BÀ LỤC LẠI CHO TÔI LEO CÂY

CHƯƠNG 638

“Cô…” Trịnh Uyển Khanh bị lời này chọc tức nói không nên lời.

Lý Tang Du nhướng mày đắc ý rời khỏi, nhưng mà sau khi không cảm nhận được ánh mắt phẫn nộ của Trịnh Uyển Khanh, bước chân cô càng nhanh hơn.

Thật là lo lắng cho hai đứa bé, cũng không biết là Mộ đã tỉnh dậy chưa.

Cho dù là bây giờ Lý Tang Du đã di chuyển chủ đề, nhưng mà sau khi Trịnh Uyển Khanh kịp phản ứng lại thì chắc chắn sẽ đi điều tra.

Cho dù điều tra ra sự thật thì cũng không sao hết, về mặt thân phận của hai đứa nhỏ, cô vốn dĩ không muốn phải giấu giếm chuyện gì. Dù sao thì hai đứa có suy nghĩ riêng của mình, mặc kệ sau này bọn nó biết từ khi nào, đưa ra lựa chọn như thế nào, cô cũng sẽ ủng hộ bọn nó.

Đối với chuyện này, tinh thần của Lý Tang Du rất thoải mái.

Mà cho dù Trịnh Uyển Khanh có ngu ngốc như thế nào thì cũng sẽ không nói kết quả cho Lục Huyền Lâm biết.

Tinh thần của Trịnh Uyển Khanh vô cùng tồi tệ, hai mắt đỏ bừng đứng yên tại chỗ, đầu óc rối tung rối mù.

Lý Tang Du giống như là một cây gai đâm thẳng vào trong lòng Trịnh Uyển Khanh.

Khi ấy, lúc mẹ Lục nói chuyện với cô ta, cô ta vốn dĩ cảm thấy bất mãn về thân phận của mình, sau khi bị Lý Tang Du chế giễu, cô ta liền nhận thức được một chuyện vô cùng sâu sắc.

Sự tồn tại của cô ta không thể so sánh với Trịnh Mễ Á!

Lúc Lý Tang Du trở về, Tịch đã ôm con thỏ trong lòng mà ngủ thiếp đi trên một cái giường khác, còn Mộ thì đang mở to đôi mắt sáng ngời của mình nhìn xung quanh, nghe thấy tiếng mở cửa thì liền nhìn qua.

“Mẹ ơi.”

Nghe thấy giọng nói có hơi khàn khàn bởi vì lâu rồi không lên tiếng của Mộ, nước mắt Lý Tang Du sắp rơi xuống, nhưng mà vẫn nhịn được. Cô bước lên dò nhiệt độ cho bé, hình như là đã giảm không ít.

Dù sức khỏe của Mộ vẫn luôn rất tốt, nhưng mà dù sao vẫn là đứa bé sinh non, chỉ cần vừa bị bệnh thì Lý Tang Du sẽ vô cùng lo lắng.

“Con muốn uống nước không?” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Mộ gật đầu, đối mặt với sự lo lắng của Lý Tang Du, bé ngoan ngoãn nở nụ cười: “Mẹ ơi, con đã khỏe hơn rồi, không cần phải lo lắng cho con đâu.”

Lời nói này khiến cánh mũi Lý Tang Du chua xót, rõ ràng là trẻ con không cần phải hiểu chuyện như thế, bị bệnh làm nũng cũng không sao hết.

“Mẹ biết rồi.”

Cuối cùng, sau khi Mộ ngủ rồi thì Lý Tang Du mới ngủ, lúc tỉnh dậy Mộ và Tịch đều đã tỉnh.

Hai đứa nhỏ chụm đầu lại cùng một chỗ, không biết là đang thì thầm cái gì với nhau.

“Bé cưng, sao hai đứa lại thức sớm như thế.” Nói xong, cô lại bắt đầu bận rộn đi rửa mặt cho Tịch rồi sau đó mới rửa cho Mộ.

Cô cũng không chú ý tới sau khi cô rửa mặt cho Tịch xong, Mộ lại ném cho Tịch một ánh mắt.

Không thể xem thường một đứa nhỏ năm tuổi.

“Mẹ ơi, mẹ ơi, Tịch muốn đi vệ sinh.”

“Không được đâu, con chờ mẹ một chút nữa đi có được không nào, để mẹ rửa mặt cho anh trai xong thì sẽ đi cùng với con.” Lý Tang Du vẫn còn nhớ đến chuyện ngày hôm qua, sao có thể đồng ý được chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi