BÀ LỤC LẠI CHO TÔI LEO CÂY

CHƯƠNG 714

“Đương nhiên là biết nhà họ Lý rồi.”

Trịnh Mễ Á gật đầu: “Tôi còn biết nhà họ Lý nuôi phí công Trịnh Uyển Khanh hai mươi mấy năm.”

Mọi chuyện liên quan tới Trịnh Uyển Khanh cô ta đều từng điều tra, dù sao coi như là kẻ thù của cô ta.

Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, có điều Trịnh Uyển Khanh này cũng giỏi, khiến cô ta mãi không có cơ hội ra tay.

Cái giỏi hơn là vào 6 năm trước vậy mà giỡn mặt với nhà họ Lục, nhà họ Lý còn cả nhà họ Trịnh.

Đặc biệt là ả trà xanh rõ ràng như vậy, Lục Huyền Lâm vẫn tin, biết hại chết vợ của mình rồi mới bắt đầu hối hận.

Nói cái gì, Trịnh Mễ Á cũng không phải quá thích Lục Huyền Lâm, cho dù nghe nói anh hối hận rồi, nhưng vẫn không thay đổi ấn tượng.

Không tin lúc đó cưới làm gì?

Bây giờ đến điểm hẹn, cô ta đã cảm thấy rất nể mặt rồi.

“Vậy cô có biết Trịnh Uyển Khanh tại sao lúc đầu lại được cho rằng là con gái của nhà họ Lý không?”

“Từng nghe nói một chút, nhưng cũng không phải quá nhiều.”

Không phải quá nhiều, cũng chắc nhiều hơn anh.

“Tôi muốn nghe chi tiết.”

Thái độ của Lục Huyền Lâm rất tốt, trong lòng của Trịnh Mễ Á cũng có chút lung lay rồi.

Người lịch lãm như vậy mà là một tên trai đểu!

Tâm tư phiêu du một lát mới bắt đầu kể.

“Tôi nói rồi, ngày sau hy vọng cậu Lục có thể giúp tôi một tay.” Trịnh Mễ Á là để ý lời mà Lục Huyền Lâm nói đó mới chuẩn bị nói.

Vẫn là phải xác nhận một chút thì tốt hơn, tránh qua cầu rút ván.

Ngày sau, ngày sau này, Lục Huyền Lâm không hỏi cũng có thể đoán được chuyện gì, nhất định có liên quan tới Trịnh Uyển Khanh, anh không hề do dự mà đồng ý.

Không phải vô tình, chỉ là muốn Lý Tang Du bình an, sợ về sau Trịnh Uyển Khanh vẫn sẽ ra tay với cô, có thể giải quyết cũng tốt.

“Cậu Lục sảng khoái.” Trịnh Mễ Á uống ngụm nước hoa quả, nhuận giọng rồi cất tiếng: “Trước kia, ba tôi mới đầu là ở bên tiện nhân đó, thậm chí còn từng có một đứa con, Trịnh Uyển Khanh còn là đứa con thứ hai, có điều đứa trẻ trong bụng lúc đó không còn, hình như là vì lúc đó ba tôi ở bên mẹ của tôi, vì vậy Tiêu Hà còn bệnh nặng một trận, nhưng lúc đó bởi vì không biết mẹ tôi là ai, cho nên lúc đó cũng chẳng làm được gì.”

“Mẹ tôi lương thiện, cảm thấy đứa trẻ cũng là một sinh mạng, luôn cảm thấy nợ Tiêu Hà, cho nên bây giờ luôn nhường nhịn, nếu không anh cảm thấy Trịnh Uyển Khanh còn có thể ở trước mặt tôi đùa giỡn vui vẻ sao? Nếu không phải sức khỏe của mẹ tôi không tốt, tôi không muốn mang tới phiền phức cho mẹ tôi! Nếu không sớm đã tống cổ bọn họ đi rồi!”

Lục Huyền Lâm gật đầu, ý bảo Trịnh Mễ Á tiếp tục.

“Vốn là chuyện chẳng làm được gì, thật sự là rất hận! Đàn ông các anh sao không quản được nửa thân dưới của mình chứ?” Trịnh Mễ Á càng nói càng kích động, chất vấn.

Tự dưng nằm không cũng dính đạn, Lục Huyền Lâm có hơi toát mồ hôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi