BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

“Tiểu Nhạc, có chuyện gì vậy?”

Thấy vẻ mặt của Hồ Tiểu Nhạc không tốt cho lắm, Trần Triệu Dương quan tâm hỏi.

“Anh Dương, anh có thể xin Trình Minh Viễn cho em nghỉ một tuần được không?”, Hồ Tiểu Nhạc khẽ nói: “Mẹ em mắc. phải bệnh lạ, hiện đang năm viện, em muốn đi chăm sóc mẹ em. Em sợ Trình Minh Viễn không đồng ý cho em nghỉ”.

“Chuyện này không thành vấn đề”. Trần Triệu Dương thoải mái nói: “Cô đi theo tôi”.

Trần Triệu Dương dẫn Hồ Tiểu Nhạc đi tìm Trình Minh Viễn. Thấy Trần Triệu Dương tới giúp Hồ Tiểu Nhạc xin nghỉ, anh ta không nói hai lời, phê duyệt cho Hồ Tiểu Nhạc nghỉ luôn một tháng.

“Tiểu Nhạc, nếu không đủ thì cô gọi điện thoại cho tôi là được, không cần tới tận đây đâu”, Trình Minh Viễn cười ha ha nói: “Hoặc bảo anh Dương nói một tiếng là được rồi”.

“Chắc là đủ rồi”, Hồ Tiểu Nhạc nhẹ giọng đáp.

Xin phép xong, Hồ Tiểu Nhạc đi theo Trần Triệu Dương ra khỏi văn phòng.

“Anh Dương, cám ơn anh”.

Hồ Tiểu Nhạc đang lo là sẽ rất khó xin nghỉ, không ngờ Trần Triệu Dương ra tay là lại được nghỉ luôn một tháng như thế.

“Nói thế thì khách sáo quá rồi đấy”, Trần Triệu Dương sờ mũi cười nói: “Phải rồi, cô nói mẹ cô mắc bệnh lạ à? Rốt cuộc là bệnh lạ gì vậy?”

Trần Triệu Dương hỏi vậy, vẻ mặt của Hồ Tiểu Nhạc càng. thêm u sầu.

Cô ta lắc đầu nói: “Khó nói lắm, bệnh viện không kiểm tra ra được, nhưng tình hình không quá khả quan”.

“Hay là thế này, để tôi đi theo cô tới bệnh viện xem sao”, Trần Triệu Dương chủ động đề nghị.

“Anh đi theo em?”, Hồ Tiểu Nhạc hơi sửng sốt.

“Đúng thế”, Trần Triệu Dương nói: “Tiểu Nhạc, thực ra tôi biết trung y, biết chữa khá nhiều bệnh, để tôi đi theo cô xem sao”.

Nghe Trần Triệu Dương nói, Hồ Tiểu Nhạc mới chợt nhớ ra, ngay cả những nhân vật tai to mặt lớn như Giang Sơn còn phải mời Trần Triệu Dương tới nhà khám bệnh, nếu anh ra tay. giúp đỡ thì chữa biết chừng sẽ chữa khỏi ấy chứ.

“Vâng, thế thì làm phiền anh Dương nhé”, Hồ Tiểu Nhạc vội vàng đồng ý.

Trần Triệu Dương nói với Hứa Mỹ Tình một tiếng, sau đó gửi tin nhắn cho vợ mình rồi đi theo Hồ Tiểu Nhạc rời khỏi công ty.

Nửa tiếng sau, Hồ Tiểu Nhạc và Trần Triệu Dương tới bệnh viên nhân dân số một của thành phố Nam Hải.

Trên đường đi, Trần Triệu Dương đã hỏi Hồ Tiểu Nhạc về. bệnh tình của mẹ cô ta rồi.

Một tháng trước, ngày nào mẹ Hồ Tiểu Nhạc cũng ngất xiu.

Khi ấy bọn họ đưa tới bệnh viện nhưng không phát hiện ra vấn đề gì cả. Thế nhưng ngày nào bà ấy cũng ngất, theo thời gian trôi qua, triệu chứng càng lúc càng nhiều.

Sau đó bọn họ lại tới bệnh viện kiểm tra tổng quát, phát hiện ra trong máu của mẹ Hồ Tiểu Nhạc có cồn, bà ấy ngất xỉu là bởi vì say rượu.

Nhưng điều kỳ lạ năm ở chỗ mẹ Hồ Tiểu Nhạc không hề uống rượu, mà nồng độ cồn trong máu bà ấy không hề hạ xuống, ngày nào cũng trong trạng thái như đang say rượu.

Tạm thời bên bệnh viện chưa tìm ra cách chữa trị, chính vì vậy nên Hồ Tiểu Nhạc mới lo lằng, xin nghỉ phép để chăm sóc mẹ.

Nghe kể lại căn bệnh này, Trần Triệu Dương cũng cảm thấy kỳ lạ, ít nhất thì anh chưa gặp tình huống như vậy bao. giờ.

“Anh Dương, anh đã gặp căn bệnh này bao giờ chưa?” Hồ Tiểu Nhạc hỏi Trần Triệu Dương.

“Chưa gặp bao giờ”, Trần Triệu Dương đáp.

“Vậy có chữa được không ạ?”, Hồ Tiểu Nhạc lo lắng nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi