BÀ XÃ ĐẠI NHÂN

Không nói cũng biết, trên dưới công ty đều đang chịu áp lực từ sếp lớn, ba ngày nay sếp lớn mặt lạnh như tiền, có thể so là lạnh như băng đá ngàn năm, lượng công việc dồn xuống rất nhiều, cho dù là cuối năm cũng không nhiều bằng từng ấy vậy mà hiện tại đang cuối năm bọn họ lại phải làm việc gấp 5 lần bình thường, mà bọn họ chỉ là nhân viên, căn bản không thể nói được gì.

Khương Tuấn liếc nhìn Phương Kiệt, Phương Kiệt lại liếc nhìn Khương Tuấn, hai người họ không nói tiếng nào.

Họ chỉ biết Đường Diệc Thành bị vợ bỏ, nguyên nhân sâu xa thì không rõ, mà cũng không chỉ có Đường Diệc Thành là căng thẳng đến cả Khương Tuấn cũng bị căng thẳng, Đường Âu khóc nháo đòi Trình Tranh trở lại, nếu không thì sẽ đoạn tuyệt quan hệ với Đường Diệc Thành, còn bảo anh nhất định phải tìm được Trình Tranh, không thì không gặp mặt nữa. Không phải chứ!?

"Đường Diệc Thành, đừng như vậy..."anh chưa nói xong đã nhận được cái liếc mắt đầy thâm thúy của Đường Diệc Thành, đành cúi đầu ngậm chặt miệng.

Phương Kiệt hít sâu, đem văn kiện trong tay đặt lên bàn.

"Đường tổng, kế hoạch đó đã làm xong rồi, khi nào rảnh thì đến đó khảo sát, không vừa ý có thể sửa lại, trước Tết sẽ hoàn thành hẳn "

Đường Diệc Thành nhìn lướt qua tập văn kiện, trước đây anh muốn mua khu đất này tặng cho cô, nhưng giờ thì sao, anh say rượu, làm cô chịu khổ, làm cô giận dỗi rời đi rồi, khu đất này còn có ích nữa sao? Ngay cả nhà cũng đã xây xong rồi...anh không đếm xỉa đến, vẫn chăm chú nhìn vào màn hình, hai người kia thất thời lui ra.

Khương Tuấn vội gọi điện cho bảo bối nhà anh.

"Âu Âu, đừng như vậy nữa mà " giọng cực kỳ mềm mại.

"Như thế nào rồi, tìm được chị ấy chưa?" mà Đường Âu dường như đã miễn dịch với mấy giọng điệu của Khương Tuấn, giọng nói lạnh lùng làm anh tiếc nuối.

"Chuyện đó..."

"Khương Tuấn, không tìm được chị ấy em bỏ anh!"

"Tút tút tút"

Đường Âu hét lớn làm Phương Kiệt đứng cạnh nghe thấy, anh cười cười nhìn Khương Tuấn.

"Chắc tôi sẽ suy nghĩ lại về việc tìm bạn gái "

Sau đó là chạy vào thang máy, nhanh chóng xuống tầng, Khương Tuấn buồn rầu lẩm bẩm "Không biết trước đây là ai theo đuổi ai, giờ lại bỏ người ta "

Anh đã thử mọi cách liên lạc nhưng không gọi được có thể cô đã tháo sim ra cho người đi tìm cũng không thấy, không lẽ lần này cô giận thật.

Không cần nói, ba Trình biết chuyện càng tức giận hơn, mẹ Trình không vui nhưng lại bình tĩnh hơn rất nhiều,ba Trình bực bội ném anh ra khỏi nhà, anh cũng không có nửa câu than oán, một mực cúi đầu nói "Con xin lỗi" nhưng ngay cả một cái liếc mắt ông cũng không ban cho anh.

Anh chạy đến nhà ba mẹ, ba của cô thì không nói, đến cả ba của anh cũng không cho anh vào nhà, ông hiển nhiên nói "Nếu không tìm được con bé về thì đừng nhận tôi làm ba nữa!", Đường Nghiêm Vĩnh thuật lại lời nói của ba cho anh, anh chỉ nhàn nhạt, mắt ảm đạm, sao mọi thứ đều trở nên tồi tệ thế này, Đường Nghiêm Vĩnh lắc đầu, vịn vai anh "Anh à, cố lên!" sau đó là đóng cửa lại.

Một tuần qua đi, anh gầy hẳn, nhưng vẫn rất điển trai, Khương Tuấn lẫn Phương Kiệt đều có chút không đành lòng nhìn anh, muốn khuyên bảo gì đó nhưng lại không nói ra được.

Bên ngoài truyền đến một trận ồn ào, Tô Sương xông vào cửa, bộ dạng mập mạp, bụng nhô cao, gương mặt đầy dữ tợn, bảo vệ đứng đằng sau không dám động vào cô, dù sao cô cũng là phụ nữ có thai, xảy ra chuyện thì bọn họ làm thế nào?

Khương Tuấn giật mình, bảo bọn họ lui xuống "Tô Sương, em làm gì ở đây vậy?" anh cũng biết Tô Sương, dù sao lúc còn đi học, cô nàng này thường xuyên đi cùng Trình Tranh.

Tô Sương không trả lời anh, giận đùng đùng đi đến trước mặt Đường Diệc Thành.

"Đường Diệc Thành! Anh làm gì bạn tôi rồi!?"

Khương Tuấn tiến đến, kéo Tô Sương lại "Được rồi, cậu ta cũng đang rất khổ sở rồi"

"Khổ sở? Anh ta khổ sở Tranh Tranh của bọn em không khổ sở sao!?"

Khương Tuấn không dám nói nữa, tính khí phụ nữ thuộc dạng nắng mưa, nhất là khi bà dì đến thăm và khi mang thai, anh không dại gì đụng đến, mắt liếc nhìn Đường Diệc Thành.

Anh lại rất bình tĩnh, mắt nhìn thẳng Tô Sương, Tô Sương không khách khí nhìn lại, trong lòng có phần chột dạ, đúng là không nên nhận lời giúp đỡ mà...

Đường Diệc Thành đứng lên, cô vội phòng thủ, trong não cô chắc cũng đang đổ mồ hôi...

"Anh...làm cái gì!?"

Hy vọng là anh không điên mà giết chết cô.

"Xin lỗi "

Khương Tuấn"..."

Phương Kiệt "...."

Tô Sương "..."

Cô thành độc phụ rồi sao?

"Nếu cô có gặp cô ấy thì gửi lời xin lỗi này đến cô ấy dùm tôi, tôi biết cô ấy rất giận tôi, sẽ không quay về ngay, nếu cô ấy muốn ly hôn thì tài sản đều thuộc về cô ấy, chỉ mong cô ấy chấp nhận lời xin lỗi của tôi "

Tô Sương thất thần, chẳng biết nhận lời giúp đỡ của Trình Tranh là đúng hay sai nữa, nhưng cô bỗng dưng thấy hối hận vì lừa gạt anh ta, cô có thể nhìn thấy trong mắt anh ta là thâm tình vô hạn, Tô Sương nuốt nước bọt, thầm nghĩ 'bạn yêu Trình Tranh à, bạn nghe rõ rồi chứ, anh ta yêu bạn thật lòng đấy!'

Điện thoại của Tô Sương thật tốt, lời nói của anh ban nãy cô đều nghe được, khóe môi cong cong nở một nụ cười hạnh phúc, sau đó lẳng lặng tắt máy đi, cô sẽ ở đây chờ anh.

Trần Hữu Bằng xuất hiện, đem Tô Sương rời đi, cô nghĩ nếu đã diễn thì chí ít cũng phải diễn cho trót, cô liếc mắt nhìn anh, lầm bầm một câu, chủ yếu là muốn anh nghe thấy.

"Thật không rõ, Trình Tranh thích gì ở anh"

Đường Diệc Thành giật mình, vội túm lấy tay Tô Sương còn ngước lên nói với Trần Hữu Bằng "Xin lỗi, thất lễ rồi". Sau đó lại nhìn cô "Cô vừa nói gì?"

Tô Sương khoanh tay, mặt không vui nói "Tôi nói là 'Rốt cuộc Trình Tranh thích anh ở điểm gì?'"

"..."

"Cô nói thật?"

"Hừ, cậu ta ngu ngốc lắm mới thích anh 7 năm "

Trần Hữu Bằng cười cười, ôm eo của Tô Sương nói "Chẳng bù với em có được anh sớm "

Tô Sương nhéo tay anh, vui vẻ rời đi, thầm nghĩ "Em gái, chị đây đã mở đường cho cậu ta rồi, hy vọng cậu ta biết mà chạy vào "

"Việc của anh làm sao rồi?"

"Bà xã, em yên tâm, anh đã cho người lộ ra tin tức của cô ấy rồi, rất nhanh cậu ta sẽ tìm được"

"Ông xã, anh thật giỏi " Tô Sương ôm anh, hai tiếng 'ông xã' này nghe thật mát tai.

"Anh giỏi như vậy có được thưởng không?"

"Anh muốn em thưởng gì?"

"Thưởng em cho anh "

"Không biết xấu hổ, anh sắp làm ba rồi đấy, sao còn không đứng đắn "

"Nhờ không đứng đắn mới kiếm được mẹ cho con trai anh "

Tô Sương liếc mắt nhìn anh, ý cười ngập tràn.

Bấy lâu nay là Trần Hữu Bằng phong bế tin tức không để người của Đường Diệc Thành tìm ra tin tức của Trình Tranh, hiện tại đã tung tin ra rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi