BÀ LỤC LẠI CHO TÔI LEO CÂY

CHƯƠNG 781

Hơn phân nửa là khiêu khích, nhưng cô vẫn nhen nhóm một chút hy vọng nhỏ nhoi.

“Yêu cô ư? Lục Nghiên Tịch, không thể nào, giờ mới chỉ bắt đầu thôi. Cô cố mà tận hưởng sự an nhàn hiện tại đi, chẳng bao lâu nữa cô sẽ không cười nổi đâu.” Tư Bác Văn tự dưng thốt ra câu này rồi thản nhiên dùng bữa.

Bữa cơm diễn ra trong yên tĩnh, mãi đến khi bị phá vỡ bởi một âm thanh lanh lảnh.

“Nghiên Tịch! Sao em lại ở đây?” Hoắc Vũ Khải đã nhìn thấy hai người từ đằng xa, đầu tiên cảm thấy không thể nào, bước lại gần mới thấy đúng thật là họ. Anh ta lập tức cười tươi như hoa.

Hoàn toàn làm lơ Tư Bác Văn đang sa sầm mặt ở bên cạnh.

“Vũ Khải.” Thấy Hoắc Vũ Khải, Lục Nghiên Tịch bất giác buông lỏng cảnh giác: “Ra ngoài ăn cơm.”

“Hay là đi ăn thử nhà hàng Nhật kia đi? Anh đã đợi em rất lâu rồi, mãi chưa đi chỉ vì chờ em thôi đấy.” Hoắc Vũ Khải cười dịu dàng, hoàn toàn phớt lờ Tư Bác Văn.

“Khụ.” Tư Bác Văn khẽ ho một tiếng, sau đó nhướng mày nhìn Hoắc Vũ Khải: “Cô ấy không đi. Chúng ta về nhà thôi.” Câu sau là anh nói với Lục Nghiên Tịch.

Anh nói xong, lập tức đứng dậy.

Lục Nghiên Tịch còn chưa kịp nói gì đã bị Tư Bác Văn lôi xềnh xệch xuống lầu. Trước khi đi cô chỉ có thể nhìn Hoắc Vũ Khải với ánh mắt xin lỗi.

Sau khi lên xe, từ đầu tới cuối Tư Bác Văn vẫn luôn xụ mặt. Rõ ràng không xảy ra chuyện gì nhưng anh lại như thể có thâm thù đại hận, đang lái xe mà tay siết chặt vô lăng.

Trong lòng Lục Nghiên Tịch hơi bất ngờ, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới khía cạnh kia. Cô ngồi trên xe cảm thấy nhàm chán nên lấy điện thoại ra nghịch.

Lúc tới nhà, mới mở cửa ra thì Vu Diễm My đã chạy ra đón, hoàn toàn không màng đến Lục Nghiên Tịch đang đi phía trước, lao thẳng về phía Tư Bác Văn ở phía sau. Sắc mặt của anh hơi khó coi, Vu Diễm My biết điều nhận lấy áo khoác của anh: “Bác Văn, anh mệt rồi phải không? Nước tắm đã chuẩn bị xong rồi.” Cô ta cười rất ngọt ngào.

Nếu là người đàn ông khác, có lẽ sẽ hơi hứng thú, nhưng đây lại là Tư Bác Văn.

Anh lạnh nhạt liếc nhìn Vu Diễm My một cái, chán ghét quay mặt đi: “Cút.”

Vu Diễm My sững người, nhìn Tư Bác Văn không hiểu sao lại nổi cáu, trong lòng lập tức thấy ấm ức.

Lớn bằng ngần này rồi mà cô ta còn bị người ta đối xử như thế. Lòng tự trọng bị tổn thương, cô ta lập tức xách túi lao ra khỏi biệt thự.

Trong nhà vắng bóng Vu Diễm My, yên tĩnh hơn rất nhiều. Dì Lý không muốn làm phiền họ bèn dứt khoát làm xong việc rồi xuống dưới lầu chờ. Đợi khi nào Tư Bác Văn gọi mới lên lầu.

Hai người ở đối diện nhau, mở cửa ra là có thể nhìn thấy Tư Bác Văn đang bận công việc. Lục Nghiên Tịch cũng không dừng lại, tiếp tục bận rộn với xấp tài liệu trong tay.

Chớp mắt kỳ rớt dâu đã hết, Lục Nghiên Tịch bắt đầu quay lại công ty. Mông vừa mới đặt xuống còn chưa kịp nóng thì Chu Nhã Khiết đã ghé lại gần.

“Ngay cả điện thoại của tớ mà cậu cũng không thèm nghe, không sợ tớ có chuyện quan trọng gì à?” Chu Nhã Khiết xụ mặt lên tiếng, hơi tức giận nhìn Lục Nghiên Tịch.

Mấy ngày nay cô ấy đã gọi rất nhiều cuộc nhưng đều bị chặn.

Lúc này Lục Nghiên Tịch mới nhớ ra, lấy di động rồi chuyển ra khỏi danh sách đen.

“Quanh đi quẩn lại cũng chỉ có chuyện đó, cậu không thấy chán nhưng tớ đã nghe ngấy rồi.” Lục Nghiên Tịch đáp lại một câu rồi tiếp tục làm việc của mình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi