BÀ LỤC LẠI CHO TÔI LEO CÂY

Chương 379

Một con bé đứng phía trước đã bình tĩnh lại, cô ta vung nắm đấm lên, đấm mặt về phía Lý Tang Du.

“Lý Tang Du! Cô mau đi đi!” Lâm Hân bỗng dưng gào lên, nhưng đã bị một cô gái bên cạnh đá cho một cú, phải ngậm miệng lại.

“Đi? Đến rồi mà còn muốn đi à?” Nữ côn đồ kia lại lao về phía Lý Tang Du.

Lý Tang Du để cô ta đến gần rồi cầm chiếc ghế phía sau, đập mạnh lên eo cô ta.

“Rầm!” Nữ côn đồ kia lập tức ngã xuống đất, ôm eo nằm liệt một chỗ, không cử động được gì.

Lý Tang Du chỉ giỏi võ mồm thôi, chứ dù sao cũng không phải đàn chị xã hội đen, cô đối phó với một người còn được, nhiều người như vậy cô thật sự không có cách nào.

“Các cô muốn làm gì? Mau buông Lâm Hân ra.” Lý Tang Du nhanh chóng bị đám côn đồ đó khống chế, nhưng thái độ của cô vẫn rất kiên định.

Lâm Hân bị một con bé giật tóc, từ từ kéo lại gần về phía chân của Triệu Thùy Dung. Cô ta không ngờ trong giây phút quan trọng này, người tới giúp mình lại là Lý Tang Du. Cô ta bị đứa con gái kia nắm tóc, đến nói chuyện cũng rất khó khăn, chỉ có thể cảm động nhìn Lý Tang Du.

“Cô là ai?” Triệu Thùy Dung đi tới trước mặt cô, đánh giá cô một lượt, xác định mình không quen biết người phụ nữ này: “Không có mấy người dám động vào chuyện của tôi đâu.”

“Ha ha, con gái của chủ tịch thành phố đều huênh hoang như vậy à? Làm việc vi phạm pháp luật trước mặt nhiều người như vậy sao? Tôi không tin, một đứa con gái chủ tịch thành phố nhỏ bé như cô thì có bản lĩnh lớn thế nào.” Lý Tang Du cười khinh bỉ một tiếng, từ trước đến nay cô nói chuyện đều không màng đều hậu quả, cho dù bị đánh một trận thì cô cũng tin sớm muộn gì Triệu Thùy Dung cũng bị pháp luật trừng phạt!

Triệu Thùy Dung ngẩn người, ánh mắt kiên định của Lý Tang Du làm cô ta cảm thấy vô cùng không thoải mái. Người phụ nữ nhìn có vẻ yếu đuối trước mặt không ngờ lại dám nói với cô ta những lời như vậy.

“Lâm Hân là gì của cô? Mà cô phải bảo vệ cô ta như vậy?” Triệu Thùy Dung ngăn đứa con gái chuẩn bị ra tay lại, cô ta muốn làm rõ xem rốt cuộc Lâm Hân và cô ta có quan hệ gì, vì sao người phụ nữ này phải liều mạng để bảo vệ con khốn này.

“Cô ấy là em gái bạn trai cũ của tôi. Các cô muốn gì?” Lý Tang Du nói luôn không hề do dự.

“Em gái? Phụt ha ha ha… Bạn trai cũ? Ha ha ha ha…” Triệu Thùy Dung ngơ ngác mấy giây rồi ôm bụng cười to: “Tôi biết cô ta có anh trai, nhưng đã chết từ lâu rồi, không ngờ một người bạn gái cũ như cô còn tới giúp cô ta? Ha ha ha…”

Triệu Thùy Dung cố tình nói to hơn hai chữ chết rồi, giọng điệu đầy vẻ khinh bỉ.

Đám lưu manh bên cạnh cũng bắt đầu hùa theo.

Mặt Lâm Hân biến sắc, cô ta hét lên: “Các cô không được xúc phạm anh trai tôi.”

“Bốp!”

Triệu Thùy Dung vung tay, cho Lâm Hân một cái bạt tai.

Lý Tang Du giằng co định ngăn lại nhưng lực bất tòng tâm.

“Được, nếu cô đã muốn lo chuyện bao đồng như vậy thì cô mở to mắt ra mà nhìn cho kỹ.” Triệu Thùy Dung càm túi tài liệu từ tay một đứa con gái rồi ném lên người cô.

Mấy tấm ảnh rơi ra từ túi tài liệu đó, Lý Tang Du cúi đầu nhìn thử, lập tức vô cùng kinh ngạc

Trong ảnh là hình một căn phòng tăm tối, Lâm Hân uống say, mặt đỏ ửng, đang nằm trên giường. Có một người đàn ông đang xé quần áo của cô ta… Nhìn đến đây, Lý Tang Du nhắm mắt lại, không muốn nhìn tiếp nữa.

Một lát sau Lý Tang Du mới từ từ mở mắt ra, ngẩng đầu lên nhìn về phía Lâm Hân, ánh mắt cô như đang chất vấn Lâm Hân.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi