BÀ LỤC LẠI CHO TÔI LEO CÂY

CHƯƠNG 637

Tuy nói là cô không hận Trịnh Uyển Khanh, nhưng chán ghét thì không thiếu, trước kia lúc còn là Lý Uyển Khanh thì đã bắt đầu ghét rồi, chỉ có điều lúc đó không muốn khiến ba khó xử cho nên mới nhịn xuống.

Vốn dĩ nghĩ là chị em nhịn một chút là thôi, nhưng mà Tiêu Hà lại lừa gạt tất cả mọi người, để nhà họ Lý nuôi một đứa con gái cho người ngoài mười mấy năm, như thế này thì cũng thôi đi, nhưng đến lúc nhà họ Lý xảy ra chuyện thì lại không hề ra tay trợ giúp.

Ba không còn trên đời nữa, Tiêu Hà lập tức để Lý Uyển Khanh trở thành Trịnh Uyển Khanh.

Thật sự vô cùng thất vọng, ba cô dưới suối vàng sao có thể nhắm mắt được đây?

Cô thật sự không hận bất kỳ ai trong bọn họ, chỉ là rất ghét, cảm thấy buồn nôn.

Nhưng mà ba mình luôn là một người thông minh, tại sao lại bị Tiêu Hà lừa gạt? Lý Tang Du suy nghĩ mãi mà không hiểu, nhưng mà đây cũng chỉ là mối nghi ngờ thường xuyên xuất hiện trong lòng cô mà thôi.

Cho dù có hỏi Tiêu Hà thì bà ta cũng chỉ bịa ra những nguyên nhân vô cớ để đẩy hết tất cả mọi chuyện lên trên người ba, căn bản sẽ không nói ra sự thật.

Về một số phương diện, hai mẹ con này thật sự giống nhau như đúc.

“Tôi đi đây.”

“Cô chột dạ có đúng không? Cô trở về giành lấy anh ấy, cô đúng là âm hồn bất tán cứ quấn lấy tôi.” Trịnh Uyển Khanh nhìn bóng lưng Lý Tang Du, điên cuồng hét lên.

Từ trước đến nay Lý Tang Du đều tốt hơn cô ta, từ khi bắt đầu ở nhà họ Lý đến sáu năm trước, Lý Uyển Khanh đều ghen tị với Lý Tang Du, nhưng mà lúc đó bởi vì Lục Huyền Lâm nên cô ta mới có thể châm chọc Lý Tang Du một cách hung hăng.

Sáu năm trước nhà họ Lý suy tàn, cô ta lắc mình trở thành Trịnh Uyển Khanh, Lý Tang Du qua đời, cô ta cho rằng tất cả đã kết thúc.

Cho dù Lục Huyền Lâm không thích cô ta, vậy thì cũng chỉ là tạm thời. Cô ta có thể từ từ thay đổi.

Nhưng mà tại sao, tại sao Lý Tang Du lại trở về? Tại sao Trịnh Uyển Khanh vẫn kém hơn Lý Tang Du.

Cô ta cũng chỉ là một đứa con gái riêng không có địa vị, không có con của mình, thậm chí ngay cả tình yêu cũng không có.

Chỉ cần Lý Tang Du đồng ý, bây giờ Lục Huyền Lâm lập tức kết hôn lại với cô, cưng chiều cô vô hạn.

Lúc này, Lý Tang Du thật sự nhịn không được nữa rồi, dường như là ngay từ đầu cũng không có kiên nhẫn, cô cười muốn chảy cả nước mắt.

Dây dưa? Cô muốn dây dưa với cô ta à?

“Lý Tang Du, cô dựa vào cái gì mà đắc ý như vậy, cô thật sự cho rằng Lục Huyền Lâm yêu cô hả?” Đúng vậy, anh ấy yêu cô.

Trịnh Uyển Khanh nắm chặt hai tay, móng tay vừa dài vừa nhọn sắp cắm vào trong da thịt nhưng mà cô ta lại không cảm thấy đau đớn.

“Anh ta có yêu tôi hay không thì liên quan gì tới cô?”

Sáu năm trước không liên quan gì tới cô, bây giờ cũng không liên quan tới cô, nhưng mà cũng không liên quan tới tôi nữa. Bây giờ Lý Tang Du đã có hạnh phúc của riêng mình, cô sẽ không tham lam nhiều như thế, càng sẽ không ngu ngốc giống như “Lý Tang Du” đã chết đi, cứ đau khổ níu kéo những thứ không thuộc về mình.

Nhưng mà đã rất lâu rồi không nhìn thấy Trịnh Uyển Khanh ngu ngốc như thế, nếu như muốn cướp thì sáu năm trước đã trở về rồi.

Lý Tang Du nghĩ như vậy, nhưng mà cũng không nói gì thêm.

“Cô!” Trịnh Uyển Khanh thật sự muốn tức đến hộc máu.

Bây giờ cô ta hoàn toàn vào thế bị động, một câu nói tùy tiện của Lý Tang Du, nhất là khi không nói lời nào cũng có thể khiến cho cô ta nổi điên.

Nụ cười lộ liễu đó là đang chế giễu cô ta?

Trịnh Uyển Khanh, phải tỉnh táo!

“Vậy được thôi, tôi chỉ cần cô trả lời tôi một câu hỏi, đứa nhỏ kia là của ai?” Đây chính là chỗ mấu chốt.

“Hình như là chuyện này càng không có liên quan gì tới cô nhỉ, cô Trịnh… à thật ngại quá, hình như nhà họ Trịnh vẫn chưa có cô chủ thứ hai.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi