BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

"Hử?", vừa lúc đó, Trần Triệu Dương đột nhiên phát hiện ra Viên Vô Nhai thế mà lại không hề có mặt trong đám người, mà rõ ràng miếu thần là nơi quan trọng nhất, Viên Vô Nhai chưa từng xuất hiện, chuyện này rõ ràng có phần không được hợp lý cho lắm.

"Các vị, nếu đã đến đây rồi, tại sao lại không vào trong?", Tulle dẫn đầu bước đến, nhìn về phía trận doanh Hoa Hạ bên này. 

Lúc này, từ trong trận doanh Hoa Hạ, có một người đàn ông trung niên, trên mặt có vết sẹo nhưng vẫn vô cùng anh tuấn bước ra, hơi thở trên người ông ta vô cùng mạnh mẽ, ánh mắt chặt chẽ nhìn thoáng qua đám người Tulle.

"Nói nhảm nhiều thế, đừng có thăm dò chúng tôi, nếu muốn đi vào các ông có thể vào ngay bây giờ", Đới Lạc hừ lạnh một tiếng, không khách sáo chút nào nói với bọn họ.

"Đới Lạc, đừng có nói chuyện quái gở mãi như thế, thật sự cho rằng chúng tôi sợ ông sao?", nụ cười trên mặt Tulle biến mất, sau đó hừ lạnh một tiếng, lập tức. đáp trả.

"Tulle, đã nhiều năm như vậy rồi, ông vẫn như cũ, vẫn nhát gan như vậy, ở Hoa Hạ chúng tôi có một câu nói, gọi là nhát như thỏ đế, chính là để nói ông đấy", trên mặt Đới Lạc lộ ra nụ cười giễu cợt nói.

"Đới Lạc, không ngờ rằng bây giờ ông đã thay đổi rồi, trước đây là người lạnh lùng đến mức nào, bây giờ thế mà lại khác, thành kẻ dông dài rồi, giống như một người phụ nữ vậy, lảm nha lảm nhảm!", Tulle trào phúng ngược. lại.

"Đừng có nói nhảm nhiều như vậy, nhanh nói xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao các ông chưa vào. trong?", ngay khi hai người Đới Lạc và Tulle còn đang tán gấu, đột nhiên có một người chống gậy từ phía thế lực. Nam bán cầu bước ra, nhìn qua có vẻ là một ông lão đã đến tuổi gần đất xa trời, chẳng qua khi ông ta nói chuyện lại vô cùng khí phách, nhìn thẳng về phía Đới Lạc, rõ ràng, ông ta vô cùng khó chịu với cách nói chuyện che giấu của Đới Lạc.

"Lão già kia, ông còn chưa chết sao? Cũng đúng, người của môn phái các ông giỏi nhất là giả chết mà, giả chết nấp trong kim tự tháp kia là chuyện mà đám các ông am hiểu nhất rồi", Đới Lạc liếc mắt nhìn ông lão kia, ánh mắt lộ ra ý trào phúng nồng đậm.

"Đới Lạc, tôi thấy vết sẹo trên mặt ông hẳn là nên sâu hơn một chút, tốt nhất nên cắt đầu ông xuống”, ông lão kia cười lạnh, không khách sáo chút nào chọc vào. vết sẹo của Đới Lạc.

"Dylan đáng chết, hôm nay nếu tôi không vặn đầu ông xuống, tôi sẽ không mang họ Đới nữa", trong mắt Đới Lạc có sát ý nồng đậm, điên cuồng gầm lên với ông lão tên là Dylan kia.

Rõ ràng, Đới Lạc cực kỳ để ý đến vết sẹo này, dù sao, vết sẹo có thể nói là đã phá hủy gương mặt anh tuấn vốn có của Đới Lạc, lúc này nhìn qua ông ta có vẻ dữ tợn.

"Ông có thể thử, xem lần này tôi có thể chém đầu ông xuống không", Dylan hừ lạnh, sau đó bước lên một bước, trên người rõ ràng có hơi thở lạnh lẽo tuôn trào ra ngoài, hung dữ hướng về phía Đới Lạc.

"Tự tìm đường chết!", Đới Lạc cũng không phải người tốt tính, cảm nhận được trên người Dylan có hơi thở khiêu chiến, Đới Lạc không hề yếu đuối chút nào, lập tức đón tiếp. 

Mà người đứng đầu hai bên đã như vậy rồi, những người đứng sau bọn họ đương nhiên cũng không hề yếu kém chút nào, tất cả đều dùng vẻ mặt lạnh lùng nhìn về phía đối phương không kiêng dè chút nào, thả ra hơi thở trên người mình, trận chiến vô cùng căng thẳng.

"Tôi nói này hai vị, đang làm gì vậy hả? Bây giờ còn chưa đi vào đâu, đã kêu đánh kêu giết rồi, có phải hơi sớm quá không? Cực kỳ không sáng suốt", đúng lúc đó, "Tulle đột nhiên xuất hiện, đứng giữa hai bên, khuyên ngăn.

Tulle chỉ ước gì hai tên này sống mái với nhau, tốt nhất là làm cho cả hai bên đều tổn hại, đến lúc đó hẳn ta làm ngư ông đắc lợi.

Nhưng mà, hắn ta biết rõ, không thể có chuyện như vậy được, vì trong miếu thần có nhiều thứ cần đến người, hơn nữa còn cần đến rất nhiều người, nếu thiếu người, đến lúc đó sẽ có nhiều chỗ không có cách nào đi qua được.

Cho nên hắn ta nhất định phải đứng ra ngăn cản, hắn ta cũng không muốn đã chuẩn bị trong thời gian dài như vậy, cuối cùng lại vì chuyện này mà thất bại trong gang tấc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi