BÁ ĐẠO TỔNG TÀI LÀ ÁC MA!


Cánh tay Hạ Lưu Ly vẫn cứ ôm chặt lấy cơ thể của anh không chịu buông, nước mắt vẫn cứ rơi không ngừng.

Sự đau khổ, đau đớn cứ ập đến không hề có điểm dừng, vết thương bên ngực trái của cô không những không ngừng chảy mà còn rỉ máu nhiều hơn.
Trịnh Tĩnh Lẫm cũng nhận ra cảm xúc bất thường này của cô.

Hắn lập tức triệu hồi thanh kiếm của bản thân tiến đến định đâm cho Trục Đông Quân một nhát chí mạng nhưng một nguồn sức mạnh kì lạ đánh bay cơ thể anh ta ra xa.

Hắn chật vật đứng dậy, quan sát tình hình xung quanh.

Cơ thể của Hạ Lưu Ly đã thay đổi hoàn toàn, chiếc váy trắng của cô biến thành màu đỏ thẫm, trên tay còn cầm thanh kiếm trắng từ lúc nào không hay.
“Hạ Lưu Ly, cô đang làm gì vậy hả? Ta mới là chủ nhân của cô cơ mà, sao cô dám tấn công ta?”

Chính bản thân cô cũng không hề biết được lý do tại sao mình lại đánh vật Trịnh Tĩnh Lẫm ra xa.

Hắn từng nói đã cứu cô một mạng, muốn cô lấy thân báo đáp nhưng cơ thể của cô lại vô cùng cự tuyệt, không hề cho hắn chạm đến một sợi tóc.

Còn người đàn ông này chẳng làm gì cho cô hết, tại sao cô lại ngoan ngoãn cho anh ta ôm, rơi lệ khi anh ta sắp chết cơ chứ? Mặc dù bản thân cô cũng không biết đáp án chính xác là gì nhưng bây giờ cô muốn bảo vệ người đàn ông này, cô không muốn bất kì ai đụng đến cơ thể của anh hết.
Hạ Lưu Ly nhẹ nhàng đặt cơ thể anh xuống đất rồi đứng dậy với một làn sát khí tỏa ra vô cùng lớn.

Cô quay lưng lại, chĩa mũi kiếm về phía Trịnh Tĩnh Lẫm với ánh mắt rất đáng sợ.
“Anh mau biến đi, người đàn ông này sẽ do tôi bảo vệ.”
Nghe câu nói này của cô khiến cho Hắn vô cùng hoang mang.

Rõ ràng Hạ Lưu Ly đã chịu sự điều khiển của chú thuật cổ rồi cơ mà, tại sao vẫn có ý thức riêng mà phản lại mệnh lệnh của anh cơ chứ?
Trịnh Tĩnh Lẫm cố gắng niệm chú để điều khiển cô thêm một lần nữa, thế nhưng tất cả đều trở nên vô dụng.

Hạ Lưu Ly vẫn đứng ở đó, sức mạnh bùng phát của lá chắn trái tim thần nữ vẫn không được thu hồi lại.

Không còn cách nào khác, hắn đành phải chủ động hạ kiếm của bản thân xuống, dùng những lời ngọt ngào để khuyên nhủ cô:
“Bình tĩnh lại đi, tôi là ân nhân cứu mạng của cô đấy, cô không thể ra tay giết ân nhân cứu mạng, đúng chứ?”
Hạ Lưu Ly không hề bị những câu nói này của hắn làm cho lay động, ánh mắt cô vẫn nghiêm nghị mà đe doạ hắn: “Tôi không muốn nhắc lại lời nói đến tận ba lần đâu nên là hãy biến đi trước khi tôi lấy mạng của anh.”
Lời đe doạ này của cô khiến cho Trịnh Tĩnh lâm bị sốc nặng.


Cơ thể của cô đã không nghe lời vậy mà giờ còn muốn ra tay giết anh luôn sao? Hắn thực sự rất thắc mắc về cái chú thuật cổ đại kia có phải là đồ giả không, tại sao chỉ dùng được có một tuần đã bị Hạ Lưu Ly phá bỏ rồi.
Với sức mạnh hiện tại của Trịnh Tĩnh Lẫm thì vẫn dư sức mà đấu lại Hạ Lưu Ly.

Anh vẫn rất bình tĩnh mà đáp lại cô:
“Nếu cô đã nhất quyết bảo vệ tên đó thì tôi cũng chẳng còn cách nào khác, Tôi phải để cô ngủ một giấc dài nữa thôi, quên hết tất cả những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay để thực sự trở thành người của tôi.”
Hắn tiến đến tấn công Hạ Lưu Ly thế những hắn chưa chạm vào được cọng tóc của Hạ Lưu Ly thì đã bị thanh lưỡi hái của tử thần đánh bay ra xa.

Cú đánh lén bất ngờ này của Hàn Sở Trạch khiến cho hắn bị thương khá nặng, cánh tay cầm kiếm cũng bị gãy luôn.

Mùi máu của hắn pha lẫn vào không khí một cách nhanh chóng.
Hàn Sở Trạch hiên ngang chắn trước mặt Hạ Lưu Ly, giọng nói cợt nhã nhìn về phía hắn:
“Lâu quá không gặp nhỉ? Trông ngươi vẫn tàn tạ và khó ưa như ngày nào, đến ngay cả mùi máu bản yêu của ngươi bốc lên cũng khiến cho ta thật chướng mắt.”
Trịnh Tĩnh Lẫm nắm chặt lấy cánh tay bị đánh gãy của mình rồi loạng choạng đứng dậy.

Khuôn mặt hắn vẫn rất kiêu ngạo mà nhìn anh.

“Còn trông ngươi vẫn bỉ ổi, hay thích chơi bẩn như vậy, rất biết nhân cơ hội người khác đang đánh nhau mà xuất hiện đấy.”
Hàn Sở Trạch cười khoái chí, “Đó là chuyện đương nhiên rồi, vậy nên hôm nay ta sẽ lấy cái mạng chó của ngươi.”
Dứt lời, Hàn Sở Trạch vung cây lưỡi hái của mình lên, chém về phía Trịnh Tĩnh Lẫm.

Chỉ còn cách vài xăng ti mét nữa thôi là lưỡi hái của anh có thể chạm đến cái cổ yếu ớt của hắn rồi, vậy mà trong giây phút then chốt đó, Trịnh Tĩnh Lẫm đã tẩu thoát bằng chiêu cũ, đó là bom khói trắng.

Vì khói toả ra quá đột ngột nên anh đã bị nó che mắt mà chém hụt mất mục tiêu.

Đợi khi khói tan hẳn đi, anh đã không còn nhìn thấy bóng dáng của con hồ ly xảo quyệt đó nữa rồi.
“Chết tiệt, lại để tuột mất rồi.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi