BÁCH NIÊN HẢO HỢP


Chương 41: Anh thực sự không là gì cả (2)
 
Hôm nay lập đông, bầu trời thay đổi theo thời tiết, sáng sớm Triệu Văn Xuân đi mua thức ăn về nhà, quên mang găng tay làm cho hai tay cóng đến mức xoa tay không ngừng. Sau khi thu dọn xong, ông hướng về phòng ngủ hô lên, “Tiểu Tây, hôm nay trời lạnh, mặc áo bông đi.”
 
Triệu Tây Âm từ phòng ngủ đi ra, mắt thâm quầng có thể làm quốc bảo.

 
Triệu Văn Xuân đưa cho cô sữa bò nóng, “Con múc sủi cảo ra, đông chí ăn sủi cảo, mùa đông không lạnh lỗ tai.”
 
Triệu Tây Âm ngồi xuống, nhạt nhẽo, lặp lại hai lần mới chậm rãi ngẩng đầu, “Vâng? Gì ạ?”
 
Triệu Văn Xuân thở dài, đứa con gái ngốc này, hai ngày nay đều trong trạng thái như vậy.
 
Khuya ngày hôm trước Triệu Tây Âm về nhà, ông còn để dành phần lại một chén sườn kho, “Mới vừa học cách làm từ dì Lý, nếu con ăn thấy ngon, ngày mai gọi Khải Thâm đến nhà ăn cơm, thuận tiện để thầy Triệu lên lớp, nhắc nhở cậu ta.”
 
Triệu Tây Âm một mực im lặng, bỗng nhiên như bị vặn mở chốt xúc động, cảm xúc dâng lên nhiều lần, “Học cái gì? Ăn cơm cái gì? Tại sao lại cho anh ta ăn, ba không thể nấu cho anh ta ăn, anh ta không xứng thưởng thức tài nghệ của ba, không cho anh ta ăn, tuyệt đối không cho!”
 
Lời nói không mạch lạc tuôn ra một trận, dọa sợ Triệu Văn Xuân.
 
Nói đến đoạn sau, đầu lưỡi cũng không còn trôi chảy, Triệu Tây Âm gục xuống bàn khóc không thành tiếng.
 

Triệu Văn Xuân cũng không hỏi bất cứ chuyện gì, nhưng máu mủ tình thâm, giống như cái gì cũng đều hiểu. Ông đưa khăn giấy cho Triệu Tây Âm, một tờ lại một tờ, tiếng lau nước mũi, tiếng khóc nức nở, tiếng nấc, Triệu Tây Âm hẳn đang rất là đau lòng.
 
Triệu Văn Xuân thở dài một tiếng, sau đó yên lặng lấy điện thoại di động ra, ở trước mặt cô ấn xóa số điện thoại của Chu Khải Thâm.
 
Làm cha vĩnh viễn thương con gái.
 
----
 
Triệu Tây Âm về đoàn huấn luyện, Sầm Nguyệt làm một nhân viên tình báo quá xứng chức, nắm gọn thông tin trọng yếu, “Chị biết không, Nghê Nhụy đi rồi.”
 
Thần sắc Triệu Tây Âm bình tĩnh, “Hả?”

 
“Nói là công ty có một kịch bản đang thiếu một nhân vật phụ, giáo viên đề cử cô ấy, phía trên đồng ý tạm điều cô ấy đi qua đó.” Sầm Nguyệt bẩm sinh có đôi mắt xinh đẹp, long lanh lưu chuyển, “Em nghe rất nhiều người lén bàn tán, nói Nghê Nhụy bị người ta bao, gây ra chuyện. Hiện tại thì lời đồn tự sụp đổ rồi, thật nhiều người hâm mộ cô ấy.”
 
Loại nhân vật nhỏ không có danh tiếng gì, loại cơ hội nhỏ này gần như không làm cho ai ghen ghét, đi có danh nghĩa, có thể diện, đồng thời cũng làm lời đồn đại nhanh lắng xuống.
 
Người bên ngoài không rõ chân tướng, nhưng Triệu Tây Âm tất nhiên rõ ràng.
 
Buổi sáng, trong đoàn phát ra một thông báo, buổi đánh giá đã định ra trước đó hủy bỏ, thời gian sẽ được quyết định lại.
 
Mọi người đều đoán nguyên nhân, Sầm Nguyệt giống như con hồ ly nhỏ, lặng lẽ nói bên tai Triệu Tây Âm: “Em nghe được Trương Nhất Kiệt gọi điện thoại, là ông chủ lớn nằm viện.”
 
Mạnh Duy Tất cả người bị thương, cũng không phải rất nghiêm trọng, nhưng tổn thương ở trên mặt sợ gây ra chỉ trích, cho nên đóng cửa từ chối tiếp khách. Đồng thời cũng giấu diếm nhà họ Mạnh, một mình ở trang viên ngoại ô của anh ta tĩnh dưỡng, chỉ có thư ký mỗi ngày đi tới đi lui hai lần, báo cáo công việc quan trọng.
 
Trương Nhất Kiệt từ studio Hàng Châu trở lại Bắc Kinh, từ sân bay đi thẳng tới nơi này của anh ta.
 
Bị dọa sợ, cũng bị chọc tức, “Là chuyện mà Chu Khải Thâm làm sao?”
 
Lông mày Mạnh Duy Tất nhàn nhạt, chuyên tâm xem hết trang cuối văn kiện mới nói: “Là tôi tìm anh ta, ra tay trước.”
 
Trương Nhất Kiệt thiếu chút nữa nghẹn chết.
 
Hiểu rồi, có thể làm cho hai vị này ấu trĩ như tên vắt mũi chưa sạch, không có nguyên nhân thứ hai.
 
Trương Nhất Kiệt nói: “Ngày mai tôi để Tiểu Triệu tới, ép cũng phải ép tới.”
 
Mạnh Duy Tất ký tên vào giấy tờ trên văn kiện, ngón tay bỗng dưng run lên, nét bút đang thẳng tắp lập tức đứt đoạn.
 
“Không cho phép đi tìm cô ấy.”
 
Trương Nhất Kiệt: “Cậu không muốn gặp cô ấy?”
 
“Muốn.” Mạnh Duy Tất gác bút lại, ánh mắt dừng trên giấy, trầm giọng nói: “Nhưng bộ dạng của tôi bây giờ không dễ nhìn.”
 
----
 
Tới gần ngày đánh giá, mọi người dốc sức huấn luyện. Ban đêm tự mình tập luyện thêm, sáng sớm đã đến phòng huấn luyện luyện tập, sóng ngầm mãnh liệt giữa các cô gái trong lúc này cũng không đáng nhắc tới trước tiền đồ rộng lớn trước mặt.
 
Chuyện của Nghê Nhụy là điều ngoài ý muốn, một viên đá ném xuống biển sâu, bọt nước cũng không nổi lên, thậm chí đến tư cách chìm vào đáy biển cũng không xứng, cứ như vậy trôi dạt theo sóng.
 
Trong khoảng thời gian này Lâm Lang cũng ít xuất hiện, cô ấy ký khế ước quản lý, tham dự các loại hoạt động, giống như một ngôi sao mới có đủ tư cách. Còn Đới Vân Tâm, từ sau lần cãi nhau đó, cũng không liên lạc với Triệu Tây Âm.
 
Cuộc sống vẫn tiếp diễn, từng phút từng giây, từ xưa đến nay đều hai mươi bốn giờ.
 
Nhưng lại giống như có gì cũng thay đổi, thay đổi khôn lường, thương hải tang điền (*).
 
(*) Thương hải tang điền: cuộc bể dâu; thế sự xoay vần; bãi bể nương dâu; biến đổi lớn lao trong cuộc đời; biển xanh thành nương dâu.
 
Thứ sáu kết thúc tập luyện, Sầm Nguyệt kéo tay Triệu Tây Âm cùng đi ra ngoài, “Tiểu Tây, tối nay đi ăn lẩu cùng em đi.”
 
Triệu Tây Âm nói: “Em còn ăn à, sắp đến sát hạch rồi, không sợ tăng cân sao?”
 
Sầm Nguyệt gãi gãi chóp mũi, “Em không tranh múa dẫn đầu, mà em cũng không quá ưa thích múa cổ điển, là ba em bắt em tới.”
 
“Biết em thích nhảy ống thép (*).” Triệu Tây Âm nói: “Lần sau nhảy cùng em.”
 
(*) Là múa cột.
 
“Thật nha!” Đôi mắt Sầm Nguyệt lập tức sáng lên, “Vậy chị tìm giúp em một quán bar, em sẵn sàng nhảy.”
 
“Em thiếu tiền à?” Triệu Tây Âm liếc cô một cái.
 
“Em thiếu nhiệt tình.” Sầm Nguyệt nói.
 
Triệu Tây Âm cười.

 
“Ai ui, cuối cùng chị cũng cười rồi.” Sầm Nguyệt thở một hơi dài nhẹ nhõm, “Mấy hôm nay tinh thần chị đặc biệt kém, em cũng không dám hỏi.”
 
Triệu Tây Âm sờ sờ gò má, cúi đầu không nói lời nào.
 
Sầm Nguyệt hỏi: “Vậy có đi ăn lẩu hay không?”
 
Triệu Tây Âm lắc đầu, “Lần sau đi, hôm nay không được, cô của chị ngày mai đến Bắc Kinh, chị đi theo ba mua một ít đồ đạc.”
 
Đang nói, từ phía trước có âm thanh quen thuộc đi đến gần, “Tiểu Tây, chỗ này.”
 
Cố Hòa Bình dừng xe ở ven đường, anh ta từ trong xe bước xuống chạy chậm tới, mặc áo khoác màu đen, hai chân vừa thẳng lại cân xứng như người mẫu. Dáng dấp Cố Hòa Bình rất giống thanh niên năm tốt, nhà họ Cố làm chính trị, con cái sinh ra trong gia đình như vậy, khí chất như rễ cây đỏ (*), mày rậm hào phóng, đặc biệt quang minh lẫm liệt.
 
(*)根正苗红: là một thuật ngữ chính trị, có nghĩa là một nền tảng gia đình tốt.
 
Sầm Nguyệt wow một tiếng, “Đẹp mắt nha.”
 
Cố Hòa Bình nghe được, cười đến mức cặp mắt nở hoa đào, “Em gái nào đây, thật biết nói chuyện.”
 
Triệu Tây Âm hiểu rất rõ anh, theo bản năng ngăn trước người Sầm Nguyệt, không có hứng thú mà chào hỏi: “Anh Hòa Bình.”
 
Cố Hòa Bình thu lại ý cười, nhếch môi, đường đường chính chính nói: “Tôi mới từ bệnh viện tới đây.”
 
Triệu Tây Âm không có phản ứng, ngón tay cuộn lấy ngón tay, móng tay từng chút từng chút gảy làn da.
 
“Lần trước anh Chu bị thương rất nghiêm trọng, nứt xương, còn chấn động não nhẹ, mấy ngày nay luôn nằm viện điều trị, buổi sáng kiểm tra X-quang, bác sĩ nói sợ não xuất huyết, chính anh ấy biết nặng nhẹ không dám xuất viện. Nhưng cảm xúc rất không tốt, không có chuyện lại nhìn cửa sổ rồi ngẩn người. Bộ dạng kia rất cô độc.”
 
Cố Hòa Bình nói: “Chuyện bên công ty cũng nhiều, thư kí Từ chăm chỉ chạy đến bệnh viện, cái xâu tiền này, não đã đổ máu rồi còn nhớ đến kiếm tiền. Haiz, anh nói những việc này cũng không phải bán thảm dùm anh ta. Tiểu Tây, anh Hòa Bình của em không quen anh ta, thị phi đúng sai, đều là anh Chu kia không đúng. Em yên tâm, anh đã dạy dỗ lại anh ta rồi. Em cũng biết là anh Chu thích sĩ diện, toàn thân đều là khí thế rùa rụt cổ. Có vài lời nói, anh ta không nói, không có nghĩa là không biết sai.”
 
Cố Hòa Bình nói êm tai, một bài đạo lý nói đến thông thuận, là người rõ ràng minh bạch.
 
Triệu Tây Âm yên lặng cúi đầu, từ trên nhìn xuống chỉ thấy nửa bên mặt xinh đẹp của cô gái. Gió thu thổi qua, tóc rơi bên tai che khuất mắt, một loại xinh đẹp mất trật tự, Cố Hòa Bình tự dưng nghĩ đến một câu – Thái độ uyển chuyển, nhu nhược động lòng người.
 
Kỳ thật bầu không khí rất đè ép, hình dung như thế nào đây?
 
Vô vọng, đúng, không còn hy vọng.
 
Lúc Cố Hòa Bình muốn từ bỏ, Sầm Nguyệt bên cạnh bỗng nhiên phá vỡ sự im lặng, hỏi một câu đặc biệt lạ lùng, “Anh gọi là chim bồ câu Hòa Bình? Là bởi vì anh thường xuyên thả chim bồ câu của người khác sao?”
 
Cố Hòa Bình choáng váng ba giây, “Hả? Bé gái từ đâu tới đây?”
 
Dáng dấp Sầm Nguyệt nhỏ bé, là một cô gái xinh tươi trong sáng, cô cũng không sợ anh ta, liên tục nháy mắt mấy cái nói, “Vừa rồi anh mới gọi em là em gái, giờ lại biến thành bé gái à? Em là bé gái, vậy người anh trai như anh không phải là… người ở? Gã sai vặt? Người hầu?”
 
Nếu đổi thành người khác nói những lời này, lập tức sẽ trở thành cố tình gây sự chú ý. Nhưng Sầm Nguyệt sẽ không, cô gái này đôi mắt sáng ngời, ánh mắt sạch sẽ trong vắt, giống như đang nói rằng mặc kệ là tâm tư tốt hay xấu, đều ở trong đôi mắt, sẽ không lừa dối.
 
Cố Hòa Bình cười, cười đến phong lưu phóng khoáng, hỏi cô, “Em tên là gì?”
 
“Sầm Nguyệt.” Sầm Nguyệt cười đôi mắt cong cong, “Nguyệt của ánh trăng.” Sau đó học theo giọng Bắc Kinh của anh, uốn lưỡi lưu loát, “Vậy anh tên gì?”
 
Cố Hòa Bình cười nói: “Hỏi chị Tiểu Tây của em đi.”
 
Triệu Tây Âm vẫn luôn buồn buồn, nghe được cái này cũng không vui, “Chị cái gì mà chị, em chỉ lớn hơn cô ấy một tuổi.”
 
Cố Hòa Bình vung tay lên: “Còn có việc, đi đây.”
 
Sầm Nguyệt nhếch miệng, bắt chước mèo cầu tài huơ huơ móng vuốt “Chim bồ câu bay đi nha.”
 
Ái chà chà, Cố Hòa Bình vui vẻ mặt mày hớn hở ngồi lên chiếc xe việt dã BMW.
 
Người đi rồi, Triệu Tây Âm và Sầm Nguyệt tiếp tục đi về phía trạm xe lửa, chẳng qua là cô càng đi càng chậm, chậm đến mức Sầm Nguyệt cũng không nhịn được nói: “Chúng ta sắp thành ốc sên rồi.”
 
Triệu Tây Âm hít sâu một hơi, dừng bước, “Chị không đi cùng em nữa, chị có chút việc.”
 
____

 
Cũng không biết Cố Hòa Bình là vô tình hay cố ý, hai ngày trước trong vòng bạn bè phát một trạng thái tại bệnh viện, còn đính kèm thêm định vị vị trí. Triệu Tây Âm nhìn lướt qua liền nhớ kỹ, đây là bệnh viện tư nhân có tiếng tăm, cũng không xa nơi này.
 
Lúc Triệu Tây Âm ngồi trong xe, kỳ thật đã thuyết phục bản thân hơn phân nửa.
 
Thuyết phục cái gì?
 
Kéo tơ lột kén ra, lại không nói ra được nguyên nhân, chỉ biết là đi theo cảm giác.
 
Triệu Tây Âm là một người rất ngay thẳng, yêu chính là yêu, hận chính là hận, hơn một nửa thời gian, là nguyện ý dùng tình cảm chân thành bắt tay giảng hòa.
 
Đến bệnh viện, phòng bệnh nằm trong hành lang yên tĩnh nhất.
 
Cửa mở rộng, Triệu Tây Âm còn chưa đến gần đã nghe được âm thanh của Chu Khải Thâm.
 
Anh đang nói chuyện điện thoại, bàn công việc.
 
Rất kỳ diệu, vừa nghe giọng anh mang theo âm thanh khàn khàn, một dây thần kinh nào đó của Triệu Tây Âm căng lên, lặng yên nới lỏng một nút thắt. Sau đó, cô nhìn thấy Chu Khải Thâm đứng bên cửa sổ, một tay giơ điện thoại lên bên tai, một tay khác nâng lên, một cô gái đứng sau lưng anh, mang theo áo khoác, đặc biệt nghiêm túc trùm lên tay anh.
 
Trước là tay trái, lại đến tay phải, sau khi đã mặc chỉnh tề, Chu Khải Thâm xoay người, hướng về phía cửa.
 
Đôi mắt lạnh lẽo của Triệu Tây Âm không báo trước lọt vào tầm mắt anh.
 
Chu Khải Thâm ngơ ngác.
 
Mà hộ lý Tiểu Điềm lolita kia giọng nói tinh tế nhão nhoẹt, “Giữa trưa ngài muốn ăn gì? Tôm om xì dầu ít cay được không? Sau tám giờ tối không được uống nước nha, buổi sáng ngày mai ngày còn phải rút máu xét nghiệm chức năng gan cùng đại tiểu tiện.”
 
Hiện tại Chu Khải Thâm chỉ muốn để cô gái này ngậm miệng ngậm miệng ngậm miệng!
 
Anh đi về phía trước một bước, toàn thân từ đầu ngọn tóc cho đến lòng bàn chân đều viết hai chữ ‘khẩn trương’: “Em, sao em lại tới đây?”
 
Triệu Tây Âm lộ nét mặt tươi cười, xinh đẹp đến không gì sánh được, thoải mái đáp: “Tới thăm xem anh có chết chưa.”
 
“Tiểu Tây, Tiểu Tây!” Chu Khải Thâm lấy chân què đuổi theo cô, bắt lấy cánh tay cô, “Em nghe anh giải thích, cô gái kia là nữ hộ lý, hai ngày này anh làm đủ loại kiểm tra, cần có người đến giúp đỡ, mà cô ấy cũng không phải do anh gọi tới, là Cố…”
 
Triệu Tây Âm dùng sức hất tay của anh ra, lúc quay người lại một mặt phẫn hận, “Hộ lý à? Hộ lý mặc quần áo giúp anh? Không biết còn tưởng rằng anh bán thân bất toại, thiểu năng đến nỗi ngay cả quần áo cũng mặc vào không được. Chu Khải Thâm, anh là tên lừa gạt! Lừa đảo chết tiệt, nếu em còn tin anh, em, em, em…”
 
Triệu Tây Âm tức giận đến mức chỉ lên trời nói lời thề độc: “Thì em mập chết, em sẽ biến thành heo mập lớn!”
 
Triệu Tây Âm hất tay của anh ra, chạy đi.
 
Đùi phải Chu Khải Thâm bị nứt xương, căn bản không đuổi theo kịp. Anh hung hăng đập một quyền vào vách tường, toàn bộ tim gan tì phổi thận đều đau.
 
Điên thoại rung, là Cố Hòa Bình.
 
Tâm tình anh ta vui vẻ, nhìn như tranh công lĩnh thưởng nhưng lại là lao vào họng súng, “Tôi cũng nói với anh rồi, anh em phí hết sức lực mới đả động Tiểu Tây. Cô ấy mới tới thăm anh à? Có tới hay không?”
 
Chu Khải Thâm nhắm mắt lại, cả người đứng không vũng, hơi thở hổn hển, giọng nói phát run: “Cố Hòa Bình, tôi đây là đào mộ tổ nhà cậu hay là xúc phạm tổ tiên nhà cậu? Con mẹ nó cậu thật sự là một nhân tài đó, Diêm vương gia gặp cậu cũng bị dọa đến mức gào khóc lau nước mắt mà tìm mẹ.”
 
Cố Hòa Bình không hiểu, “Tôi không tìm mẹ mà, mẹ tôi đang yên lành ở nhà. Làm sao vậy, anh tìm được mẹ anh rồi? Trời ạ, chuyện này là chuyện vui nha ông chủ Chu!”
 
Chu Khải Thâm run cả người, thiếu điều muốn ném điện thoại: “Ngày mai cậu tới cáo biệt di thể của tôi đi, quay lại đây đốt giấy để tang cho ông đây!!!”
 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi