BÀ LỤC LẠI CHO TÔI LEO CÂY

Chương 378

“Cầu xin anh? Thôi bỏ đi, địa vị của Lý Uyển Khanh cao hơn tôi nhiều, cô ta cầu xin anh thì càng được nể mặt hơn. Tôi cũng không muốn biết đáp án của anh sau khi tôi cầu xin anh, hoàn toàn không có chút ý nghĩa nào cả!”

Lục Huyền Lâm lắc đầu, anh không muốn nói tiếp chuyện này nữa, dù sao người phụ nữ này trước giờ luôn cao ngạo, anh để tùy cô thôi.

“Tới hôm lễ chúc mừng của Lục Thị, cô cũng tới đi.”

“Tôi? Tôi có nghe nhầm không? Tôi chỉ là một nhân viên bình thường đã từ chức thôi.”

Lục Huyền Lâm nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ: “Cô là chị vợ tương lai của tổng giám đốc Lục Thị cơ mà, cô cũng thật biết nói đùa đấy!”

Lý Tang Du ngẩn người ra một lúc rồi cười tươi, vỗ vai anh: “Được, được, tổng giám đốc Lục đã mời thì tôi còn có lý do gì để từ chối được nữa?”

Tổ chức luôn đám cưới vào dịp lễ chúc mừng? Đúng là náo nhiệt.

Rõ ràng là cô không muốn đi nhưng vẫn nhất định phải đồng ý, có thể là cô muốn sợi dây liên kết cuối cùng trong lòng mình với Lục Huyền Lâm sẽ hoàn toàn bị cắt đứt.

Ngày hôm sau.

Lý Tang Du đến bệnh viện thăm Lâm Hân.

Cô còn chưa đến phòng bệnh thì đã thấy mấy y tá tất tả đi đi lại lại trên hành lang, khuôn mặt vô cùng lo lắng.

“Sao vậy chị y tá, vì sao mọi người không vào trong?”

“Cô Triệu đang ở trong đó, còn đem theo mấy đứa con gái côn đồ…” Một y tá trẻ nói: “Vào trong là khóa cửa lại ngay, cũng không biết Lâm Hân ở trong đó có chuyện gì không… Tôi thấy bọn họ hình như không có ý đồ tốt đẹp gì…”

“Cái gì? Cô Triệu là ai? Người vẫn còn trong đó sao, không thể khoanh tay đứng nhìn được.” Lý Tang Du hơi lo lắng, cô chưa từng nghe qua đến cô Triệu này.

“Cô Triệu chính là cô chủ nhà chủ tịch thành phố Thẩm, Triệu Thùy Dung đó! Cũng không hiểu vì sao lại tìm đến Lâm Hân…”

“Quan tâm cô ta là con gái chủ tịch thành phố làm gì, cho dù cô ta là con gái bí thư tỉnh thì cũng không thể ngang ngược như vậy.”

Nhìn thấy mấy người kia vẫn đang đứng co ro rúm ró, Lý Tang Du không quan tâm được nhiều như vậy, vào phòng bệnh bên cạnh cầm một bình oxy đập vỡ kính.

“Choang!” Khí oxi trong bình rò rỉ ra ngoài, âm thanh lớn và trầm đục, giống như vừa ném một quả lựu đạn vào bên trong.

Những y tá và người đi đường đều nhìn cô đầy kinh ngạc, người phụ nữ này không muốn sống nữa sao?

Đập cửa kính như vậy thật sự rất nguy hiểm,  nếu như bình oxy phát nổ thì không còn đơn giản như vậy đâu.

Lý Tang Du không để ý đến ánh mắt của người khác, gạt hết những mảnh kính vỡ ra khỏi khung cửa sổ rồi nhanh chóng nhảy vào trong.

Nhóm con gái bên trong dừng hết những hành động đang làm, nhìn Lý Tang Du đầy kinh ngạc.

Mặc dù cô chưa từng nghe thấy, cũng chưa từng nhìn thấy con gái của chủ tịch thành phố nhưng cô có thể dễ dàng đoán ra được ai là Triệu Thùy Dung.

Lâm Hân đã không còn ở trên giường nữa, miệng cô ta dính máu, dựa lưng vào một góc trong phòng bệnh. Trên người có không ít những vết bầm xanh, tóc rũ rượi, trông rất thảm hại.

“Tao nói cho mày biết, con mẹ nó mày bớt lo chuyện bao đồng đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi