BÀ LỤC LẠI CHO TÔI LEO CÂY

CHƯƠNG 713

Đây không phải là gu của cô ta sao?

Đáng tiếc lại là một tên cặn bã, vẫn là vì tiện nữ như Trịnh Uyển Khanh mà bỏ vợ của mình, chậc chậc chậc…

Nếu không chính là nhân vật bước ra từ trong tiểu thuyết ngôn tình rồi!

“Khụ khụ!”

Lại gần, Trịnh Mễ Á mới phát hiện Lục Huyền Lâm không phải đang nhìn cô ta, mà đang ngây người, cô ta còn chào, may mà không có ai, nếu không mặt mũi biết để đâu?

Trịnh Mễ Á ho nhẹ một tiếng, ngồi ở bên cạnh Lục Huyền Lâm, bảo nhân viên pha chế cho một ly nước hoa quả vì cô ta tự lái xe đến.

Lục Huyền Lâm thu hồi dòng suy nghĩ, dừng mắt ở trên người cô ta: “Cô Trịnh, tôi đợi cô rất lâu rồi.”

Giọng điệu lạnh nhạt nhắc nhở Trịnh Mễ Á đến muộn.

Chuyện này có thể trách cô ta sao? Ai kêu Lục Huyền Lâm chọn cái quán bar hẻo lánh như này, cô ta đã phải tìm rất lâu, làm như hai người đang lén lút ngoại tình vậy.

“Cậu Lục tìm tôi có chuyện gì? Không phải là muốn hỏi chuyện của Trịnh Uyển Khanh chứ?”

Cô ta nghe nói Trịnh Uyển Khanh sống ở ngay cạnh chỗ của Lục Huyền Lâm, không phải bây giờ lại hồi tâm chuyển ý chứ?

Bây giờ biết con người của Trịnh Uyển Khanh rồi còn thích, cũng không biết nên nói Lục Huyền Lâm si tình hay là tuyệt tình.

Nghĩ vậy, trên mặt có một chút chán ghét.

Lục Huyền Lâm cũng không để tâm, đẩy ly nước hoa quả của Trịnh Mễ Á sang cho cô ta.

“Cô Trịnh nói đùa rồi, có điều vẫn đoán đúng một nửa.”

“Ổ? Cậu Lục anh hỏi.”

Trịnh Mễ Á cũng là một người sảng khoái, cho nên nhiều lần bị Trịnh Uyển Khanh ám toán.

Những chuyện này cô ta nhất định từ từ tính trả lại!

“Tôi thích sự thẳng thắn này của cô Trịnh, chỉ cần cô Trịnh nói cho tôi biết chuyện trước đây, về sau có chuyện gì, tôi nhất định giúp cô đến cùng.”

Hai người đều là thương nhân, “lợi ích” giữa thường nhân là quan trọng nhất, có giúp đỡ về sau nhất định sẽ trả.

“Có chuyện gì?”

Chuyện gì có thể khiến Lục Huyền Lâm tìm tới cô ta?

“Tôi muốn biết chuyện trước kia của sếp Trịnh.”

Lục Huyền Lâm đặc biệt dùng hai chữ sếp Trình để xưng hô một cách trịnh trọng, dù sao Trịnh Mễ Á là con gái của ông ta, hơn nữa chuyện lát nữa anh muốn hỏi, không phải là rất hay.

Sợ Trịnh Mễ Á không muốn nói cho anh.

“Nếu cô Trịnh không muốn nói, bây giờ có thể rời đi.”

Trịnh Mễ Á không trả lời, nhưng cũng không rời đi, vẻ mặt có chút nghi hoặc, đợi lời tiếp theo của Lục Huyền Lâm.

“Tôi tin cô Trịnh biết vợ cũ Lý Tang Du của tôi đúng chứ.”

Chuyện năm đó náo lớn như vậy, cô ta sao có thể không biết chứ? Hơn nữa còn có liên quan tới Trịnh Uyển Khanh, cô ta không muốn chú ý nữa cũng vẫn biết rõ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi