BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

Hồ Lộc Minh.

Đã hai ngày nay, Nam Cung Yến không lo lắng cho. Trần Triệu Dương lắm, thế nhưng ngay lúc nấy, trong lòng cô chợt cảm thấy khó chịu, tâm trạng càng trở nên phiền muộn hơn, tựa như có chuyện gì đó sắp xảy ra.

“Chị ơi, có chuyện không hay rồi”.

Ngay khi Nam Cung Yến đang ngồi thơ thẩn bên bờ hồ Lộc Minh thì chợt có một giọng nói cao vút truyền đến.

“Tuyên Hoàng, có chuyện gì xảy ra?”, khi nghe thấy câu nói của Tuyên Hoàng, sắc Nam Cung Yến bỗng thay. đổi đột ngột, cô hỏi.

“Người ta nói trên một chiếc máy bay có không tặc, bây giờ trên mạng đang nổi rần rần luôn”, Tuyên Hoàng khó hiểu nhìn Nam Cung Yến, rồi đáp.

“Gì cơ? Cướp máy bay ư? Mau lấy tin tức tới cho chị xem một lát”, sắc mặt Nam Cung Yến tối sầm, nhanh nhẹn lấy máy tính bảng trong tay Tuyên Hoàng.

“Chuẩn bị xe đến sân bay”, sau khi Nam Cung Yến thấy bản tin này, bầu trời trong cô gần như sụp đổ, cô biết Trần Triệu Dương trở về trên chuyến bay này, trước khi lên máy bay, anh đã từng gọi điện cho cô nói rõ số chuyến bay, đó chính là chuyến bay này.

Nam Cung Yến không hề do dự, lập tức chuẩn bị khởi hành đến thủ đô. 

Trước kia, Trần Triệu Dương từng căn dặn cô, nếu như gặp phải vấn đề bản thân không thể giải quyết thì cứ đến thủ đô tìm Nguyên Thu.

Mặc dù Nam Cung Yến không biết Nguyên Thu là ai, nhưng người mà anh bảo mình tìm sự giúp đỡ trong thời khắc nguy nan, ắt hẳn là người đáng tin cậy.

Ngay vào lúc Nam Cung Yến đang chuẩn bị lên đường, ba người Tạ Đồ vừa chạy tới, tất nhiên là ba người cũng có mạng thông tin của riêng mình nên đã biết chuyện.

“Con bé Yến này, cô đừng có vội vàng, Trần Triệu Dương không phải người bình thường, tôi tin cậu ấy sẽ không sao đâu”, Tạ Đồ dẫn đầu an ủi Nam Cung Yến.

“Ba vị tiền bối, tôi định đến thủ đô”, Nam Cung Yến lắc đầu, cô biết giờ không còn cách nào khác, chỉ có thể làm một vài chuyện thông qua người tên Nguyên Thu ấy.

“Cô đến thủ đô làm gì?”, cả ba ngơ ngác khi nghe Nam Cung Yến nói thế, bọn họ hỏi.

“Trước khi chúng tôi về nước, Trần Triệu Dương có bảo tôi đến thủ đô tìm một người tên là Nguyên Thu”, Nam Cung Yến suy tư trong giây lát, cô rất tin tưởng ba vị tiền bối này, nên không việc gì phải lừa gạt họ.

“Hả? Có mấy lão già chúng tôi ở đây, mắc gì phải tìm cái thằng nhóc chết tiệt đó?, Điền Đại Hà nghe vậy, bỗng. dưng cảm thấy hơi buồn bực. 

“Tiần bối biết Nguyên Thu ư?”, Nam Cung Yến nhạy bén nắm lấy thông tin trong lời nói của Điền Đại Hà, đôi mắt cô lập tức sáng ngời, hỏi ngay.

“Cái thằng nhóc chết tiệt kia chính là đệ tử của lão già lạnh lùng kia, là người bọn tôi nhìn từ nhỏ đến lớn”, Điền Đại Hà chỉ vào Thẩm Tu đang đứng bên cạnh rồi nói thẳng.

“Thôi được rồi, để tôi gọi điện thoại cho nó”, Thẩm Tu khó chịu nói, khi thấy Nam Cung Yến nhìn vào mình, ông ta cũng không tiện buông lời từ chối, dù sao thì mình đã tu luyện ở đây lâu như vậy, chỗ tốt chiếm được thật sự không ít, mình cũng không thể không bỏ ra tí gì được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi