BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

Trần Triệu Dương an ủi cô ta: “Cô cứ yên tâm đi, có anh Dương ở đây, không có bệnh gì là khó chữa hết”.

“Vâng”, Hồ Tiểu Nhạc gật đầu.

Thực ra Hồ Tiểu Nhạc không tin tưởng y thuật của Trần Triệu Dương cho lảm, dù sao những người học trung y tầm tuổi Trần Triệu Dương hình như vẫn đang thực tập thì phải.

Hồ Tiểu Nhạc dẫn Trần Triệu Dương vào phòng bệnh.

“Tiểu Nhạc, cô tới rồi à?”

Bọn họ vừa vào phòng bệnh, một bác sĩ cao gầy khoảng chừng ba mươi tuổi, đeo kính gọng vàng bước tới nói.

“Bác sĩ Mã”. Nhìn thấy hẳn ta, Hồ Tiểu Nhạc chào hỏi với vẻ tôn kính.

“Tiểu Nhạc, cô gọi tôi là Thiên Tinh thôi, chúng ta cũng xấp xỉ tuổi nhau mà”.

Mã Thiên Tỉnh nở nụ cười. Trong lúc nói chuyện, đôi mắt của Mã Thiên Tinh không hề dời khỏi người Hồ Tiểu Nhạc.

Nhìn thấy ánh mắt của Mã Thiên Tinh, trên cơ bản Trần Triệu Dương đã đoán ra tâm tư của hẳn ta.

“Khụ, bác sĩ Mã này, tình hình của bác gái thế nào rồi?” Trần Triệu Dương ho nhẹ rồi hỏi. Lúc này, Mã Thiên Tỉnh mới phát hiện ra Trần Triệu Dương đang đứng bên cạnh Hồ Tiểu Nhạc, hẳn ta hỏi với vẻ cảnh giác: “Tiểu Nhạc, anh ta là ai?”

“Anh ấy là đồng nghiệp của tôi, tên là Trần Triệu Dương, anh Dương”.

Hồ Tiểu Nhạc đáp.

“Chào anh, tôi là bác sĩ chính của mẹ Tiểu Nhạc, là phó chủ nhiệm trẻ tuổi nhất của bệnh viện nhân dân Nam Hải”, Mã Thiên Tinh nói với Trần Triệu Dương, mang theo chút kiêu ngạo.

“Chào bác sĩ Mã, tôi cũng là bảo vệ đẹp trai nhất và trẻ tuổi nhất của công ty Khuynh Thành Quốc Tế thuộc tập đoàn Nam Cung”, Trần Triệu Dương cười nói.

“Bảo vệ?”

Nghe thấy thân phận của Trần Triệu Dương, khóe miệng Mã Thiên Tinh nhếch lên vì khinh thường.

Vốn dĩ hắn ta còn định bắt tay với Trần Triệu Dương, nhưng lúc này lại rút tay về, trong mắt hiện lên đôi phần khinh miệt.

Nhìn thấy ánh mắt coi thường của Mã Thiên Tinh, trên mặt Hồ Tiểu Nhạc hiện lên sự bất mãn, cô ta cảm thấy Mã Thiên Tinh đúng là mắt chó mới coi thường người khác.

“Bác, bác sĩ Mã, tôi bị bệnh gì vậy? Có phải là không chữa được không?”

Lúc này, mẹ của Hồ Tiểu Nhạc tỉnh lại, bà ấy hỏi trong mê man.

Mã Thiên Tỉnh lật bệnh án ra đọc rồi chau mày nói: “Bác gái, bệnh của bác không khả quan đâu. Nhưng bác yên tâm, có cháu ở đây, cháu sẽ không để bác xảy ra chuyện gì hết. Còn những chuyện khác, đợi cháu từ từ bàn bạc với Tiểu Nhạc rồi sẽ nói với bác sau”.

Sau đó Mã Thiên Tinh quay đầu nói với Hồ Tiểu Nhạc: “Tiểu Nhạc, tôi bảo cô xin nghỉ dài hạn tới bệnh viện chăm sóc bác gái, cô đã xin nghỉ chưa?”

“Rồi”.

Hồ Tiểu Nhạc gật đầu.

“Vậy là tốt, bệnh tình của bác gái hết sức phức tạp, thậm chí còn không mấy khả quan, có rất nhiều vấn đề, vậy nên tôi muốn trò chuyện với cô một lát. Chi bằng thế này, trưa nay chúng ta cùng nhau ăn cơm, sau đó sẽ bàn bạc chi tiết hơn, cô cảm thấy thế nào?”

Mã Thiên Tỉnh chủ động mời Hồ Tiểu Nhạc. Hơi Hồ Tiểu Nhạc hơi sửng sốt.

Cô ta hiểu ý của Mã Thiên Tinh, mấy ngày qua Mã Thiên Tinh luôn tìm đủ mọi cớ để hẹn cô ta.

“Bác sĩ Mã, tôi cảm thấy...”

“Tiểu Nhạc, thực ra tôi cũng muốn tốt cho cô thôi. Cô thấy đấy, bác gái tốn khá nhiều tiền viện phí, tôi cũng muốn giúp cô một tay, nhưng chuyện này thì phải trò chuyện riêng. Hơn nữa bệnh của bác gái rất lạ, và cũng rất nghiêm trọng, nếu cô không phối hợp với tôi thì tôi không biết bác gái có thể cầm cự được bao lâu đâu”.

Giọng nói của Mã Thiên Tinh nặng hơn một chút.

Trên mặt Hồ Tiểu Nhạc hiện lên nét lo lắng: “Bác sĩ Mã, tôi sẽ nghe theo sự sắp xếp của anh”.

“Hừ!”

Thế nhưng đúng lúc này, Trần Triệu Dương bỗng hừ lạnh một tiếng: “Bác sĩ Mã, tôi thấy loại lang băm như anh đang muốn giết người thì có! Anh muốn tán gái thì cũng được thôi, nhưng anh không thể lấy tính mạng của bệnh nhân ra nói đùa được đâu”.

Nghe thấy Trần Triệu Dương nói như vậy, Mã Thiên Tỉnh quay đầu nhìn sang.

Hắn ta nhìn thấy Trần Triệu Dương đang cầm lấy cổ tay bệnh nhân, trông có vẻ như đang bắt mạch.

Lúc này, hắn ta chẳng buồn nể mặt nữa, cất tiếng quát tháo: “Loại bảo vệ quèn như anh thì biết cái gì? Về coi cổng đi”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi