BÁ ĐẠO TỔNG TÀI LÀ ÁC MA!


Hàn Sở Trach tạm thời tha mạng cho hắn ta, cứu mạng của Trục Đông Quân vẫn là quan trọng nhất.

Anh tiến đến chỗ của hai người, cúi xuống xem sơ qua vết thương của đại ác ma.

Hạ Lưu Ly nóng ruột gặng hỏi anh:
"Còn cứu được không?"
Hàn Sở Trạch thở dài đáp: "Không phải là không cứu được, chỉ là cần có sự trợ giúp của các tinh linh."
Mặc dù trong đầu cô không chứa bất kì một kí ức nào nhưng cơ thể cô lại tự động đứng dậy, nước mắt cô đã ngừng rơi mà sắc lạnh ra lệnh cho anh:
"Bảo vệ hắn, tôi sẽ đi gặp tinh linh."
Dứt lời, trước mặt Hạ Lưu Ly bất ngờ xuất hiện một lỗ hổng không gian.

Cô bước thẳng về phía trước mà không hề quay đầu lại.

Cảnh tượng trước mắt làm cho Hàn Sở Trạch không thể nào tin nổi vào đôi mắt này của mình được nữa! Rõ ràng Hạ Lưu Ly lúc này chỉ là một cái xác vô hồn, có thể di chuyển và hành động được là nhờ lớp bảo vệ bên ngoài trái tim thần nữ.

Thật không ngờ cô còn có thể sao chép lại sức mạnh của đối thủ để sử dụng cho bản thân mình nữa sao? Đúng thật là khó tin mà!

Chuyện kì lạ của Hạ Lưu Ly phải tạm thời gác lại phía sau.

Điều quan trọng mà lúc này Hàn Sở Trach cần phải làm đó chính là đưa Trục Đông Quân về biệt thự của hắn để cầm máu trước.
[...]
Tại thung linh tinh...
Bây giờ, xung quanh Hạ Lưu Ly chỉ có cỏ với cỏ, cây với cây, cô không hề nhìn thấy một tinh linh nào xuất hiện cả.

Cô chỉ biết hoang mang mà tiến về phía trước như một con rối.

Từng bước chân mà cô đi qua đều làm cho đám cỏ non bị chết cháy một cách kì lạ.

Hạ Lưu Ly cứ đi mãi, đi mãi đến trước một con suổi nhỏ đang róc rách chảy.
"Rầm...."
Trước mặt cô bất ngờ xuất hiện một con quỷ dữ.

Nó có khuôn mặt không khác gì một con trâu với hai cái sừng nhọn hoắt.

Thân hình thì vô cùng to lớn, gấp hai lần cơ thể của một con người bình thường.

Trong tay nó cầm một cái dùi gỗ rất lớn, bên trên được bao phủ bởi những chiếc gai đen nhọn.

Giọng nói gầm gừ, nghe vô cùng rồ rạc vang lên:
"Ngươi là kẻ nào? Dám tự tiện bước chân đến thung lũng của tinh linh."
Hạ Lưu Ly không thèm để ý đến con quái vật trước mặt, cô lạnh lùng bước qua con suối cạn trước mặt.

Bị kẻ thù phớt lờ, con quỷ tức giận vung cây dùi gỗ của nó lên, nhắm vào cơ thể nhỏ bé của Hạ Lưu Ly.
"Rầm..."
Tiếng vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ của những cục đá ở dưới sông vang lên một âm thanh vô cùng lớn.

Nước bị văng hết lên hai bên bờ, thế nhưng nó lại không hề nhìn thấy hay ngửi thấy một mùi máu nào của con người bốc lên.


Nó nghi hoặc nhấc chiếc dùi gỗ lên, bên dưới chẳng có một cái xác nào ngoài những mảnh vụn của đá cuội.

Nó hoảng loạn đảo mắt nhìn xung quanh một lượt.

Không biết từ khi nào, Hạ Lưu Ly đã xuất hiện ngay sau lưng của nó.

Cô không hề muốn ra tay chiến đấu trực tiếp với nó, bởi vì như vậy sẽ mất rất nhiều thời gian để tìm kiếm tinh linh.
Con quỷ không hề bỏ cuộc, lần này nó dùng chân của bản thân, đá một cú thật mạnh về phía của cô.

Hành động của nó được thực hiện rất hoàn hảo, chỉ cần cách vài xăng ti nữa thôi là nó có thể chạm đến cơ thể của cô rồi.

Thế nhưng, nữ hoàng của các tinh linh đã xuất hiện, ngăn cảnh hành động của nó.
Nữ hoàng bình tĩnh giải thích: "Đây là ân nhân cửu mạng của ta, không phải người xa lạ, ngươi hãy quay về nơi canh gác đi."
Con quỷ gật đầu thay cho một câu trả lời, nó ngoan ngoãn quay về chỗ ngồi của bản thân.

Lúc này, nữ hoàng mới có thể thở phào nhẹ nhõm mà bay về hướng của Hạ Lưu Ly.

Nữ hoàng Jingle bells cúi đầu bày tỏ lời xin lỗi đến cô:
"Thật ngại quá, do lần tấn công của ác ma nên ta đã tạo ra một con quỷ để canh giữ nơi này! Cũng may là ngươi không bị thương."
Hạ Lưu Ly nghiêng đầu, liếc nhìn nữ hoàng một cách tỉ mỉ.


Đôi mắt cô sáng lên giống như tìm thấy vật quý hiếm vậy.

Cô không nói không rằng, bắt lấy Jingle bells trong sự hoang mang của tất cả các tinh linh ở phía sau.
Jingle bells hoang mang gặng hỏi cô: "Chuyện gì vậy? Ngươi bị làm sao vậy?"
Hạ Lưu Ly không thèm để những lời nói của nữ hoàng vào tài, cô chỉ chú tâm vào việc mở ra cánh cổng không gian dẫn thẳng đến căn biệt thự của Trục Đông Quân.

Chỉ trong nháy mắt, Hạ Lưu Ly đã đem nữ hoàng đi trước những cặp mắt bàng hoàng của mọi người.

Khi hình bóng của họ biến mất trong lỗ hổng không gian hoàn toàn, các tinh linh mới tá hoả, hoảng loạn không biết chuyện gì đã xảy ra với Hạ Lưu Ly.
Tại căn biệt thự của Trục Đông Quân...
Tạm thời máu của anh đã được cầm lại, bây giờ chỉ còn đợi tin tức của Hạ Lưu Ly mà thôi.

Bác quản gia lại lo lắng không ngừng mà cứ đi qua, đi lại trước mặt Hàn Sở Trạch.
"Làm sao đây, làm sao đây??? Để một cái xác không hồn đi bàn bạc liệu có ổn không cơ chứ!".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi