BÁCH NIÊN HẢO HỢP


Chương 40: Anh thực sự không là gì cả (1)
Chu Khải Thâm rất nhanh đã kịp phản ứng lại, chịu đựng cả người đau xót lên xe, đem chiếc Land Rover với đầu xe đã hỏng hơnmột nửaphóng đi như tia chớp, chạy đi giống như đòi mạng.
 
Vết thương trên xương chân mày chưa cầm máu, máu không ngừng tuôn ra, chảy xuống mắt anh vừa cay lại đau. Ánh mắt nhìn không rõ, như mù một nửa, phá đổ hàng loạt bảng báo hiệu và rào cản trên đường.
 

Chu Khải Thâm dùng mu bàn tay lau mắt, làm cho máu cọ đến đầy mặt mũi, trông thấy ánh đèn sáng ở cửa đông, Triệu Tây Âm vừa chạy ra.
 
Chu Khải Thâm nhấn thêm chân ga, xoay tay lái, thân xe gần như quay đầu chín mươi độ, chặn đường đi của Triệu Tây Âm. Anh xuống xe, máu me khắp người, nhìn thấy mà giật mình. Theo từng bước anh tiến lên, Triệu Tây Âm liền lui lại một bước.
 
Nói cái gì? Bây giờ nên nói cái gì đây?
 
Ở trong gara xe, Triệu Tây Âm đã nghe được rõ ràng, bóc ra vết sẹo, rắc một nắm muối, cuối cùng lại quăng vào chảo dầu đang sôi, hai năm nay máu thịt cuối cùng cũng nứt ra.
 
“Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng” “Khó bỏ khó dứt”, những chữ này giống như tàu lượn siêu tốc va chạm trong đầu cô. Triệu Tây Âm nhìn Chu Khải Thâm mắt đỏ máu, cơ hồ trong chốc lát sẽ hỏng mất.
 
Cho đến bây giờ, Chu Khải Thâm vẫn chưa tin cô.
 
Sau khi trùng phùng một chút ôn nhu và kích động, chẳng qua là kéo thời gian làm thành tấm màn che, nói cho cùng, Chu Khải Thâm anh cũng không chân chính thuyết phục được chính mình, Triệu Tây Âm cảm thấy, cái từ “Cảnh thái bình giả tạo” này, đơn giản là vì anh tạo ra cho hai người bọn họ.
 
Chu Khải Thâm xoay người đi đến cạnh xe.

 

Anh kéo cửa phụ, lấy ra hoa hồng Champagne và lễ vật nhét vào trong lòng Triệu Tây Âm.
 
Trong mắt người đàn ông đều là tia máu đỏ, xương mày còn một vết thương làm anh thoạt nhìn như một tử sĩ đi ra từ Tu La tràng(*). Từ đầu đến cuối, hai người cũng không nói một câu nào.
 
(*)Tu La tràng (từ trong phật giáo): mô tả chiến trường bi thảm, sau này nó được mở rộng thành "một người trong tình trạng khó khăn để thực hiện một cuộc đấu tranh tuyệt vọng" (baidu).
 
Chu Khải Thâm nhìn không ra cảm xúc, trên người ngoại trừ máu vẫn là máu.
Đưa quà xong anh ngồi trở lại ghế lái, ngũ quan ngưng trọng,mặt không có biểu tình, nhưng lúc thắt dây an toàn, tay phải lại không khống chế được mà phát run. Land Rover hơn ba trăm vạn, tựa như một đống sắt vụn lung lay sắp đổ.
 
Triệu Tây Âm bỗng nhiên chạy lên phía trước, đem hoa hồng và toàn bộ quà tặng đập lên Chu Khải Thâm.
 
“Bộ dạng này của anh còn muốn làm gì, lái xe trên đường là muốn mình chết sao? Anh tìm đường chết không có việc gì, nhưng đừng liên lụy người vô tội!”
 
Gai trên cành hoa quẹt đến vết thương của Chu Khải Thâm, như rót thêm dầu vào lửa. Anh gay gắt quá mức, ngang bướng cười một tiếng, “Ai vô tội? Họ Mạnh? Em đau lòng cho cậu ta thì nói thẳng đi, cậu ta còn ở trong gara kìa, em quay lại nói cho cậu ta biết, tốt nhất là dạy cho anh một bài học, ông đây hôm nay không đâm chết cậu ta là do mạng cậu ta lớn.”
 
Người đàn ông này ngương bướng vô tình, ai cũng không ngăn được, không ngăn được khí thế phách lối,ngănkhông được lời lẽ đả thương người khác. Hết lần này đến lần khác nhìn bạn với con mắt thẳng tanh, khí thế như gió nổi lên, ngăn lại cả người chật vật, duy ngã độc tôn.
 
Triệu Tây Âm tức muốn ngất, giận không nói nên lời, giận đến mức cổ họng tràn ngập mùi máu tươi.
 
Cô nâng tay lên, bàn tay rơi xuống.
 
Mặt Chu Khải Thâm lệch qua một bên, bên trái hứng chịu một bàn tay.
 
Đau không?
 
Một chút cũng không đau.
 
Lòng bàn tay cô cong lại, lúc xuống tay cũng chọn địa điểm, hướng đến chỗ anh không bị thương mà đánh. Cái này không phải đánh người, nhiều nhất chỉ là cho hả giận, một cái tát cáo mượn oai hùm, kỳ thật bên trong đều là ủy khuất thất vọng.
 
Lòng Chu Khải Thâm gần như lập tức mềm nhũn.
 
Triệu Tây Âm rất căm hận, nhấc chân đạp lên cửa xe anh, cô mang giày đế bằng khi khiêu vũ, đế giày thật mỏng đá vào trên tấm thép. Một cước lại môt cước, lúc thân thể lắc lư, nước mắt cũng theo đó chảy xuống.
 
Chu Khải Thâm nghiêm mặt, không đến vài giây đã mở khóa xe, tự mình mở cửa xe ra, giọng nói gấp gáp ngữ khí cũng không tốt, “Đạp cửa cái gì? Cửa cứng hơn hay chân em cứng hơn hả? Đạp bị thương rồi có còn muốn khiêu vũ nữa hay không?”
 
Nước mắt Triệu Tây Âm càng mãnh liệt, toàn bộ đá lên chân anh.
 
Chu Khải Thâm cứ ngồi như vậy, mặc cô đá, bị đá mí mắt cũng không nhấc lên một chút. Thân thể có làm bằng sắt cũng không chịu được sự dày vò kiểu này, anh chịu không nổi, bực bội một phát bắt được tay cô, “Triệu Tây Âm!”
 
Triệu Tây Âm hung hăng đáp lại, “Chu Khải Thâm!”
 
Hai mắt nhìn nhau, yên lặng trong khoảnh khắc.
 
Trong con ngươi hai người, gom góp bảy tông tội: tham, sân, si, hận, ái, ác, dục.
 
Chu Khải Thâm không sụp đổ, nắm chắc tay của cô bỗng nhiên hướng đến trước mặt cô, một tay giam giữ cái gáy của cô, một giây sau, răng môi lạnh buốt của người đàn ông rơi vào trên cổ cô gái.

 
Triệu Tây Âm kêu đau một tiếng, cô đau đến mức nước mắt chảy xuống như mưa, gần như khàn cả giọng: “Chu Khải Thâm anh là tên khốn kiếp!”
 
Chu Khải Thâm như bị ma quỷ ám cắn cô một ngụm, không phải tán tỉnh, không phải ôn nhu, răng trắng bệch miệng đầy máu cắn xuống. Làn da đầu tiên trắng bệch, sau đó máu chảy xuống, thành một vòng dấu răng mang theo tơ máu.
 
Triệu Tây Âm bị đau, nhìn thấy đống đồng nát sắt vụn kia hung hăng lái lên đường cái. Cô ngồi xổm trên mặt đất, nhìn hoa hồng bi tình bao la tan nát đầy đất, nước mắt dần làm mơ hồ tầm mắt.
 
---
 
Chu Khải Thâm trong lòng hiểu rõ, lái xe không đến mười phút đã tấp sang bên cạnh dừng xe.
 
Mạnh Duy Tất quá tàn nhẫn, đánh đòn phủ đầu, mấy quyền kia đều đập vào chỗ hiểm yếu. Chân phải của Chu Khải Thâm đau đến xuyên tim, thiếu chút nữa giẫm phanh không nổi. Anh thở phì phò, gọi điện thoại cho Cố Hòa Bình, “Cậu và lão Trình tới đây một chuyến, tôi không mở xe được.”
 
Sau đó, chiếc G500 đen sì của lão Trình lao băng băng như tia chớp, mạnh mẽ chạy tới đây. Lão Trình xuống xe ném một câu cho Cố Hòa Bình, “Đưa tôi tiền phạt trừ điểm lái xe.”
 
Cố Hòa Bình trả lời: “Anh đi tìm ông chủ Chu, đây là cục diện rối rắm của anh ta.”
 
Chờ sau khi thấy rõ xe của Chu Khải Thâm, hai người đều sửng sốt. Đầu xe đụng thành dạng này, đụng “Thái sơn” à? Lão Trình gõ gõ cửa sổ xe, tầm mười giây sau cửa sổ xe mới ung dung trượt xuống.
 
Trầm ổn như lão Trình cũng không bình tĩnh được, tức giận ra mặt, “Mẹ nó, đứa cháu trai nào làm?”
 
Chu Khải Thâm không lên tiếng, thậm chí đầu cũng không xoay lại, dựa vào phía sau một chút, một vẻ mặt tĩnh mịch bình tĩnh.
 
Trong xe nương theo ánh đèn thành thị, ánh sáng vẩn đục chiếu vào viền mặt, vết máu khô cạn ngang mũi, vết thương trên chân mày vẫn không ngừng chảy ra từng giọt máu. Loại hình ảnh cũ mới trùng điệp này hết sức yêu dã quỷ dị.
 
Đến bệnh viện, sau khi xuống xe, lão Trình mới phát hiện vết thương trên người anh nghiêm trọng hơn khi vừa thấy rất nhiều.
 
Ở chỗ sáng sủa, có thể thấy trên quần sẫm màu có một mảnh máu, tám chín phần mười là ướt sũng. Cố Hòa Bình nhìn thấy mà giật mình, “Chu, ông chủ Chu, ngài đây là bị người ta cắt mất của quý?”
 
Chu Khải Thâm cấu bả vai anh, lực tay không giảm, siết đến mức Cố Hòa Bình chút nữa tắt thở.
 
Anh khàn giọng nói: “Muốn tôi cho cậu thêm cái loa không?”
 
Phía bệnh viện đã liên lạc trước, kéo người đi chụp ảnh và thực hiện cộng hưởng từ. Cho kết quả xương bị nứt, não chấn động nhẹ, vết thương trên đùi là bị vật sắc nhọn cắt, lấy lý do an toàn, Chu Khải Thâm phải tiêm một mũi uốn ván.
 
Cố Hòa Bình cảm thán, “Mạnh Duy Tất cũng có tài ha, thằng nhóc này năm ấy vừa gặp là một tên phú nhị đại ngây thơ, mấy năm này thật sự là trưởng thành nhanh chóng. Có thể cho anh Chu ăn đủ thiệt thòi, nhân tài.”
 
Lão Trình liếc mắt ra hiệu, miệng Cố Hòa Bình đặc biệc tiện, biết rõ còn cố ý hỏi: “Ba chữ Mạnh Duy Tất không thể nói à? Mạnh Duy Tất, Mạnh Duy Tất, Mạnh…”
 
“Cậu ta biết lý do tôi và tiểu Tây ly hôn.” Chu Khải Thâm không bực, chỉ thấp giọng.
 
Cố Hòa Bình sửng sốt một chút, “Hả?”
 
“Cậu ta biết tôi đẩy Tiểu Tây, biết cô ấy bị thương, biết là tôi ra tay.” Chu Khải Thâm cúi đầu, mũi có một vết máu, từ phía dưới mắt trái kéo ngang đến má phải.
 

Lão Trình nói: “Lỡ tay, cậu cũng không muốn.”
 
“Nhưng tôi đã làm cô ấy bị thương.” Chu Khải Thâm nhẹ nhàng nhắm mắt lại, tình cảnh ngày đó rõ mồn một trước mắt. Anh cùng Triệu Tây Âm cãi vã kịch liệt, cãi đến trời đất tối tăm, ồn ào đến xé rách thể diện, ồn ào đến uất ức, Triệu Tây Âm khóc mắng anh, “Chu Khải Thâm, anh là tên khốn kiếp!”
 
Dáng vẻ lúc Triệu Tây Âm tức giận thực chất là ngoài mạnh trong yếu, đều là hổ giấy, giống như vừa rồi, mấy năm qua, từ tàn nhẫn nhất mà cô có thể mắng vĩnh viễn chỉ có khốn kiếp.
 
Chu Khải Thâm thường xuyên nghĩ, nếu như khi đó anh nhịn một chút, nhường một chút, có phải sẽ như bao cặp vợ chồng khác, đầu giường cãi nhau cuối giường hòa hay không, mà không phải giống như bây giờ, cô tìm đường mà chạy, xuân minh ngoài cửa tức thiên nhai (*).
 
(*) Bài thơ "Lệnh Hồ ly biệt mẫu đơn" của Lưu Vũ Tích thời Đường, một câu "Xuân Minh ngoài cửa tức thiên nhai" cảm khái con đường thăng trầm cảm xúc.
 
Cố Hòa Bình bất thình lình cười một tiếng, “Lỡ tay là nguyên nhân căn bản à? Lão Trình anh đừng có nuông chiều cậu ta, anh Chu tự nói xem, anh không lỡ tay, Tiểu Triệu không bị thương, hai người sẽ có thể tốt đẹp đúng không? Nếu như với tâm tính này của anh, tôi có là tiểu Tây cũng sẽ ly hôn với anh như thường.”
 
Ngực Chu Khải Thâm đau như bị kim đâm, anh túm lấy gối đầu ném về phía Cố Hòa Bình, “Cậu không nói lời nào thì chết à?”
 
“Tiểu gia tôi cực kỳ tiêu sái.” Cố Hòa Bình cay độc, “Ông chủ Chu vẫn nên bảo trọng bản thân đi.”
 
Lời thật thì bản thân cảm thấy khó nghe, Chu Khải Thâm tự nhiên biết phân rõ tốt xấu.
 
Sau khi đã ổn thỏa, lão Trình nói: “Hòa Bình cậu về nhà, đêm nay tôi trông cậu ta.”
 
“Vậy anh yên tâm đi, anh ta cũng không để cho tôi ở lại đâu, cái miệng này của tôi nói một đêm, anh có tin ngày mai có tin cáo biệt với di thể của anh ta không.”
 
Chu Khải Thâm bị làm cho tâm phiền ý loạn, nói: “Lão Trình anh cũng trở về đi, Chiêu Chiêu không phải là không dám ngủ một mình hay sao. Tôi không sao, một mình được.”
 
Lão Trình thấy anh nhân mô cẩu dạng đều bị thương ngoài da, cũng không giả vờ khách khí.
 
Cố Hòa Bình đi ra ngoài chốc lát, lúc trở lại, dẫn theo chừng hai mươi cô gái xinh đẹp đi đến, mặt mày hớn hở chỉ vào Chu Khải Thâm, cặp mắt đào hoa không đứng đắn, “Ầy, hầu hạ tốt vị này, học phí tháng sau anh trai trả cho các em.”
 
Mấy mỹ nữ sinh viên tài cao của viện y học, dáng dấp rất lolita. Cười ngọt ngào, giọng nói mười phần “Chí Lâm tỷ tỷ” (*), “Xin chào anh Chu, anh Chu vất vả, anh Chu có việc gì cứ dặn dò, tôi là hộ lý của anh, gọi là tiểu Điềm.”
 
(*) Lâm Chí Linh
 
Sắc mặt Chu Khải Thâm khó coi như kết sương thành băng, mắt như dao trừng về phía Cố Hòa Bình. Cố Hòa Bình một bộ dạng ‘anh làm gì được tôi’, hất cằm: “Đi, ông chủ Chu muốn đến nhà vệ sinh, đỡ một chút đi, tay anh không tiện.”
 
Trò vui này xem ra hay nha.
 
Một chữ “Cút” như sóng lớn ngập trời, đem hai người đàn ông đồng loạt đóng gói đá ra khỏi phòng bệnh.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi