng khó giúp đỡ việc này. Thế nên Triệu Mân liền cho cô cùng Triệu Quỳnh Quỳnh chút tiền tiêu vặt mỗi tuần để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Triệu An Chi còn nhớ rõ mình không phải là một thiếu nữ cấp ba chân chính, thế nên ngửa tay xin tiền bố thì cũng thật là ngượng ngùng. Cô nhịn không được liền bắt đầu nghĩ có phương pháp nào kiếm tiền hay không. Tuy rằng kiến thức cấp ba cô đã học một lần rồi nhưng nhiều năm trôi qua cũng đã quên hết. Vì thế học thì vẫn phải học, không thể làm gì ảnh hưởng hết.
Làm gia sư thì thực ra cô cũng từng làm nhưng hiện tại cô chỉ là một học sinh cấp ba, thân phận này thật sự khó có thể để người khác tin phục.
Triệu An Chi nhìn chằm chằm máy tính, lại có chút buồn rầu, nhìn nhìn đống dụng cụ vẽ đầu sỏ gây tội ở bên cạnh thì đột nhiên có chủ ý.
“Triệu An Chi!”
Triệu Quỳnh Quỳnh bỗng lớn giọng hét lên. Triệu An Chi liền từ trên ghế nhảy dựng lên. Ai từng có một bà chị gái thét ra lửa thì sẽ hiểu cảm giác của cô nha.
Cô vội vàng chạy đến trong phòng Triệu Quỳnh Quỳnh. Triệu Quỳnh Quỳnh đem điện thoại đưa cho cô, nói: “Mẹ gọi điện, nói chuyện xong thì nhớ trả lại.”
Triệu An Chi gật đầu, tiếp điện thoại, bước chậm về phòng mình.
“Uy, mẹ.”
“Ân, mẹ đây. Gần đây con thế nào, có tốt không?”
Giọng Trần Thiếu Phương truyền ra từ đầu dây bên kia, hơi có chút thay đổi, mang theo chút xa lạ. Mấy năm cô ra nước ngoài học và sau này đi làm cũng ít khi gọi điện thoại cho mẹ nên nghe không quen.
Triệu An Chi hồi thần, nắm chặt di động, nói: “Ân, con đi học cũng bận nhưng bài tập con làm tốt, bạn học cũng tốt. Chẳng qua ba bận quá, nấu ăn cũng không ngon bằng mẹ làm.”
Trần Thiếu Phương ở trong điện thoại nở nụ cười, trầm mặc một lát, lại hỏi: “Gần đây còn có muốn mua gì không? Mẹ có thể mua cho con nhé?”
Triệu An Chi lắc lắc đầu, về sau lại nhớ ra đây là đang gọi điện thoại, đang muốn cự tuyệt thì lại đột nhiên nhận ra điều này cũng có thể khiến Trần Thiếu Phương vui vẻ, nên cô tức khắc sửa lại chủ ý.
“Có.”
Giọng Trần Thiếu Phương cũng cao hơn chút, hỏi: “Ân? Muốn cái gì nào?”
Triệu An Chi nói: “Mẹ, con muốn một cái tablet, loại dùng để vẽ tranh. Còn muốn làm vài việc vẽ vời, xem có kiếm được tiền hay không.”
Triệu An Chi thử đem ý tưởng mình có nói với Trần Thiếu Phương. Đối với Triệu An Chi, hai mẹ con cô đã thật lâu không bình đạm và ấm áp nói chuyện với nhau như vậy. Lúc đầu còn không quá quen nhưng một khi đã nói đến vui vẻ thì mọi ý tưởng đều bị cô nói ra miệng.
Trần Thiếu Phương nghe xong không có đả kích cô mà ngược lại lại rất tán đồng cô đi thử một lần.
Cuối cùng lúc kết thúc nói chuyện, trong giọng nói của Trần Thiếu Phương còn mang theo ý cười.
Triệu An Chi biết Trần Thiếu Phương cũng không hiểu những thứ này, cũng chưa chắc đã nghĩ cô có thể kiếm được tiền. Nhưng thực rõ ràng, Trần Thiếu Phương thật cao hứng nghe cô chia sẻ cuộc sống của mình, nghe nàng đưa ra yêu cầu.
Triệu An Chi nguyện ý để bà cao hứng như thế.
Năm cô học lớp mười đó, mua hàng online đã rất phổ biến, việc chuyển phát chưa phát đạt như sau này nhưng đợi mấy ngày cô cũng nhận được tablet của mình.
Lúc Triệu An Chi còn nhỏ người rất gầy, cổ vừa nhỏ vừa cao, khí chất rất tốt. Người khác nhìn thì đều hỏi Trần Thiếu Phương có phải cho cô đi học múa không. Cô lúc đó chưa biết nhiều nhưng cũng rất là kiêu ngạo nha, cảm thấy những tiểu cô nương phần lớn đều đi học múa nên cô sẽ không làm giống thế mà luôn vênh váo hừng hực mà đáp: “Không học múa, cháu học vẽ tranh nha.”
Sau này trưởng thành, cơ thể thấp lùn một mẩu thì Triệu An Chi có chút ăn năn sao năm đó đánh chết cũng không chịu học múa. Nếu học thì chắc cô cũng có thể cao thêm mấy centimet. Nhưng cô cũng không hối hận khi vẽ trang nhiều năm như thế.
Thời điểm học cấp ba, Triệu An Chi cũng không ngừng vẽ, lúc nghỉ hè lớp 12, cô có được cái tablet đầu tiên của mình nhưng về sau cô cũng ngừng vẽ dần.
Những người hơi chút thông minh như cô sẽ như cá gặp nước khi ở hoàn cảnh quen thuộc, nhưng lên đến đại học, ở với càng nhiều người có thiên phú thì cô lại thường xuyên cảm thấy lo âu.
Triệu An Chi không phải không nỗ lực, chỉ là những người kia cũng nỗ lực nha. Kể cả nỗ lực là như nhau, hoặc thậm chí là Triệu An Chi càng nỗ lực hơn thì chênh lệch vẫn cứ là rõ ràng. Triệu An Chi mỗi năm đều giãy giụa cũng chỉ có thể lấy được một ít học bổng, miễn cưỡng cứu lại một chút tôn nghiêm của một học sinh xuất sắc ở cấp ba. Lúc đó cô không có nhiều thời gian, tâm lý thì căng thẳng nên dần dần cũng không cầm bút vẽ, tablet cũng bị xếp vào một góc, yên lặng mà bị bụi phủ lên.
Nàng thường xuyên nghĩ nếu sớm từ bỏ chút thì có phải sẽ vui sướng hơn nhiều không.
Mãi cho đến hiện tại, Triệu An Chi cũng không nghĩ ra đáp án. Việc học ở cấp ba đối với cô cũng không tính là nặng nhọc cho nên cô có thời gian để vùi đầu vào vẽ vời, như là tìm một nơi mình có thể ẩn náu mà thở dốc.
Đối với những thứ có thể vẽ kiếm ra tiền thì Triệu An Chi có một ít ý tưởng bước đầu. Trong ngăn tủ của cô có rất nhiều truyện tranh, mà trước đây cô có vẽ chút chuyện nhưng không thể tính là chuyên nghiệp. Hiện tại trong nước cũng có các trang web truyện tranh nhưng chưa quá phát triển. Nhưng việc sáng tác truyện tranh mất nhiều thời gian, lại phải làm hoàn chỉnh mới được nên không thích hợp để cô làm.
Nhưng nói đến tranh minh họa thì có nhiều tạo chí thu mua, đặt hành.
Triệu An Chi chạy tới phòng Triệu Quỳnh Quỳnh, chớp chớp mắt với Triệu Quỳnh Quỳnh đang làm bài tập. Triệu Quỳnh Quỳnh liền nhướng lông mày, chuẩn bị phát tác.
Triệu An Chi vội vàng nói: “Chị, em muốn mượn sách của chị.”
Triệu Quỳnh Quỳnh nói: “Lấy quyển nào?”
Triệu An Chi yên lặng đi đến giá sách, rút ra mấy quyển. Triệu Quỳnh Quỳnh đang muốn nói mấy quyển đó không được, thì Triệu An Chi liền tay mắt lanh lẹ mà đem mấy cuốn tạp chí ngôn tình kẹp bên trong đó rút ra, rồi xoay người liền chạy.
Triệu An Chi chạy nhanh hơn Triệu Quỳnh Quỳnh bị bất ngờ nên chờ Triệu Quỳnh Quỳnh đập cửa thì cô đã sớm khóa cửa lại rồi.
Triệu An Chi lớn tiếng hô: “Chị, đừng gõ, em xem xong liền trả chị!”
Triệu Quỳnh Quỳnh tức giận đá cửa một cái khiến ngón cái đau điếng. Cô nàng hít hà một hơi, cuối cùng cảnh cáo nói: “Không được nói cho ba!”
Triệu An Chi vội thề thốt: “Em thề, ai em cũng không nói.”
Ai có thể nghĩ đến Triệu Quỳnh Quỳnh bá đạo như sơn trại nữ Đại vương mà cũng thích tạp chí ngôn tình thanh xuân ủy mị này chứ?
Có một lần Triệu An Chi lỡ miệng nói ra, thiếu chút nữa bị Triệu Quỳnh Quỳnh chỉnh chết, lần này chỉ là vì công việc nên tự nhiên cô sẽ không lắm miệng.
Triệu Quỳnh Quỳnh vẫn là không yên tâm, sợ Triệu An Chi bị chìm trong đó nên lại nói: “Cũng không được nói cho mẹ, không được nói với bất kỳ ai, biết chưa!”
Triệu An Chi đáp: “Đã biết, mà em cũng đọc, nếu em nói thì chị cũng mách lại được mà!”
Triệu Quỳnh Quỳnh cả giận: “Ta cùng ngươi giống nhau sao?”
Triệu An Chi bĩu môi, cũng không để ý đến chị gái. Triệu Quỳnh Quỳnh cuối cùng cũng không đá cửa nữa.
Triệu An Chi đem những tạp chí đó xếp thành một loạt, căn cứ vào phong cách trang bìa mà phân chia. Một quyển tạp chí, chỗ cần tranh minh hoạ thật đúng là không ít. Bìa là vẽ màu, giá cả sẽ không thấp, một mẩu truyền cũng luôn có hai ba tranh minh họa, có điều phong cách phải đồng nhất. Nói cách khác vẽ hai ba tranh liên tiếp thì tiền công sẽ không tồi.
Triệu An Chi đem hòm thư gửi bài, yêu cầu cùng các loại phong cách đều chụp lại để nghiên cứu bước tiếp theo.
Cô đúng là đã quá lâu không vẽ rồi. Ngày đầu vẽ lại, Triệu An Chi không có dùng tablet ngay từ đầu mà tính toán nhặt về cảm giác vẽ tay trước đã. Lúc này những dụng cụ vẽ khiến nàng phá sản lúc trước mới phát huy tác dụng.
Trương Văn Ngọc đã từng nói nàng thoạt nhìn ôn nhu hòa khí, nhưng kỳ thật khó có thể tiếp cận, giống con rối làm bằng ngọc, thoạt nhìn mềm ấm, kỳ thật vừa lạnh vừa cứng. Nhưng nàng thế mà lại vẽ ra được những vật ấm áp.
Triệu An Chi không biết sao trong đầu mình lại luốn có nhiều ý tưởng như thế. Cô vẽ động vật cũng rất đáng yêu, đặc biệt là những con động vật lười biếng dưới ánh nắng ấm áp. Cô vốn dĩ chỉ là muốn vẽ tranh minh họa, tìm lại cảm giác nhưng không biết vì sao lại liền biến thành đơn giản mà sản xuất một loạt.
Một con mèo mắt xanh, lông trắng bụ bẫm bị một con chim béo ú quấy rầy. Con chim kia dùng một chút trên đầu con mèo cao ngạo. Con mèo vẩy đầu khiến con chim bay lên. Sau đó con chim lại dừng trên đầu con mèo.
Một mèo một chim, qua mấy bức tranh thì rốt cuộc con mèo cũng mở miệng: “Ta chỉ làm bạn với mèo thôi.”
Cái mào trên đầu con chim béo liền rũ xuống rồi kêu một tiếng mà bay đi.
Con chim bay đi, đến bên cạnh một con chim gầy, kêu ríu rít. Con chim gầy kia hận sắt không thành thép mà mổ loạn trên đầu nó. Chim béo lại bay về trước mặt mèo lười, mang theo trên đầu hai nhúm lông bị mổ ra thành giống hai cái tai mèo, vui vẻ mà kêu một tiếng.
Mèo lười bất đắc dĩ mà rũ đầu xuống, còn chim béo thì vui vẻ mà nhảy lên, cuối cùng chiếm lĩnh vị trí cao nhất trên đầu mèo lười.
Triệu An Chi vẽ xong liền chụp ảnh up lên Weibo. Weibo của cô chỉ theo dõi Hà Trạch Sinh cùng Tần Tình, khách vào thăm cũng chỉ có vài người vãng lai, thoạt nhìn đúng là nghèo nàn.
Triệu An Chi thuận tay mở ra Weibo của Hà Trạch Sinh thấy anh tải lên một đoạn nhạc, là anh đàn. Triệu An Chi nghe xong thì thấy tâm tình tốt hơn nhiều, nên thuận tay like một cái cho anh.