CHƯƠNG 782
Dù sao mấy hôm nay câu trước câu sau của Chu Nhã Khiết đều liên quan tới Vu Diễm My, cô không muốn nghe.
Chẳng mấy chốc, người nào đó đã lắc lư tới trước mặt rồi.
Vu Diễm My cầm tài liệu, nhiệt tình gọi Lục Nghiên Tịch một tiếng sau đó đi vào văn phòng tổng giám đốc.
“Lục Nghiên Tịch, cậu vẫn còn có thể nhịn à? Mấy ngày nay công ty đều đồn thổi ầm ĩ, nói cậu chỉ là vật trang trí thôi. Cậu không định tuyên bố chủ quyền của mình hả?” Chu Nhã Khiết thật sự không nhịn được nữa, đối mặt với Lục Nghiên Tịch, cô ấy thật sự đã dùng hết sự kiên nhẫn của mình luôn rồi.
Lục Nghiên Tịch lại làm như không nghe thấy. Cô nghe xong cũng chỉ hờ hững liếc Chu Nhã Khiết, cầm xấp tài liệu trên tay rồi đứng dậy.
“Như vậy mới đúng chứ!” Chu Nhã Khiết ở phía sau, không khỏi dựng ngón tay cái lên, thấp giọng khen ngợi.
Cô ấy còn tưởng Lục Nghiên Tịch là đầu gỗ, cuối cùng cũng khai sáng rồi.
Nhưng Lục Nghiên Tịch lại không nghĩ nhiều như thế, đúng lúc có tài liệu thôi. Cô gõ cửa hai tiếng rồi cứ thế đẩy cửa đi vào.
Cảnh tượng bên trong khiến cô ngỡ ngàng.
Không hề có cảnh tượng buồn nôn như cô tưởng. Ngược lại là Vu Diễm My đang ngồi xổm dưới đất chỉnh sửa tài liệu. Vì có người đi vào, cô ta đột ngột đứng dậy nên còn choáng váng lảo đảo.
Ánh mắt của Lục Nghiên Tịch vô thức quan sát cô ta, phần chân rất đỏ, chắc cũng vì ngồi xổm mà tóc tai hơi rối. Mọi dấu hiệu đều y hệt lúc trước.
Hai người họ ở trong này lâu như vậy vốn dĩ chẳng làm gì cả, chẳng qua là cố tình làm bộ thôi.
Lục Nghiên Tịch thở phào nhẹ nhõm, tảng đá đè nặng trong lòng lẳng lặng rơi xuống: “Tổng giám đốc Tư, đây là bản kế hoạch.” Cô đặt xấp tài liệu lên bàn.
Giờ Vu Diễm My đã bị lật tẩy rồi. Cô ta không còn mặt mũi ở lại đây nữa, mau chóng cầm xấp tài liệu rồi rời khỏi văn phòng.
Tư Bác Văn yên lặng nhìn nhưng không nói gì. Sau khi Vu Diễm My rời khỏi anh mới cầm bản kế hoạch lên xem. Mới xem được một nửa, vẻ mặt anh trông càng khó coi hơn: “Lục Nghiên Tịch, đây là năng lực của cô đó hả? Bản kế hoạch như vậy có thể lọt vào mắt của bên hợp tác nổi không? Sửa lại!”
“Bộp.” Anh ném mạnh bản kế hoạch lên bàn.
Từ đầu đến cuối Tư Bác Văn đều không nhìn cô chút nào mà dời tầm mắt sang chỗ khác.
“Anh nói vậy là sao? Chỗ nào không đúng? Anh chỉ ra đi để tôi sửa.” Lục Nghiên Tịch chỉ bị dọa một lát rồi nhanh chóng phản ứng lại, lập tức dò hỏi.
Đôi mắt trong veo cũng hằn lên vẻ tức giận. Tư Bác Văn muốn làm gì cũng được, chỉ duy việc phủ nhận kết quả cố gắng của cô là không được.
Cô đã làm lâu như vậy mà chỉ nhận lại được nhận xét này, trong lòng cô kìm nén lửa giận.
Tư Bác Văn lại không cho là vậy, tùy ý giở một trang ra, chỉ vào một đoạn nào đó: “Theo cách làm này của cô, công ty chúng ta sẽ thua lỗ, hơn nữa còn lỗ thường xuyên. Cho dù lợi nhuận ở những chỗ khác cũng khả quan, miễn cưỡng có thể bù lại được, nhưng không lỗ cũng chẳng lãi, vậy tôi thực hiện vụ kinh doanh này làm gì?”
Thứ doanh nhân cần nhất chính là lợi ích, ngoại trừ các vấn đề như an toàn phòng hộ, lợi ích phải xếp đặt lên hàng đầu. Nếu không làm sao nuôi nổi người trong công ty?
Đây là quy tắc từ trước đến nay của Lục Thị, an toàn là số một.